Văn Dụ bước xuống xe, định gọi Kỷ An Ninh lại, nhưng chưa kịp cất lời thì cô đã bước nhanh về phía trạm xe buýt, lẫn vào đám người đang đợi xe, bóng dáng nhanh chóng biến mất.

Người rất đông. Gần trường có một khu chợ nhỏ, đa phần là các bác trai bác gái đi mua bán, vào giờ này bắt đầu chen chúc tấp nập.

Văn Dụ bước được hai bước, rồi khựng lại, không đi tiếp.

Kỷ An Ninh dĩ nhiên đã nghe thấy tiếng còi xe vừa rồi.

Kiếp trước, có một ngày cô ăn cơm cùng Văn Dụ. Trưa hôm ấy tan học, anh lái chiếc Hummer lớn đến chờ trước cổng trường, hỏi cô muốn đi đâu và bảo sẽ đưa cô về.

Lúc đó, anh vẫn còn là người lịch thiệp, nhã nhặn, chưa phải dáng vẻ hống hách như sau này. Cô từ chối rồi đi xe buýt. Nhưng sau đó xảy ra một số chuyện, giữa đường cô phải xuống xe, cuối cùng vẫn ngồi nhờ xe anh.

Từ đó, cô không thể thoát khỏi sự dây dưa của anh nữa.

Hai ngày trước, khi ra khỏi trường, cô không thấy chiếc Hummer quen thuộc kia đậu ngoài cổng. Cô còn nghĩ rằng việc trọng sinh đã khiến quỹ đạo mọi chuyện thay đổi, trong lòng âm thầm cảm thấy nhẹ nhõm.

Kỷ An Ninh sống lại đến nay mới vài ngày, đầu óc vẫn còn hỗn loạn, chưa kịp nghĩ ra nên đối mặt với Văn Dụ như thế nào. Trước khi nghĩ thấu đáo, cô không định tiếp cận anh.

Nào ngờ, chuyện anh đến chờ cô trước cổng trường lần đầu tiên tuy không xảy ra đúng như trong ký ức, nhưng cũng không phải là không xảy ra, chỉ là bị lùi lại hai ngày mà thôi.

Cô ẩn mình trong đám đông, lặng lẽ quay đầu nhìn lại, thấy Văn Dụ vừa xuống xe lại quay trở về. Người như anh, sinh ra trong giàu sang, đương nhiên không muốn chen lấn giữa các bác trai bác gái thế này.

Xe buýt vừa đến, trạm xe vẫn còn trật tự, mọi người bắt đầu xếp hàng lên xe. Nhưng vì người đông, tình trạng chen chúc là không tránh khỏi.

Kỷ An Ninh bước lên bậc xe, đang định quẹt thẻ thì cảm thấy có bàn tay lướt qua mông mình. Cô quay lại, phía sau là một người đàn ông đeo kính, dáng vẻ bảnh bao, có chút giả vờ tử tế. Hắn chẳng hề tỏ ra hoảng sợ, còn bực bội nói:

“Đi nhanh lên, đừng đứng đó chặn đường.”

Vì sao lại gặp lại người này? Kỷ An Ninh nghĩ.

Hoặc là hắn thường đi tuyến xe này? Hai ngày trước cô vì muốn né tránh Văn Dụ nên ra khỏi trường sớm hơn thường lệ, hôm đó không gặp chuyện gì, còn tưởng đã tránh được... Giờ nhìn lại, chẳng qua là lệch giờ nên chưa đụng phải mà thôi.

Chẳng lẽ những chuyện từng xảy ra, dù có lệch thời điểm, cuối cùng vẫn sẽ lặp lại? Không biến mất, chỉ bị trì hoãn sao?

