Văn Dụ lái xe bám theo phía sau xe buýt. Vừa dừng lại, chiếc xe kia lập tức trở nên hỗn loạn.
Cửa xe vừa mở, một người đàn ông bất ngờ nhảy xuống rồi lao nhanh bỏ chạy. Ngay sau đó, Kỷ An Ninh cũng bước xuống. Rõ ràng là cô đang đuổi theo người đàn ông kia, nhưng lại không kịp.
Văn Dụ siết chặt tay lái, cau mày.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Anh định mở cửa xe gọi Kỷ An Ninh, nhưng cô bất chợt quay đầu, liếc nhìn về phía anh một cái. Văn Dụ không chắc cô có nhìn thấy mình không, nhưng ngay sau đó, cô đột ngột xoay người, quay lại lên xe buýt.
Tay anh vừa đặt lên tay nắm cửa liền khựng lại.
Anh không tiếp tục bám theo chiếc xe nữa. Chắc chắn vừa rồi đã có chuyện xảy ra, anh nghĩ.
Xe buýt bắt đầu lăn bánh. Văn Dụ cũng cho xe tấp vào lề đường rồi dừng lại.
“Dì ơi.” Anh bước xuống, chặn một người phụ nữ trung niên vừa xuống từ chiếc xe khi nãy. “Vừa rồi trên xe xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Dì ấy vẫn còn đang mải nghĩ về chuyện lúc nãy, thấy có người hỏi thì lập tức hào hứng kể đầu đuôi:
“Vừa rồi có một tên đàn ông giở trò sàm sỡ với một cô gái trẻ. Còn rất trơ trẽn, không chịu nhận tội. Cô gái đó gan lắm, dùng bút đâm thẳng vào tay hắn, còn nói sẽ báo cảnh sát, đi theo giám sát hắn. Hắn sợ quá nên bỏ chạy.”
Dì ấy còn bĩu môi nói thêm:
“Chứ sao nữa, có tật thì giật mình thôi!”
Văn Dụ hỏi tiếp:
“Cô gái đó trông thế nào ạ? Lúc nãy cháu thấy một nữ sinh, hình như là bạn học của cháu.”
“Xinh lắm, trông giống học sinh.” Dì ấy nhớ lại, miêu tả sơ qua kiểu tóc và quần áo của Kỷ An Ninh.
Nghe xong, Văn Dụ liền chắc chắn đó là cô. Quả nhiên, Kỷ An Ninh đã gặp chuyện trên xe.
Dì ấy kể xong thì có vẻ thỏa mãn, mỉm cười rời đi. Văn Dụ lại cau mày, nhìn về hướng tên đeo kính bỏ chạy.
Anh quay lại xe, “rầm” một tiếng đóng cửa, khởi động máy. Xe rẽ vào đường phụ, chạy chậm dọc theo lề đường.
Bốn bánh xe dù chạy không nhanh, vẫn vượt xa tốc độ hai chân người. Không lâu sau, Văn Dụ đã nhìn thấy một bóng người phía trước. Anh không thấy rõ mặt tên đeo kính ban nãy, nhưng hắn đang dùng một tay che bàn tay còn lại – nơi bị thương do Kỷ An Ninh gây ra. Rất dễ nhận ra.
Chiếc Hummer màu đen “két” một tiếng dừng lại bên vệ đường.
Tên đeo kính cảm thấy hôm nay thật quá xui xẻo.
Bình thường hắn không đi tuyến xe này, vì mấy hôm trước đã giở trò sàm sỡ với một nữ sinh trên một tuyến khác. Không ngờ lúc đó, bên cạnh nữ sinh ấy lại là bạn trai cô – một gã cao to, trông chẳng giống người quen vì cả hai đều đang cúi đầu nhìn điện thoại. Hắn tưởng an toàn, ai ngờ lại bị tóm, bị đánh cho một trận tơi tả, còn bị dọa: gặp lại lần nữa sẽ ăn đòn tiếp.
Sợ quá, mấy ngày nay hắn toàn đi đường vòng, chuyển sang tàu điện ngầm. Hôm nay tra được có tuyến xe mới thuận tiện hơn, hắn mới đổi sang. Ai dè lại gặp phải một cô gái vừa xinh đẹp, vừa mạnh mẽ, lại còn độc miệng.
Xui xẻo đến mức không còn chỗ than.
Vừa lầm bầm chửi rủa, một chiếc xe màu đen bất ngờ phanh gấp ngay trước mặt.
Một thanh niên cao lớn bước xuống, “rầm” một tiếng đóng cửa, chắn thẳng giữa đường.
Kẻ hèn hạ thì thường bắt nạt kẻ yếu. Tên đeo kính chính là loại như thế. Còn cách bảy, tám bước chân, hắn đã cảm nhận được khí thế áp đảo từ người đàn ông kia. Bước chân hắn vô thức lệch sang bên phải một chút, bước tiếp theo lại tiếp tục nghiêng thêm, định lách người tránh đi.
