Năm 2014.
Giữa lòng đô thị rộng lớn, màn đêm đã buông xuống dày đặc. Nhiều người đang yên giấc, mơ những giấc mơ ngọt ngào. Nhưng cũng không ít kẻ vẫn còn lơ mơ trong cơn mộng, buông thả theo bản năng và dục vọng nguyên thủy.
Kỷ An Ninh đang liều mạng lao xuống cầu thang bộ.
So với hành lang được trải thảm dày và đại sảnh lộng lẫy với đèn chùm pha lê lấp lánh, cầu thang bộ được trang trí đơn giản hơn rất nhiều. Dù sao thì, trong hoàn cảnh bình thường, trừ khi có hỏa hoạn, hiếm ai sử dụng cầu thang bộ.
Đèn cầu thang phát ra ánh sáng trắng nhợt nhạt. Gương mặt Kỷ An Ninh đỏ bừng vì chạy gấp.
Nhưng cô không thể đi thang máy. Cửa thang máy đã có người canh chừng. Nếu bước vào đó chẳng khác nào tự chui đầu vào bẫy.
Giày cao gót vướng víu, bất ngờ trật một bên. Kỷ An Ninh nghiến răng chịu cơn đau nơi cổ chân, tháo giày ném sang một bên, chân trần tiếp tục lao xuống. Cô vừa chạy được hai tầng thì bỗng nghe rõ tiếng bước chân hỗn loạn vọng lên từ dưới tầng.
Kỷ An Ninh rùng mình, theo bản năng khựng lại.
“Mau lên! Chắc chắn cô ta đang ở phía trên! Tất cả lối ra đã bị chặn rồi! Cô ta không trốn được đâu!”
Giọng một người đàn ông vang vọng trong cầu thang, dội lên từng nhịp.
Ngay lập tức, Kỷ An Ninh xoay người, lao ngược lên phía trên!
Chân trần, cô chạy nhẹ đến mức không phát ra tiếng động. Nhưng chưa được bao lâu, giọng người đàn ông lại vang lên:
“Đây là giày của cô ta! Cô ta đang ở trên đó!”
Tim Kỷ An Ninh chùng xuống, tuyệt vọng dâng trào. Cô biết rõ chạy lên phía trên không phải là lối thoát. Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác, chỉ còn con đường ấy để trốn chạy.
Cuối cùng, cô cũng chạy lên đến tầng cao nhất, đẩy mạnh cánh cửa, bên ngoài là bầu trời đêm đen kịt. Cô đã đến sân thượng của tòa nhà.
Dưới ánh đèn đô thị hắt lên từ phía dưới, thứ ánh sáng được gọi là “ô nhiễm ánh sáng”, sân thượng hiện ra trơ trọi, lộn xộn. Nơi này chỉ có vài phòng kỹ thuật nhô lên hình khối vuông, có lẽ dùng để chứa thiết bị điều hòa hoặc máy móc vận hành thang máy.
Ngoài ra, chỉ còn vài giàn giáo sửa chữa dựng dở dang.
Không một bóng người.
Vừa đặt chân lên sân thượng, lòng bàn chân Kỷ An Ninh đã bị rạch bởi thứ gì đó. Cô không nhìn rõ là vật gì, chỉ nghiến răng chịu đau, tiếp tục lao về phía trước rồi trốn sau một khối phòng vuông đang đổ bóng xuống nền.
Cô chỉ biết cầu trời khấn Phật, mong những kẻ đó đừng phát hiện ra mình.
Nhưng thật đáng tiếc — có vẻ như ông trời không nghe thấy lời khẩn cầu của cô. Chỉ vài phút sau, đám người kia cũng lên đến nơi. Chúng biết cô đang ở đây, nhưng không vội tìm kiếm.
Chúng đã chặn lối thoát duy nhất, chờ kẻ ra tay chính thức xuất hiện.
Gã đến rất nhanh, dĩ nhiên là đi thang máy thẳng lên sân thượng.
“Kỷ An Ninh, đừng trốn nữa. Ra đây đi, tôi thấy em rồi.”