Kỷ An Ninh chen vào trong xe, kéo cặp lên phía trước che người, tay len vào bên trong…

Tên kia thấy nữ sinh ấy chẳng dám phản kháng, chỉ biết co rúm người lại, hắn đắc ý cười. Mấy nữ sinh như thế này thường dễ bắt nạt nhất, còn nhỏ tuổi, lại yếu đuối. Đợi đến khi các cô bị cuộc sống mài giũa rồi, sẽ không dễ dụ như vậy nữa. Cho nên, hắn thích ra tay với mấy cô bé như thế này.

Hắn quẹt thẻ, chen về phía Kỷ An Ninh.

Xe bắt đầu lăn bánh.

Dù đã giữa tháng Chín, thời tiết vẫn oi bức. Người chen chúc trên xe buýt, mùi mồ hôi, mùi dầu khét, không khí ngột ngạt.

Kỷ An Ninh đeo cặp gọn gàng sau lưng, tay trái nắm chặt vòng treo. Trông cô như đang cúi đầu, hàng mi rũ xuống, nhưng thật ra đang âm thầm đề phòng phía sau.

Khi bàn tay kia lần nữa thò tới sờ cô, ánh mắt Kỷ An Ninh tối sầm lại, tay phải siết chặt…

Một tiếng hét thảm đột ngột vang lên trong xe buýt, tựa như tiếng sấm đánh ngang tai, khiến tất cả mọi người đang mệt mỏi, buồn ngủ đều giật mình bừng tỉnh.

“Sao vậy?”

“Xảy ra chuyện gì thế?”

Mọi người nhao nhao nhìn về phía phát ra tiếng hét.

Gã đeo kính tru tréo như chó dại:

“Đồ điên! Mày bị bệnh hả? Mày có vấn đề đúng không!”

Hắn dùng một tay nắm lấy tay còn lại. Mu bàn tay bị thương đang rỉ máu. Những người xung quanh hoảng hốt lùi lại, để lại hắn và Kỷ An Ninh đứng trơ trọi giữa một khoảng trống.

"Mẹ kiếp! Mày phải đền tiền thuốc cho tao!" Hắn gào lên.

Kỷ An Ninh siết chặt trong tay một cây bút ký, ngòi bút nhọn hoắt vẫn còn dính máu.

Cô nhìn thẳng vào hắn, gằn từng chữ:

“Tôi sẽ không đưa cho anh một xu nào.”

Người soát vé chen đến gần, đứng ngoài đám đông hô lớn:

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Tên đeo kính lập tức đóng vai nạn nhân:

“Cô này bị tâm thần! Tự dưng cầm bút đâm tôi!”

Nhân viên soát vé cố gắng chen vào, nhìn tình hình trước mắt.

Một cô gái nhỏ nhắn, mảnh khảnh, gương mặt xinh xắn, cằm thon, đôi mắt to tròn sáng ngời. Giờ phút này, sắc mặt cô lạnh lùng, ánh mắt nhìn bà không chút cảm xúc.

Nhân viên soát vé làm việc quanh năm suốt tháng, gặp đủ mọi chuyện. Trong lòng bà đã có phán đoán, nhưng vẫn hỏi một câu lấy lệ:

“Cô gái, chuyện gì xảy ra vậy?”

Kỷ An Ninh hít sâu một hơi rồi đáp:

“Lúc hắn mới lên xe đã sàm sỡ cháu một lần. Cháu lùi vào trong thì hắn cũng chen theo. Vừa rồi hắn lại giở trò, cháu mới dùng bút phản kháng. Đây là hành vi tự vệ chính đáng.”

Gã đàn ông đeo kính lập tức ra vẻ đầy chính khí, phản bác liền ba câu:

“Tôi không làm! Tôi không có! Cô vu khống!”

Ánh mắt và vẻ mặt hắn tỏ ra vô cùng vô tội, đường hoàng, khiến người bên cạnh khó mà phân biệt được rốt cuộc ai mới là người nói thật.

Hắn biết rõ, trong tình huống này thì khí thế là quan trọng nhất. