Edit Ngọc Trúc

Hạ Cửu Trọng hoàn toàn không thèm liếc mắt nhìn Diệp Trường Sinh đang mặt xám mày tro đứng phía sau mình, ánh mắt đỏ rực gắt gao dán chặt vào nữ quỷ áo đỏ đang cuộn tròn run rẩy trên mặt đất phía trước, như đang suy nghĩ điều gì: “Quỷ tu?”

Diệp Trường Sinh bước nhanh đến đứng bên cạnh Hạ Cửu Trọng, ngẩng đầu nhìn gương mặt lạnh lùng vô tình của nam nhân cao mét chín, nhất thời tìm lại được cảm giác an toàn đã mất từ lâu: “Quỷ tu gì chứ, cô ta chẳng qua là một Địa Phược Linh chết oan thôi.”

Hạ Cửu Trọng nhướng mày, nghiền ngẫm: “Loại oán khí này, không giống như Địa Phược Linh bình thường.”

Diệp Trường Sinh gật đầu, cực kỳ đồng tình.

“Muốn giết cô ta không?” Hạ Cửu Trọng hỏi.

Hắn nhún vai, tỏ ý tùy tiện.

Nữ quỷ nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, sợ hãi hét lên một tiếng, hoảng hốt ngẩng đầu, liều mạng lắc đầu: “Đừng giết tôi... Đừng giết tôi! Tôi, tôi vẫn còn đang chờ người, người đó chưa tới... Tôi không muốn chết!!”

Hạ Cửu Trọng cong môi, liếc nhìn gương mặt thanh tú vô hại bên cạnh: “Rõ ràng là quỷ chết oan, ta tưởng ngươi sẽ mềm lòng cơ đấy.”

Diệp Trường Sinh nhìn hắn như thể hắn có vấn đề về đầu óc: “Cô ta suýt chút nữa giết tôi! Mới vừa nãy luôn đó!”

Hạ Cửu Trọng khẽ cười khinh một tiếng, không buồn nhìn hắn nữa, chỉ giơ tay lên, trong lòng bàn tay lơ lửng một quả cầu lửa xanh lục u ám.

Nữ quỷ thấy động tác của Hạ Cửu Trọng, toàn thân run lên dữ dội, co rúm mình lại thành một khối, khóc lóc thảm thiết: “Tôi không muốn hồn phi phách tán, xin ngài đừng giết tôi! Chỉ cần đợi được Triệu Mạnh, chỉ cần tìm được Triệu Mạnh, tôi sẽ tự biến mất, tôi không dám làm ác nữa, xin đừng giết tôi bây giờ!”

Hạ Cửu Trọng rõ ràng không phải loại người thương hoa tiếc ngọc, hắn thản nhiên nhìn ngọn lửa trong lòng bàn tay, đang định ra tay, thì bên cạnh Diệp Trường Sinh như bị ai đó bấm nút khởi động, “tạch” một tiếng, rất nhanh nhẹn nhảy tới kéo lấy cánh tay hắn: “Dừng tay dừng tay! Huynh đệ khoan đã, đao hạ lưu nhân!”

Hạ Cửu Trọng cau mày, theo phản xạ túm cổ áo hắn ném xuống đất.

Diệp Trường Sinh như mèo lăn một vòng dưới đất, chẳng buồn để ý đến người đàn ông sau lưng, tung tăng chạy tới chỗ nữ quỷ, đôi mắt gần như phát sáng: “Triệu Mạnh? Là Triệu Mạnh từng đoạt giải thưởng lớn XXX, lại còn là chủ tịch danh dự của hiệp hội OOO, hiệu trưởng đại học Z, chính là người đó?”

Nữ quỷ ngẩng đầu lên, gương mặt máu me be bét đập thẳng vào mắt Diệp Trường Sinh: “Anh quen anh ấy?”

Ngay khoảnh khắc đó, hắn liền nở một nụ cười.

Đôi mắt tròn xoe cong cong thành hình trăng non, khóe môi vẽ thành một đường cong, để lộ hàm răng trắng như nếp cẩm. Hắn nhìn nữ quỷ, trông vô cùng ngoan ngoãn và lương thiện.

“—— có muốn làm giao dịch với tôi không?”

Lo sợ Ma Tôn từ thế giới khác đến không thích ứng nổi hệ thống giao thông công cộng phức tạp ở Hoa Hạ, lại cân nhắc đến ví tiền không mấy dư dả của mình, Diệp Trường Sinh cuối cùng vẫn cắn răng xa xỉ một phen, gọi xe đưa hắn về nhà.

Về đến nhà đã hơn 9 rưỡi, Diệp Trường Sinh tiêu hao sạch tinh lực, tiện tay ném túi đồ lên bàn, kéo dép lê “lẹp xẹp lẹp xẹp” đi thẳng đến sofa, ngã vật ra.

Hạ Cửu Trọng tựa vào cửa, lạnh lùng nhìn hắn: “Tại sao lại tha cho nữ quỷ đó? Đừng nói với bản tôn là ngươi mềm lòng.”

“Bởi vì tôi thiếu tiền!” Diệp Trường Sinh vẫy tay, trả lời gọn ghẽ rõ ràng.

Hạ Cửu Trọng hỏi: “Cô ta có thể cho ngươi tiền à?”

“Không.” Diệp Trường Sinh lắc đầu, không biết từ đâu lấy ra một viên kẹo, lột vỏ rồi nhét vào miệng. Hắn liếm đường, “cạp cạp” nhai, ngẩng đầu nhìn Hạ Cửu Trọng, khóe môi đỏ mọng lộ ra chút giảo hoạt ý cười: “Nhưng cô ta đang tìm một người đàn ông có thể cho tôi tiền.”

Hạ Cửu Trọng nhướng mày, tựa như đã hiểu ra điều gì: “Ngươi định lợi dụng con nữ quỷ kia ——”

Diệp Trường Sinh cười tươi như hoa, đôi mắt đen nhánh sáng trong, chẳng hề có chút áy náy hay bất an nào: “Là một ‘thần côn’ lâu ngày chưa khai trương, khó khăn lắm mới gặp được con dê béo, làm sao có thể dễ dàng buông tha chứ?”

Hạ Cửu Trọng khẽ nổi lên một tia hứng thú: “Vậy ngươi định làm thế nào?”

Diệp Trường Sinh nghĩ một lát rồi nói: “Hôm nay anh ra tay hơi mạnh, sợ cô ta chịu không nổi. Mấy hôm tới tôi đi kiếm một thân xác để rước cô ta về, chuyện cụ thể để sau tính.”

Hạ Cửu Trọng cảm thấy Diệp Trường Sinh đúng là gan to bằng trời: “Loại lệ quỷ đó mà ngươi cũng dám mang về nhà?”

“Trước kia thì không dám, nên đến giờ tôi vẫn nghèo kiết xác.” Diệp Trường Sinh liếc anh một cái, ngọt ngào nói, “Giờ chẳng phải có anh rồi sao.”

Hạ Cửu Trọng không mắc bẫy: “Ta giúp ngươi thì được lợi gì?”

Diệp Trường Sinh cười hì hì, giọng dẻo quẹo: “Nếu có tiền, tôi có thể dắt anh đi ăn ở những nhà hàng ngon nhất, dạo những trung tâm thương mại sang nhất.”

Hạ Cửu Trọng vẫn không dao động.

Diệp Trường Sinh ngồi xếp bằng trên sofa, chắp tay lém lỉnh nói tiếp: “Nếu có tiền, tôi còn có thể đưa anh đi du thuyền sang trọng vòng quanh thế giới!”

Hạ Cửu Trọng lạnh lùng liếc cậu một cái.

Diệp Trường Sinh híp mắt, tung tuyệt chiêu cuối: “Nếu có tiền, chúng ta có thể đổi một căn biệt thự rộng 350 mét vuông, anh sẽ có phòng riêng, không cần ngày nào cũng sáng tối gặp mặt tôi nữa!”

Hạ Cửu Trọng nhìn cậu thật sâu, cuối cùng cười khẽ: “Diệp Trường Sinh.”

Diệp Trường Sinh nín thở chờ mong nhìn hắn.

Lần này giọng Hạ Cửu Trọng hiếm khi không mang theo áp lực khiến người ta nghẹt thở. Âm thanh hắn hơi khàn, có chút trầm thấp, còn vương ý cười: “Ngươi là người đầu tiên khiến ta cảm thấy sống còn thú vị hơn chết.”

Diệp Trường Sinh ngẫm nghĩ một hồi lâu, cảm thấy với một Ma Tôn giết người như ngoé mà nói như vậy, thì đây chắc là lời khen tối thượng rồi. Hắn chớp mắt, khiêm tốn nhận lấy: “Cảm ơn, cảm ơn. Tôi nhất định sẽ không kiêu ngạo, không xiểm nịnh, tiếp tục cố gắng, phấn đấu trở thành người đứng đầu trong bảng ‘những kẻ đáng sống sót nhất’ trong lòng anh!”

Hạ Cửu Trọng liếc hắn một cái đầy ý vị sâu xa, rồi tiện tay đóng cửa lại: “Lúc nãy thứ chúng ta cưỡi là phương tiện giao thông của địa cầu à?” Hắn nhớ lại cảnh hai bên đường lúc còn ngồi taxi, hơi nhướng mày, “Tuy tốc độ không bằng pháp bảo phi hành ở Tu Tiên giới, nhưng nếu phàm nhân cũng điều khiển được, thì cũng thú vị đấy.”

Diệp Trường Sinh tựa vào sofa, nghiêng đầu nhìn anh: “Không chỉ có xe chạy dưới đất, còn có loại có thể chở vài trăm, vài nghìn người bay lên trời, anh có muốn xem thử không?”

Hạ Cửu Trọng lập tức nhận ra hắn đang có ý đồ gì: “Ngươi đang tính gì nữa đấy?”

“Đang tính cách kiếm tiền để anh với tôi cùng nhau sống sung sướng!” Diệp Trường Sinh cười toe toét, chỉ tay về phía phòng tắm, “Nước nóng sẵn rồi, anh có muốn tắm không?”

Hạ Cửu Trọng nheo mắt nhìn hắn.

“Anh không tắm thì tôi đi trước.” Diệp Trường Sinh bật dậy khỏi sofa, lê dép vào phòng lấy đồ, rồi lạch bạch đi về phía phòng tắm, vừa đi vừa nói, “Đừng có nhìn lén đấy.”

Hạ Cửu Trọng dựa lưng vào tường, hừ lạnh khinh thường.

Tắm nhanh chiến nhanh, Diệp Trường Sinh toàn thân ướt hơi nước bước ra khỏi phòng tắm, miệng khe khẽ ngâm nga, rồi chẳng biết từ xó nào lôi ra được cái remote máy lạnh, lạch bạch quay về phòng mình.

Sau khi bật máy lạnh, luồng khí mát lành thổi lên người khiến hắn cuối cùng cũng cảm thấy như sống lại sau một ngày mệt mỏi.

Hắn ngồi ở mép giường, vẫy tay gọi: “Trong phòng mát lắm, vào đây ngồi đi.”

Đôi mắt Hạ Cửu Trọng khẽ trầm xuống, nhưng vẫn bước vào phòng hắn.

Luồng khí lạnh phả ra khiến nhiệt độ trong phòng nhanh chóng hạ xuống. Hạ Cửu Trọng ngước mắt nhìn cái điều hòa đang chạy: “Phàm nhân địa cầu các ngươi mùa hè đều dùng thứ này để giải nhiệt à?”

Diệp Trường Sinh vui vẻ gật đầu: “Đây là trí tuệ của phàm nhân.”

Hạ Cửu Trọng lại liếc nhìn điều hòa, hiếm khi tỏ vẻ đồng tình: “Trí tuệ đáng kinh ngạc.”

Đang thảnh thơi quẫy chân, Diệp Trường Sinh nhìn quần áo trên người hắn, bỗng nhớ ra điều gì đó: “À mà, bộ đồ anh mặc là sao thế? Anh biết… ừm, dùng pháp thuật để tự tạo ra quần áo hả?”

Hạ Cửu Trọng cúi mắt liếc nhìn hắn, rõ ràng là chẳng thèm giải thích.

Diệp Trường Sinh gãi đầu, thở dài: “Biết vậy tôi khỏi tốn tiền mua đồ cho anh rồi. Chỗ đó mà mua đồ ăn chắc ăn được mấy bữa.” Cậu kéo kéo vạt áo anh, lầm bầm, “Nhưng mà ở địa cầu, chẳng ai mặc đồ kiểu của anh đâu, chắc quần áo tôi mua cũng không uổng quá ha?”

Hạ Cửu Trọng giơ tay, dùng lực hút từ xa kéo túi đồ mua sắm ngoài phòng khách lại: “Cho ta?”

Diệp Trường Sinh gật đầu: “Anh muốn thử không?”

Hạ Cửu Trọng cười lạnh một tiếng, tiện tay quăng túi sang một bên.

Tuy Diệp Trường Sinh cảm thấy hành vi lãng phí tiền của này thật đáng trách, nhưng nghĩ đến chuyện đêm nay hắn đã dũng cảm cứu mình khỏi tay địch,  hắn quyết định tha thứ cho “manh sủng” của mình lần này.

“Nếu anh không thích mấy bộ đó, lần sau tôi đưa anh đi trung tâm thương mại tự chọn.” Diệp Trường Sinh ngồi nghiêm chỉnh, mỉm cười với anh, “Ai bảo chúng ta là cộng sự cơ chứ.”

Hạ Cửu Trọng thấy vẻ mặt đó liền biết hắn lại đang âm thầm tính toán gì đó, nghiêng người dựa vào tường, không đáp lại.

Thấy “thú cưng” của mình vẫn lạnh lùng thờ ơ trước cái bẫy mình đào, Diệp Trường Sinh đành bất đắc dĩ chọn cách nói thẳng: “Vậy thì, đã là cộng sự sẽ cùng sống chung lâu dài, tôi có thể vinh hạnh biết tên của anh không?”

Hạ Cửu Trọng không trả lời.

Diệp Trường Sinh nhìn anh đầy chân thành: “Lẽ nào anh muốn tôi gọi anh là Tiểu Bạch, Tiểu Hắc, Tiểu Hồng? Hay là… Meo Meo, Mị Mị, Vượng Tài?”

Hạ Cửu Trọng ánh mắt nguy hiểm mà đầy quyến rũ.

Ngay lúc Diệp Trường Sinh còn đang đắn đo có nên giở thêm chiêu trò nào để lừa được Hạ Cửu Trọng nói ra tên thật, thì một cái bóng lớn đã phủ xuống. Chưa kịp phản ứng gì, cậu liền cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng cả người đã bị hắn xách từ trong phòng quăng thẳng ra sofa ngoài phòng khách.

Trố mắt nhìn người đàn ông mặt dày không biết xấu hổ kia không những chiếm giường của hắn, còn thản nhiên dựng kết giới đỏ tím chặn ngay cửa, Diệp Trường Sinh há hốc mồm, khổ không thể tả:
“Ê… ê! Giường tôi nhường anh rồi, nhưng đừng có bày kết giới chứ! Gió lạnh từ điều hòa bị anh chắn lại hết rồi, anh nghe tôi nói không hả!”

Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Trường Sinh (tò mò): “Danh sách ‘người anh muốn giữ lại nhất trên đời’ đó, bây giờ em xếp thứ mấy?”

Hạ Cửu Trọng (ôm lấy, hôn hôn): “Từ đầu đến cuối, chỉ có một mình em.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play