Gã cười, cất tiếng gọi.
Kỷ An Ninh biết rõ gã đang lừa cô — từ vị trí đó, gã hoàn toàn không thể thấy được chỗ cô đang nấp. Cô nín thở, rút người lại sát hơn vào bóng tối. Lúc này, chân cô chạm phải một vật gì đó lạnh ngắt…
Cúi đầu nhìn xuống, cô lập tức thấy một đoạn ống sắt dựng thẳng dưới nền sân thượng, lạnh lẽo và sắc cạnh.
Kỷ An Ninh lặng lẽ cúi người nhặt lấy đoạn ống ấy, siết chặt trong tay không chút do dự.
Không thấy cô chủ động ra mặt, giọng nói quen thuộc kia liền cất lên ra lệnh. Đám người của gã lập tức tản ra tìm kiếm. Nơi này gần như không có chỗ ẩn nấp, dù cô muốn trốn cũng chẳng còn đường để đi. Chúng không cần đến mười phút là có thể lục tung mọi ngóc ngách để tìm ra cô.
Giọng nói kia vẫn vang lên, thong thả như thể nắm chắc phần thắng:
“Em nghĩ lại xem, em giữ gìn bản thân như thế, là vì ai chứ? Văn Dụ à? Hừ... chẳng phải hắn từng mạnh miệng tuyên bố rằng không ai được chạm vào em sao? Vậy giờ hắn đang ở đâu?”
Lại là Văn Dụ!
Cái tên từng dai dẳng bám lấy cô không rời, đột nhiên biến mất khỏi trường học vài tháng trước.
Kỷ An Ninh từng nghĩ chuyện đó chẳng liên quan gì đến mình. Dù sao thì giữa cô và Văn Dụ vốn không có quan hệ thật sự, hoàn toàn không giống như những lời đồn đại vô căn cứ kia.
Nhưng giờ phút này, cô đã hiểu — mình thật quá ngây thơ.
Ngay khi Văn Dụ biến mất, lập tức có kẻ không đợi nổi mà ra tay với cô.
“Tôi nói thật đấy, tôi không thèm chấp chuyện em từng qua lại với Văn Dụ. Chỉ cần ngoan ngoãn, tôi sẽ cho em làm bạn gái của tôi. Mau ra đây đi, đừng cố chấp nữa.”
Gã tiếp tục, giọng điệu dửng dưng đầy ghê tởm:
"Em còn có thể lên giường với Văn Dụ, thì sao lại không thể với tôi?”
Đồ khốn kiếp! Ai lên giường với Văn Dụ chứ? Chính mày mới ngủ với anh ta thì có!
Kỷ An Ninh nghiến răng, lửa giận bốc thẳng lên đầu.
Những nữ sinh mỗi khi đi ngang qua cô đều thì thầm bàn tán, sau đó là những ánh mắt vừa kinh ngạc vừa khinh miệt, như thể cô là thứ gì đó dơ bẩn.
Đám nam sinh thì khác. Mỗi lần ánh mắt chúng đảo qua người cô, trọng tâm luôn dừng lại ở ngực, eo hoặc mông. Chúng thì thầm với nhau những câu tục tĩu, có lúc còn cười phá lên, vừa cười vừa liếc cô đầy vẻ ám muội.
Nếu chưa từng trải qua, sẽ không thể hiểu được những lời đồn vô căn cứ đó có sức tàn phá ghê gớm đến mức nào.
Với bạn học trong trường, tất cả chỉ là tin đồn, là chuyện để đem ra bàn tán lúc rảnh rỗi. Nhưng với người trong cuộc, đó là một nhát dao đâm thẳng vào tim.
Thậm chí có những kẻ, như gã trước mặt cô bây giờ, coi những lời đồn đó là cái cớ để chạm vào cô mà chẳng cần kiêng dè gì.
Người kia càng lúc càng đến gần. Kỷ An Ninh nghe rõ giọng gã vang lên ngay bên tai:
“Tôi nói chứ, sao em cứ cố sống cố chết giữ mình làm gì vậy? Còn giả bộ đứng đắn làm gì? Ai mà chẳng biết em là loại người thế nào — người đẹp nghèo khổ, ba ngàn một đêm. Tôi trả em sáu ngàn được không? Một vạn cũng được. Ra đây đi.”
(* 3 ngàn tệ ~ 10 triệu 800 nghìn đồng. 6 ngàn tệ ~ 21 triệu 600 nghìn đồng. 1 vạn tệ ~ 36 triệu đồng)
Giọng nói chỉ cách vài bước. Kỷ An Ninh nín thở, tay siết chặt đoạn ống sắt lạnh ngắt.
Ngay khi lời gã vừa dứt, Kỷ An Ninh đã thấy đôi giày bóng loáng của gã lọt vào tầm mắt, theo sau là gương mặt gã từ từ hiện ra. Gã bước thêm một bước, vô thức liếc về phía cô đang nấp, lập tức bắt gặp ánh mắt cô ở khoảng cách gần trong gang tấc.
“Ở đây rồi…”
Mắt gã ánh lên vẻ vui mừng, miệng vừa hé định gọi người.
Tao cho mày một trăm triệu!
Dĩ nhiên, Kỷ An Ninh không có một trăm triệu. Cô chỉ có một đoạn ống sắt — và toàn bộ sức lực được dồn vào cú đánh trời giáng ấy!
Gã còn chưa kịp dứt hai chữ “ở đây”, thì đã lãnh trọn một cú đập vào giữa mặt - ngay sống mũi! Máu phun tung tóe, bắn cả lên mặt Kỷ An Ninh.
Gã đàn ông trẻ rú lên vì đau đớn, lảo đảo ngã nhào ra sau.
Kỷ An Ninh lập tức nhảy qua người gã, lao về phía cửa thang bộ. Nhưng đám người của gã đã nghe thấy động tĩnh, lập tức xông lên.
Cô vung ống sắt một lần nữa. Một tên bảo vệ giơ tay đỡ, nghiến răng chịu đòn rồi trở tay chộp lấy cô, tay không giằng lấy hung khí. Một tên khác từ phía sau nhào tới, ấn cô ngã xuống nền xi măng lạnh ngắt.
Kỷ An Ninh giãy giụa điên cuồng, chạm tay vào nửa thanh sắt gãy bị vứt bên cạnh, lập tức quay đầu, vung mạnh đập thẳng vào đầu kẻ đang đè lên mình. Gã rên lên đau đớn, tay buông lỏng.
Cô vùng dậy, tranh thủ thoát thân.
Nhưng cô đã hết đường chạy.
Không còn lối thoát, cuối cùng Kỷ An Ninh lao lên mép sân thượng, nơi chỉ cách vực sâu hơn ba mươi tầng là khoảng không đen đặc.
“Đừng tới đây! Các người đừng tới đây!” Cô gào lên, giọng khản đặc.
Nhưng tất cả chỉ là vẻ cứng cỏi bên ngoài. Trong tay cô giờ chỉ còn nửa đoạn gậy sắt, sau lưng là vực sâu hun hút không lối thoát. Cô chẳng còn chút hy vọng nào, ngoài việc mong đám người kia bỗng dưng động lòng trắc ẩn mà tha cho cô.
Nhưng dĩ nhiên, điều đó là không thể.
Gã đàn ông trẻ được người khác đỡ dậy, dùng tay che khuôn mặt bê bết máu, ánh mắt đầy sát khí.
Mũi gã đau nhức dữ dội, có lẽ đã gãy. Vài chiếc răng cũng đã rơi mất. Với tình trạng này mà mong gã nghĩ đến hai chữ lương tâm thì đúng là chuyện hoang đường.
“Con đĩ!” Gã nghiến răng gầm lên: “Lôi con đó xuống cho tao!”
Đám đàn ông bắt đầu tiến lại gần. Kỷ An Ninh lùi dần về phía sau – một bước chân hụt, cô trượt ngã, rơi thẳng xuống bóng đêm vô tận.
Người ta vẫn nói, rơi từ độ cao là một trong những cái chết kinh hoàng nhất. Khoảnh khắc ấy, với người đang rơi, lại dài như cả một đời, toàn thân chìm trong nỗi sợ đến nghẹt thở.
Kỷ An Ninh không biết người khác thế nào. Nhưng với cô, từng giây, từng khoảnh khắc đều rõ ràng rành mạch. Cô không muốn chết. Dù cuộc sống có khổ sở đến đâu, cô vẫn cố gắng bám víu mà sống – sao có thể cam tâm kết thúc như thế?
Cô chết rồi, ai sẽ chăm lo cho bà ngoại?
Kỷ An Ninh không hiểu. Tại sao con người có thể tàn nhẫn đến như vậy? Cô từng nghĩ Văn Dụ là kẻ tệ nhất rồi. Nhưng không ngờ, còn có những kẻ còn khốn nạn hơn gấp bội!
Rõ ràng chỉ là học sinh, từng là bạn học trong cùng một mái trường, sao có thể biến chất đến mức đó?
Mang theo sợ hãi, uất nghẹn và oán hận, Kỷ An Ninh rơi xuống, linh hồn tách khỏi thể xác.
Cô đứng lặng, nhìn đám người đã ép cô đến đường cùng vội vã rời khỏi hiện trường.
Cảnh sát đến, phong tỏa hiện trường, đưa thi thể đi, bắt đầu điều tra.
Kỷ An Ninh đã nghĩ, những kẻ hại chết cô nhất định sẽ bị trừng phạt. Nhưng không – chẳng có gì xảy ra cả.
Không biết từ đâu xuất hiện vài “nhân chứng tận mắt thấy”, đồng loạt khai rằng đêm đó cô vì tranh cãi tiền bạc với khách mà gây sự, thậm chí còn bị mắng chửi. Những lời bóng gió đổ hết lên đầu cô, cố tình dẫn dắt dư luận tin rằng – cô vì buồn phiền mà nhảy lầu tự tử.
Cuối cùng, vụ việc được kết luận – cô tự sát.
Tin tức truyền về trường học, lập tức dấy lên một làn sóng bàn tán dữ dội.
“Cô ta sống buông thả quá rồi. Con gái mà lại đi làm ở mấy chỗ ăn chơi như thế.”
“Nghe nói là vì tranh tiền với khách nam nên mới xảy ra chuyện.”
“Thật không đấy? Có chắc không?”
“Nghe bảo là gái bán thân.”
“Cậu không biết à? Ba ngàn một đêm, chuyện bắt đầu từ khi cô ta còn dính líu với Văn Dụ kia…”
Người nói thì làm như tận mắt chứng kiến. Kẻ nghe thì nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn không ngừng tò mò bàn tán.
Từng thau nước bẩn, liên tục dội lên cái tên Kỷ An Ninh.
Lời đồn thổi gọi hồn người chết trở về. Chỉ cần có người nhắc đến tên cô, linh hồn Kỷ An Ninh sẽ bị triệu hoán đến đúng nơi ấy.
Lúc mới mất, trong trường học bàn tán xôn xao, ai ai cũng nhắc đến cô. Khổ nỗi, chỉ cần có người gọi tên, cô lại bị kéo đến, hết nơi này đến nơi khác – không một phút nghỉ ngơi.
Ngay cả bà ngoại cũng từng gọi cô về.
Bà lẩm bẩm: “Ninh Ninh, Ninh Ninh, sao con còn chưa về?”
Bà bị nhốt trong phòng, ăn sạch lương thực trong nhà, đói quá đập cửa gào khóc: “Ninh Ninh, bà đói lắm…”
Kỷ An Ninh chỉ biết trơ mắt đứng nhìn, sốt ruột đến phát điên mà chẳng làm được gì. May mà hàng xóm nghe thấy tiếng bà kêu cứu, báo cảnh sát. Cảnh sát phá cửa xông vào, mới kịp thời cứu bà thoát chết đói.
Khi phát hiện bà là một cụ già bị lẫn trí, cảnh sát cũng không biết xử lý thế nào. Lúc ấy, một chàng trai trẻ xuất hiện đưa bà đi.
Chính là cậu ấm nhà giàu – Văn Dụ – người từng dính tin đồn ngủ qua đêm với Kỷ An Ninh.
Văn Dụ thu xếp để bà được đưa vào viện dưỡng lão dành cho người lẫn trí, rồi dưới ánh mắt dõi theo của Kỷ An Ninh, lặng lẽ rời đi.
Bà ngoại vẫn thường gọi tên cô. Nhờ vậy, Kỷ An Ninh có thể ở bên bà, lặng lẽ làm bạn, chăm sóc như một cái bóng vô hình.
Thời gian cứ thế trôi, không rõ bao lâu, cho đến một ngày, cô đột ngột bị gọi đến một nơi khác.
Chỉ trong chớp mắt, cô đã đứng đó.
Quá đỗi quen thuộc – suốt đời này, sang kiếp sau cũng chẳng thể quên. Chính là nơi cô đã chết.
Trong màn đêm đặc quánh, kẻ từng dồn cô đến bước đường cùng đang bị ép quỳ xuống đất, hai tay trói chéo sau lưng. Mắt Văn Dụ đỏ ngầu, tay cầm một cây côn sắt, không rõ có phải cây cô từng cầm không, đang hung hăng đánh tới tấp.
Kỷ An Ninh không rõ giữa họ có mối thù gì, nhưng nghe tiếng hét gào như heo bị chọc tiết, cô chỉ thấy hả dạ vô cùng.
Văn Dụ đánh gãy chân, đánh gãy xương sườn, cuối cùng còn đánh cong cả cây sắt.
“Leng keng” tiếng kim loại rơi trên mặt đất vang lên sắc lạnh. Anh ném cây gậy xuống, ngẩng đầu lau máu nơi mũi. Tay anh vấy đầy máu, máu bắn cả lên mặt.
Trong ánh đèn neon lạnh lẽo, anh như một con ác quỷ bước ra từ địa ngục.
Văn Dụ phất tay, người của anh lập tức buông kẻ kia ra.
Văn Dụ cúi xuống, túm cổ áo sau lưng gã đó, kéo lê về phía rìa tòa nhà…
Anh chọn đúng vị trí – nơi mà Kỷ An Ninh từng trượt chân ngã xuống.
Gã bị kéo lê tới mép sân thượng, giọng hét thảm thiết, hoảng loạn đến vỡ giọng: “Văn Dụ! Tha cho tao! Làm ơn tha mạng! Tao xin mày!”
Văn Dụ chỉ lạnh lùng hỏi: “Lúc trước cô ấy có cầu xin mày không? Mày có tha cho cô ấy không?”
Gã lắp bắp, giọng run lẩy bẩy: “Đây là giết người! Mày đang giết người đó!”
Văn Dụ bật cười khinh miệt: “Nợ máu không nên trả bằng máu à?”
Anh cúi đầu nhìn kẻ trước mặt, giọng nhẹ như gió thoảng: “Giờ mày mới biết sợ à? Khi mày ép cô ấy vào ngõ cụt, mày có từng nghĩ cô ấy đã sợ đến thế nào không?”
Gã vùng vẫy điên cuồng, cuống quýt phân trần: “Không phải tao! Là cô ta tự ngã!”
Văn Dụ lặng im một lúc, rồi khẽ cười, tiếng cười lạnh hơn cả gió đêm.
“Mày cũng thế thôi.”
Cánh tay anh đột ngột siết chặt, dồn toàn bộ sức lực, nhấc bổng kẻ kia, rồi bất ngờ quăng ra ngoài.
Kỷ An Ninh lập tức che mắt, không dám nhìn.
Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng “bịch” trầm đục vang lên, theo sau là tiếng thét kinh hoàng vọng lên từ tầng dưới.
Cô mở mắt, chỉ thấy một mình Văn Dụ đứng lặng đó.
Gió đêm thổi tung mái tóc anh. Đôi mắt anh đen đặc, sâu hun hút như nuốt hết ánh sáng.
Kỷ An Ninh bị đôi mắt ấy cuốn lấy, không cách nào rời đi.
Tại sao Văn Dụ lại làm vậy? Vì điều gì? Vì ai?
Đáp án dần hiện lên trong tim cô – rõ ràng đến đau lòng.
“Mau rời khỏi đây.” Một người trong nhóm khẽ giục.
Phía dưới đã hỗn loạn.
Văn Dụ đứng yên thật lâu, rồi mới xoay người rời đi.
Họ đẩy cửa lối thang sân thượng, lần lượt bước vào. Văn Dụ đi sau cùng.
Anh vừa bước vào hành lang, bỗng giơ tay chặn cửa, quay đầu nhìn lại.
Kỷ An Ninh vẫn lơ lửng đi theo. Khoảnh khắc ấy, cô như bị định thân, đứng ngay trước mặt anh.
Cô biết, ánh mắt anh đang hướng ra sân thượng trống hoác phía sau. Nhưng ngay lúc đó, ánh mắt họ như chạm vào nhau.
Anh dường như đang nhìn thẳng vào cô.
Chàng trai ấy khẽ mấp máy môi. Âm thanh rất nhỏ, không nghe rõ, nhưng đủ khiến Kỷ An Ninh chấn động, trợn mắt kinh ngạc.
"Báo thù giúp em rồi.” Anh thì thầm. “An Ninh.”
Giọng nói nhẹ như gió thoảng.
Anh buông tay, bước hẳn vào trong. Cánh cửa tự động khép lại, vang lên một tiếng “rầm” rõ mồn một.
Âm thanh ấy vang vọng trong đầu Kỷ An Ninh. Một lực hút vô hình cuốn cô vào cơn lốc xoáy xoay chuyển thời gian.
Trong cơn lốc, mọi thứ vùn vụt trôi qua. Những hình ảnh lướt qua như giấc mơ – từng cảnh, từng cảnh nối tiếp nhau.
Cô thấy anh bị bắt vào tù.
Một chàng trai trẻ đến thăm, nhếch mép cười: “Họ Triệu đắc tội gì với mày mà tự nhiên mày đi đánh chết gã? May là mày phát điên lúc đó, bọn tao mới nắm được điểm yếu. Chứ không, suýt nữa mày lật cả bàn. Vì một đứa con gái, đáng sao?”
Văn Dụ chỉ lặng lẽ nhìn hắn, ánh mắt trống rỗng.
Cô thấy một người đàn ông trung niên đến thăm. Hai người im lặng nhìn nhau.
“Có lẽ... kiếp này không có duyên.” Ông ta thở dài.
Văn Dụ cười nhạt, trong mắt đầy giễu cợt.
Cô thấy anh nằm trên tấm phản cứng trong phòng giam, trong giấc ngủ vẫn khẽ gọi: “An Ninh... An Ninh...”
Kỷ An Ninh lặng lẽ ngắm nhìn, đưa tay muốn chạm vào, nhưng tay cô chỉ xuyên qua thân thể anh, chạm vào khoảng không lạnh buốt.
Rồi đến ngày hành hình.
Dưới ánh sáng rực rỡ, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh – một kiếp người ngắn ngủi sắp chấm dứt.
Kỷ An Ninh ôm anh trong vô hình, nước mắt không ngừng rơi.
“Nếu có kiếp sau…” Cô nức nở. “Em và anh…”
Liệu có thể đừng lặp lại kết cục này nữa không?
Viên đạn xuyên qua không gian, lao thẳng vào tim anh – cũng xuyên qua cả linh hồn cô.
Thời gian gào thét như bão tố. Mọi hình ảnh, âm thanh bị xé tan. Ngay cả Kỷ An Ninh cũng bị cuốn vào, như tan biến trong cơn lốc.
Cô ngỡ linh hồn mình đã tan biến theo gốm. Nhưng khi mở mắt ra lần nữa – lại thấy mình quay về năm đó.
Mọi thứ... vẫn chưa bắt đầu.