Edit Ngọc Trúc
Hạ Cửu Trọng nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt, con ngươi màu đỏ tươi hơi híp, tựa hồ phán đoán hắn có nói dối mình hay không.
“Địa cầu? Trung Quốc?”
Diệp Trường Sinh lại nhịn không được muốn thở dài, hắn từ trong phòng tìm đôi dép lê đi vào, vòng qua hài cốt của cánh cửa gỗ đào đã chia năm xẻ bảy, dạo tới dạo lui đi đến bên sô pha ngồi xuống. Duỗi tay vỗ vỗ vị trí bên cạnh, hướng về phía Hạ Cửu Trọng liếc mắt một cái:
“Ngồi đi, tôi nghĩ đối với anh mà nói, đây là một câu truyện rất dài.”
Hạ Cửu Trọng nhìn Diệp Trường Sinh, nhướng mày:
“Ngươi thoạt nhìn không sợ chết.”
“Không, tôi sợ. Trên thế giới này không ai so với tôi càng sợ chết.”
Diệp Trường Sinh nói chuyện, lại từ dưới sô pha lấy ra hộp y tế , hướng hắn vẫy tay.
“Có phải xử lý vết thương cho anh không? Hay chúng nó sẽ tự mình khép lại?”
Hạ Cửu Trọng nhìn đôi mắt không hề né tránh nhìn thẳng vào mắt hắn , rốt cuộc xác định thiếu niên trước mắt này thật sự không sợ hắn:
“Ngươi cho rằng bản tôn sẽ không giết ngươi?”
Diệp Trường Sinh lắc đầu, hắn đem hộp y tế mở ra, lục lọi đồ chữa bệnh bên trong:
“Tôi cho rằng anh giết không được tôi.”
Ngước mắt nhìn hắn, không chút để ý,
“Anh muốn thử một chút không?”
Con ngươi Hạ Cửu Trọng loé lên hứng thú hiếm thấy: Hắn chưa từng gặp qua người như vậy miệng nói sợ chết, lại vẫn cố tình tới chỗ hắn tìm chết.
“Thử như thế nào?”
Diệp Trường Sinh nhìn Hạ Cửu Trọng hai mắt đỏ tươi, thận trọng mà nghĩ , đem tay trái đưa qua:
“Bẻ gãy nó.”
Hạ Cửu Trọng nắm lấy cánh tay Diệp Trường Sinh cười như không cười nói:
“Ngươi không phải muốn bản tôn thử giết ngươi sao?”
Hắn dùng tay phải gãi mặt, tựa hồ có chút xấu hổ mà toét miệng:
“Vạn nhất chết thật thì sao? Tôi nói tôi rất sợ chết mà.”
Hạ Cửu Trọng đột nhiên cảm thấy thiếu niên trước mắt này rất thú vị. Sống nhiều năm như vậy, hiếm khi hắn có thể gặp người thú vị như vậy, chỉ bằng điểm này, hắn quyết định tạm thời không giết Y.
Trong lòng nghĩ như vậy, Hạ Cửu Trọng siết lấy cánh tay không chút do dự mà bẻ một cái.
Nhưng mà, trong nháy mắt lúc hắn sử dụng lực, cơn đau giống như từ linh hồn truyền đến giống như đem hắn xé nát trong phút chốc, làm người không thể chịu nổi, hắn cả người “Phanh” một tiếng mà quỳ rạp xuống đất, rõ ràng là thời điểm nóng nhất, Hạ Cửu Trọng lại toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Quả nhiên là như thế.
Mặc kệ vì lý do gì, dẫn đến việc rõ ràng một trận pháp triệu hồi manh sủng họ mèo, cuối cùng lại triệu hồi ra một người đàn ông vừa nhìn đã thấy nguy hiểm và cổ quái thì mặc kệ thế nào, khế ước sủng vật ít nhất vẫn thành công.
Diệp Trường Sinh nhìn Hạ Cửu Trọng nửa quỳ trên mặt đất, đau đớn đến mức gần như không phát ra nổi âm thanh, khẽ sờ cánh tay trái vẫn còn nguyên vẹn của mình với chút kinh hoàng, cả người cuối cùng cũng thật sự yên tâm.
—— Nói cách khác, mặc kệ người đàn ông này trông có đáng sợ cỡ nào, sức sát thương có cao đến đâu, thì dưới sự ràng buộc của khế ước, với tư cách là “sủng vật” do hắn triệu hồi, Hạ Cửu Trọng vĩnh viễn không thể làm hắn bị thương.
Diệp Trường Sinh sờ sờ chóp mũi, cố gắng đè xuống khóe miệng đang cong lên: Cái này thật sự là… thật đáng mừng, thật đáng mừng.
Khi "sủng vật" có ý định làm tổn thương chủ nhân, phản phệ mà nó nhận được gần như là chí mạng.
Diệp Trường Sinh ôm hộp y tế, ngồi xếp bằng trên sofa, đợi khoảng nửa giờ, Hạ Cửu Trọng mới cuối cùng từ cơn đau dữ dội kia dần dần bình phục lại.
Từ từ đứng lên, người đàn ông cứng đờ bước vài bước về phía trước, cái bóng lớn phủ gần như toàn bộ thân hình mảnh khảnh của thiếu niên trên sofa, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, ánh mắt đỏ rực mang theo sát khí khiến người ta kinh hãi:
“Ngươi đã biết từ trước?”
Diệp Trường Sinh ngẩng mặt lên, cười khiêm tốn mà nhã nhặn:
“Vừa mới biết, thật đấy, vừa mới thôi.”
Hắn lại vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, không né tránh đối mặt với ánh mắt của Hạ Cửu Trọng:
“Thời gian còn dài, hiện tại tôi nghĩ chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện một cách đàng hoàng, anh thấy sao?”
Ánh mắt Hạ Cửu Trọng giống như muốn giết người, gắt gao khóa chặt lấy thiếu niên chân trần đang ngồi xếp bằng trên sofa, hồi lâu sau,như thể miễn cưỡng thỏa hiệp, ánh mắt vẫn không rời khỏi hắn, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh thiếu niên.
Sofa vốn không lớn, Hạ Cửu Trọng vừa ngồi xuống, thân thể gần như kề sát Diệp Trường Sinh. Cảm giác áp lực khiến người ta khó thở lập tức càng trở nên mãnh liệt.
Thế nhưng Diệp Trường Sinh lại như thể không cảm thấy gì, hắn mân mê dụng cụ trong hộp y tế, rất tự nhiên cầm kéo cắt rách mấy chỗ áo dính máu tươi trên người Hạ Cửu Trọng, vừa dùng nhíp gắp bông gòn thấm cồn rửa sạch vết thương, vừa suy nghĩ nên làm cách nào để giải thích mọi chuyện một cách dễ hiểu nhất cho Hạ Cửu Trọng.
Hạ Cửu Trọng nhìn Diệp Trường Sinh với những hành động có phần quá mức to gan ấy, chân mày hơi nhíu lại, nhưng cuối cùng không nói gì, chỉ khép hờ mắt quan sát động tác của hắn.
“Cái gọi là địa cầu ấy mà… địa cầu, chính là… một thế giới, ừm, đúng, một thế giới.” Diệp Trường Sinh cố gắng tìm từ cho hợp, nói tiếp:
“Nhìn dáng vẻ của anh, anh hẳn là đến từ một thế giới khác… thế giới khác, thế giới song song, tinh cầu khác biệt… anh hiểu không?”
Hạ Cửu Trọng lạnh lùng nhìn khuôn mặt nhăn nhó cố gắng giải thích của hắn:
“Ý ngươi là, nơi này không phải thế giới mà ta sống? Ta vì một lý do nào đó, rơi vào thế giới của các ngươi… địa cầu?”
Diệp Trường Sinh tươi cười rạng rỡ, suýt nữa muốn vỗ tay vì khả năng hiểu vấn đề của hắn:
“Đúng đúng đúng.”
Sau khi rửa sạch vết thương và thoa thuốc mỡ xong, hắn lại băng bó thêm một vòng băng gạc:
“Chẳng qua, anh không phải do ngoài ý muốn rơi tới đâu, mà là bị tôi… ừm, triệu hồi ra đấy.”
“Triệu hồi?” Hạ Cửu Trọng bỗng nhiên nhớ lại lúc mình bị lôi kiếp đánh trúng quay về hỗn độn, cơ thể dường như bị một lực lượng kỳ lạ nào đó kéo mạnh, cảm giác bị hút vào. Hắn nhíu mày: “Là có ý gì?”
Diệp Trường Sinh tranh thủ chỉ vào trận pháp trong phòng khách đã bị phá hỏng quá nửa: “Thông qua một loại trận pháp đặc biệt, chú ngữ và một vài chất dẫn, sẽ tiến hành một nghi thức truyền tống sinh vật từ thế giới khác đến đây để ký kết khế ước.”
“Khế ước?” Hạ Cửu Trọng cau mày, sắc bén bắt lấy điểm quan trọng mà Diệp Trường Sinh cố tình lờ đi: “Là khế ước gì?”
Diệp Trường Sinh liếc nhìn những vết thương dày đặc trên người Hạ Cửu Trọng, dứt khoát xé phăng chiếc áo ngoài còn nguyên vẹn của hắn: “Không có gì đặc biệt,” hắn chớp mắt rồi ho nhẹ một tiếng, cố tình nói tránh, “Chỉ là một khế ước nhỏ, yêu cầu anh ở bên cạnh tôi, bảo vệ tôi không chết oan chết uổng thôi.”
Hạ Cửu Trọng nhìn hắn thật sâu, biết Diệp Trường Sinh không hề nói thật: “Vậy làm sao để giải trừ khế ước?”
Diệp Trường Sinh giơ cái nhíp kẹp bông y tế, dứt khoát đáp: “Trừ khi tôi sống thọ và chết tại nhà!”
“Sống thọ và chết tại nhà?”
Diệp Trường Sinh buông cái nhíp xuống, ngồi trên sofa như một con chó nhỏ nhìn Hạ Cửu Trọng, trong đôi mắt đen láy lóe lên ánh sáng linh động: “Người phàm chúng tôi sống không lâu, tôi tính thử rồi, nhiều nhất cũng chỉ sống đến khoảng một trăm tuổi. Năm nay tôi đã 21, anh chỉ cần bầu bạn với tôi thêm 79 năm nữa thôi. 79 năm đối với anh mà nói chẳng khác gì chớp mắt một cái!”
“79 năm thì không dài.” Hạ Cửu Trọng lạnh lùng bật cười: “Nhưng ngươi lấy cái gì mà muốn bản tôn ở lại cái dị thế này bầu bạn với ngươi suốt 79 năm?”
Diệp Trường Sinh liếc hắn một cái, nhảy xuống khỏi sofa, kéo lê dép “lạch cạch lạch cạch” đi tới bồn rửa, hứng một chậu nước rồi mang trở lại. Hắn thành thạo dùng khăn lông nhúng nước lau sạch máu trên người Hạ Cửu Trọng, vừa cười vừa nói, giọng nhẹ nhàng bình thản: “Dựa vào việc tôi đã cứu anh.”
Hạ Cửu Trọng cúi mắt nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu của Diệp Trường Sinh. Thiếu niên này tóc rất mềm, mảnh và mượt, nhìn qua mang lại cảm giác ngoan ngoãn: “Bản tôn cũng không có kêu ngươi ra tay.”
“Nhưng tôi vẫn cứu anh mà.” Diệp Trường Sinh ngẩng mặt đối diện với hắn, khóe miệng cong lên, để lộ một hàm răng trắng như gạo nếp, “Anh phải tri ân báo đáp.”
Tri ân báo đáp? Hạ Cửu Trọng nhếch môi cười khẽ, rốt cuộc cũng bắt đầu nghiêm túc nhìn người "phàm nhân" yếu ớt trước mặt, gần như chẳng cảm nhận được chút sức mạnh nào.
Có lẽ vì mất máu quá nhiều, sắc mặt hắn lúc này rất nhợt nhạt. Gương mặt hơi gầy, hình dáng trái xoan, nhưng đôi mắt lại đen bóng và linh động, mỗi khi cười sẽ cong thành hình vầng trăng non, mang theo sự trong sáng trẻ con.
—— Tuy rằng hắn nghi ngờ bản chất của người này có lẽ còn gian trá xảo quyệt hơn vẻ ngoài đơn thuần vô hại kia nhiều.
So với những mỹ nhân danh chấn thiên hạ của cả Tiên giới lẫn Ma giới, gương mặt của thiếu niên này chỉ có thể gọi là thanh tú, nhưng không hiểu vì sao, càng nhìn lại càng cảm thấy dễ chịu, thuận mắt đến kỳ lạ.
“Bản tôn lưu lại đây 79 năm chờ ngươi sống thọ và chết tại nhà,” Hạ Cửu Trọng hỏi, “Bản tôn được lợi gì?”
Diệp Trường Sinh lập tức giơ tay như học sinh giơ tay xung phong: “Tôi có thể bôi thuốc cho anh!”
Hạ Cửu Trọng híp mắt lại.
“Còn có thể nấu cơm cho anh, giặt đồ, bóp vai đấm chân!” Diệp Trường Sinh không cần suy nghĩ liền tuôn ra một tràng, sau đó khô khốc cười hai tiếng, “Chỉ cần anh đừng chê tay nghề tôi quá tệ.”
“Địa cầu rất thú vị, chắc chắn không giống với thế giới của anh! Chẳng lẽ anh không muốn ở lại xem thử? Cho dù không định nhập tịch, coi như là du lịch tham quan vài thập niên cũng đâu có tệ!”
Hạ Cửu Trọng nhìn Diệp Trường Sinh với vẻ nghiền ngẫm, rồi chậm rãi đứng dậy, bước về phía phòng ngủ của cậu.
Diệp Trường Sinh nhíu mày, có chút không rõ rốt cuộc là hắn đồng ý hay từ chối.
Cậu thò đầu từ ghế sofa nhìn theo bóng dáng nam nhân kia – người đang bị băng bó qua loa nhưng vóc dáng vẫn hoàn mỹ đến mức vô lý, đường cong eo lưng vẫn gọn gàng gợi cảm. Diệp Trường Sinh gắng gượng giãy giụa như sắp hấp hối, còn vẫy tay hét lên bằng giọng ẻo lả nửa đùa nửa thật:
“Nô gia còn có thể sinh em bé, sưởi ấm giường cho đại gia!”
Hạ Cửu Trọng khựng chân lại một chút, hắn quay đầu, trong đôi mắt đỏ sẫm hiện lên một tia châm biếm:
“Cái cuối cùng nếu bỏ qua, bản tôn có lẽ còn suy xét một chút.”
Đôi mắt Diệp Trường Sinh lập tức sáng rỡ như có sao bắn ra, cậu ba bước thành hai chạy tới, đứng ở cửa nhìn vào phòng:
“Thật hả? Đồng ý thật hả? Không đổi ý chứ?”
Hạ Cửu Trọng không trả lời, chỉ đi thẳng vào phòng, rất chi là bá đạo mà chiếm lấy chiếc giường duy nhất.
“Anh không nói gì thì tôi coi như anh đồng ý rồi nha.” Diệp Trường Sinh vui vẻ cười toe toét, “Vậy vấn đề cuối cùng —— tôi tên Diệp Trường Sinh, Trường Sinh trong Trường Sinh bất lão, còn anh tên gì?”
Hạ Cửu Trọng vẫn không buồn trả lời, nằm lên giường, nhắm mắt lại như đã rơi vào giấc ngủ sâu.
Diệp Trường Sinh cũng chẳng để tâm. Với hắn mà nói, chỉ cần người đàn ông nhìn phát là biết mạnh mẽ bá đạo kia chịu ở lại bảo vệ hắn sống sót, vậy là hắn đã quá mãn nguyện rồi.
Hắn lượn một vòng quanh phòng khách, từ đống “bùa bình an” và “bùa may mắn” chồng chất như núi lục tìm cái ví tiền teo tóp của mình, moi ra tờ tiền giấy hồng nhạt duy nhất còn lại, thở dài rồi bỏ luôn thẻ ngân hàng vào túi:
Dù sao thì đây cũng là sủng vật do mình triệu hồi, mà còn xé mất đồ người ta… Ít nhất cũng phải mua cho hắn hai bộ đồ sạch sẽ tươm tất chứ?
Diệp Trường Sinh không nhịn được cảm thán trong lòng:
Cái mạng này của mình thật khổ quá đi! Vì muốn sống lâu thêm chút mà bao nhiêu năm nay phải xoay đủ kiểu, lăn lộn đủ đường. Khó khăn lắm mới tìm được một đường sống, chẳng lẽ không đáng giá sao.
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Trường Sinh: Thân ái ái ngươi moah moah!
Hạ Cửu Trọng: … Lăn.
Nhiều năm sau.
Diệp Trường Sinh: Thân ái ái ngươi moah moah!
Hạ Cửu Trọng: 【ấn xuống giường, cưỡng hôn】