Nhưng Văn Dụ sải một bước dài, dùng vai hất mạnh hắn một cú, khiến hắn lảo đảo.
Tên đeo kính hoảng hốt hỏi:
“Mày làm gì đấy?”
Lúc đối mặt với Kỷ An Ninh mảnh mai, hắn còn dám lớn tiếng. Nhưng trước một Văn Dụ cao lớn, cơ bắp rắn rỏi, giọng hắn lập tức nhỏ lại.
Văn Dụ tiến lên:
“Vừa rồi trên xe buýt, mày đã làm gì?”
Ánh mắt gã né tránh:
“Liên quan gì đến mày?”
Văn Dụ khẽ nhếch môi cười nhạt.
Nếu Kỷ An Ninh có mặt ở đây, nhìn thấy nụ cười đó, chắc chắn sẽ rùng mình. Đêm hôm ấy, Văn Dụ từng biến kẻ đã hại chết cô thành một đường parabol giữa không trung, cũng với nụ cười này.
Tên đeo kính còn chưa kịp phản ứng, một cú đấm đã giáng thẳng vào mặt hắn.
Một chiếc răng văng ra. Hắn loạng choạng như bị đánh bằng mái chèo, lùi lại hai bước, rồi ngã rạp xuống đất, mắt trợn ngược.
Người đi đường giật mình, vội vàng né sang hai bên, vừa bước nhanh vừa ngoái đầu nhìn lại.
Văn Dụ biết cú đấm đó đủ khiến một người bình thường nằm bẹp ít nhất nửa ngày. Anh móc một điếu thuốc, châm lửa hút vài hơi, rồi bước tới, giẫm lên bàn tay bị thương của tên đeo kính, đè mạnh xuống.
Cơn đau khiến hắn choàng tỉnh khỏi cơn choáng, hét lên thảm thiết như heo bị chọc tiết.
“Liệu mà giữ móng vuốt của mày cho yên.” Văn Dụ phả khói vào mặt hắn. “Không thì lần sau tao gặp lại, sẽ còn ăn đòn thêm.”
Tên đeo kính hoảng loạn:
“Không dám! Không dám! Khụ khụ khụ khụ!”
Hắn bị sặc khói, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, trông vô cùng thảm hại.
Văn Dụ buông chân ra, rút điện thoại chụp vài tấm hình, sau đó xoay người lên xe.
Điếu thuốc còn chưa hút hết, anh ngồi trong xe, tựa đầu vào cửa kính, ánh mắt lạnh lùng dõi theo tên khốn kia đang loạng choạng bò dậy, lê lết bỏ đi. Hắn vừa đi vừa ngoái đầu nhìn chiếc Hummer màu đen phía sau, bước chân càng lúc càng vội. Kết quả “rầm” một tiếng, đâm thẳng vào cột điện trước mặt.
Văn Dụ khẽ bật cười, phả ra một ngụm khói, rồi đưa tay lướt qua màn hình xem lại ảnh vừa chụp.
Ảnh tên lưu manh với nước mắt nước mũi tèm lem thật khiến người ta chán ghét. Anh lướt tiếp, rồi một bóng dáng thon thả hiện lên trong khung hình.
Ánh mắt Văn Dụ khẽ trầm xuống.
Hai ngày nay, anh luôn cố gắng tìm Kỷ An Ninh trong trường – đã để mắt đến thì tất nhiên phải tìm cho bằng được. Nhưng điều khiến anh nhận ra là, Kỷ An Ninh thật sự rất khó tìm.
Cô là sinh viên năm nhất, anh năm ba, thời gian học trùng nhau không nhiều. Giờ ăn trưa, cô luôn tranh thủ ăn sớm, rồi chạy qua chạy lại giữa nhà ăn và ký túc xá, trông rất bận rộn.
Nghe nói cô còn đi dạy kèm, trường lại cho mượn một căn phòng gần đó để ở. Buổi chiều tan học, vừa giao cơm cho ký túc xá nữ xong là lại biến mất.
Hôm nay, Văn Dụ đợi sẵn ở cổng trường sau giờ tan học, cuối cùng cũng thấy được cô. Ai ngờ cô lại làm như không nhìn thấy, không nghe thấy gì, lướt qua xe anh rồi chạy đi mất.
Lúc đó, Văn Dụ còn tưởng có lẽ cô thật sự không nhìn thấy hay không nghe thấy tiếng gọi. Dù sao anh cũng không gọi tên, mà âm thanh còi xe thì lại khá giống nhau. Nhưng khi cô xuống xe buýt, rõ ràng có liếc nhìn về phía này…
Khoảnh khắc ấy, Văn Dụ đột nhiên có linh cảm rằng Kỷ An Ninh biết rõ anh, cô nhận ra xe của anh, biết có người đang bám theo phía sau.
Nhưng cô lại cố tình tránh đi.
Là chủ động né tránh.
Văn Dụ nhìn chằm chằm vào điện thoại, ánh mắt tối dần.
Anh có mấy tấm ảnh chụp lén Kỷ An Ninh, tấm nào cũng mờ nhòe. Tấm rõ nhất là khi cô đang xách hai túi đầy hộp cơm, miệng còn đang gặm bánh. Vì đang chạy, mái tóc bị gió thổi tung lên.
Văn Dụ từng gặp không ít cô gái xinh đẹp, nhưng chưa từng thấy ai hoàn toàn không quan tâm đến hình tượng như cô.
Anh từng vào diễn đàn Tieba của trường để tìm bài quảng cáo giao cơm của cô. Lần nào cô cũng tranh thủ giao thật nhanh, chỉ để kịp giao cơm nóng tới tay khách ngay khi họ về tới ký túc xá.
Trong trường có không ít sinh viên phải vất vả kiếm sống, sự cạnh tranh cũng vô cùng khốc liệt.
Văn Dụ im lặng xoa cằm.
Cuộc sống kiểu gì thế này chứ?
Ngẩng đầu nhìn lên, chiếc xe buýt kia đã không còn thấy đâu nữa. Văn Dụ cũng không định đuổi theo. Nếu đoán không sai, chắc cô lại đi làm thêm ở đâu đó.
Có lẽ cô không hiểu, một cô gái xinh đẹp như vậy, sao có thể sống kham khổ đến thế?
Không sao cả, Văn Dụ nghĩ, anh sẽ khiến cô hiểu, cuộc sống không nhất thiết phải vất vả như vậy.
Trên xe buýt vang lên một tràng cười. Bà béo tức đến mức mặt chuyển sang màu gan heo.
“Tuổi còn trẻ mà chẳng có giáo dục gì cả!” Bà ta mắng. “Người lớn trong nhà cô dạy cô kiểu tôn trọng người lớn như vậy à?”
Kỷ An Ninh nhìn chằm chằm bà ta, lạnh giọng nói:
“Người lớn trong nhà tôi dạy tôi rằng, khi ai đó làm điều sai trái, thì nên chỉ trích kẻ làm sai, chứ không phải người bị hại.”
Rõ ràng cô là người bị bạn học lừa gạt, nhân cách bị bôi nhọ, rõ ràng cô đã vùng lên phản kháng để tự bảo vệ mình nên mới mất mạng. Ấy vậy mà trong miệng các bạn học, câu chuyện lại trở thành đề tài đàm tiếu, đầy rẫy những lời ám chỉ tục tĩu và tưởng tượng vô trách nhiệm.
Từng gáo nước bẩn bị dội lên người cô.
Thậm chí cô bạn nữ đã lừa cô và cậu nam sinh hại cô, khi nghe người khác bàn tán còn cười hùa: “Có gì to tát đâu.”
Linh hồn lơ lửng giữa không trung, Kỷ An Ninh giận đến mức chỉ muốn lao tới xé nát bọn họ. Nhưng cô vừa lao lên thì đã xuyên qua người bọn họ, thậm chí xuyên cả bức tường.
Cô gái trước mắt gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, nhưng trong đôi mắt đen tuyền lại bừng bừng lửa giận. Bà béo hoảng sợ rùng mình một cái. Bà nhớ lại vừa rồi cô gái này dám dùng một cây bút chống lại một gã đàn ông, khí thế lập tức yếu hẳn đi.
Bà ta lí nhí lầm bầm điều gì đó, rồi tức tối quay mặt đi, không dám đối đầu trực diện với Kỷ An Ninh.
Những người xung quanh đều cố nhịn cười.
Kỷ An Ninh vừa quay đầu lại đã thấy một cô gái mặt đầy tàn nhang giơ ngón tay cái về phía cô.
Tuy cô gái kia không xinh bằng Kỷ An Ninh, nhưng đã từng gặp không ít loại “bàn tay heo”. Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy một cô gái lợi hại như vậy, có thể khiến đối phương đổ máu. Trong lòng cô ấy vô cùng khâm phục.
Kỷ An Ninh mỉm cười đáp lại.
Xe đến trạm. Đây là một trạm trung chuyển lớn, một nửa hành khách trên xe đều xuống. Không khí lập tức trở nên dễ thở hơn. Kỷ An Ninh quay đầu nhìn qua cửa kính phía sau, không còn thấy bóng chiếc Hummer màu đen của Văn Dụ nữa.
Kiếp này, Văn Dụ dường như không còn chấp niệm với cô như kiếp trước.
Kỷ An Ninh thu ánh mắt về, nhìn sàn xe buýt, trong lòng trào dâng một cảm xúc khó diễn tả.
Nơi làm thêm cách trường học không xa, chỉ cần bốn trạm xe là đến. Kiếp trước cô cũng từng làm việc ở đây.
Đẩy cửa quán cà phê, tiếng chuông leng keng vang lên. Sau quầy là một thanh niên trông nho nhã, mặc sơ mi, khoác áo ghi-lê, còn đeo nơ. Thấy cô, ánh mắt anh ta sáng lên, nở nụ cười tươi:
“Đến rồi à?”
“Chào quản lý.” Kỷ An Ninh khẽ gật đầu.
Quản lý tên là Thư Thần, là một trong số ít người ở kiếp trước sau khi cô qua đời vẫn không tin vào những lời đồn thổi bậy bạ kia.
Anh ta mới hơn hai mươi tuổi, vừa tốt nghiệp đại học vài năm. Là người cực kỳ mê thế giới giả tưởng, sau khi ra trường không muốn sống cuộc đời sáng đi tối về nên mở một quán cà phê chủ đề manga anime, bán cà phê, trà chiều, cơm văn phòng.
Điểm đặc biệt là… nhân viên phục vụ phải mặc đồng phục hầu gái.
Hai hôm trước Kỷ An Ninh đến phỏng vấn, vừa gặp cô, Thư Thần đã sáng mắt, nhiệt tình mời cô thử đồng phục làm việc. Trông anh ta chẳng khác gì một ông chú mê gái bị sắc đẹp làm cho lạc lối.
Thư Thần chưa quen cô, nhưng cô thì lại rất quen anh ta. Đây thực chất là một độc giả “nhiễm độc” thế giới giả tưởng điển hình. Kỷ An Ninh bình thản vào trong thay đồng phục hầu gái, sau đó còn thành thạo mặc cả với Thư Thần, yêu cầu bao luôn bữa tối.
Kiếp trước lúc mới vào làm cô không được bao cơm tối, sau này Thư Thần phát hiện cô thường chỉ ăn một cái bánh nướng là xong bữa, thấy xót xa nên chủ động thêm bữa tối vào phần đãi ngộ.
Anh ta từng lén tỏ ý muốn theo đuổi, nhưng nhanh chóng bị Văn Dụ dập từ trong trứng nước.
Trước khi Kỷ An Ninh chết, không ai dám theo đuổi cô. Cả trường đều biết Văn Dụ nhất định phải có được cô.
Có Văn Dụ ở đó, chẳng ai dám bén mảng đến gần.
Nhưng rồi một ngày, Văn Dụ đột nhiên biến mất khỏi trường, không ai biết lý do.
Sau khi anh biến mất không lâu, Kỷ An Ninh bị một nữ sinh quen biết rủ đi làm thêm. Ai ngờ nơi cô tới lại là chỗ của gã vẫn luôn thèm khát cô từ lâu. Không còn Văn Dụ ở bên, gã chẳng còn kiêng dè gì, đuổi Kỷ An Ninh lên sân thượng, khiến cô trượt chân ngã từ trên cao xuống.
Kỷ An Ninh chào hỏi Thư Thần xong thì vào trong ăn tối.
Thư Thần gọi bếp chuẩn bị cho cô một bữa tử tế, không chỉ no bụng mà còn đầy đủ dinh dưỡng, có cả món mặn và món chay.
Anh ta luôn chăm sóc cô như vậy. Dĩ nhiên Kỷ An Ninh cũng không lợi dụng. Sau này cô trở thành nhân viên lâu năm nhất trong tiệm, cũng là người giúp Thư Thần thu hút không ít nam sinh gần đó đến tiêu tiền.
Ăn xong, cô súc miệng rồi thay đồng phục, bắt đầu làm việc.
Thư Thần cảm thấy mình đã tuyển được một nhân viên như ý! Mắt to, eo nhỏ, chân dài. Vừa thấy cô trong buổi phỏng vấn, tim anh ta đã đập loạn.
Lúc cô bước ra trong bộ đồ hầu gái, anh ta suýt đứng không vững. Trời ơi… chẳng khác gì nhân vật bước ra từ thế giới anime!
Ngay lúc đó, Thư Thần nghĩ: cho dù cô ấy không làm được việc gì, chỉ cần chịu mặc bộ đồng phục đó ngồi trong tiệm là đủ rồi! Coi như linh vật sống!
Ai ngờ Kỷ An Ninh vừa bắt tay vào việc đã thành thạo đến không ngờ, chẳng cần ai đào tạo, thậm chí còn giỏi hơn cả những người làm trước đó. Một mình có thể gánh cả quán!
Chắc chắn là được thần manga anime ban phúc! Khi ấy, Thư Thần chỉ biết cắn khăn tay mà “hu hu hu” không thôi.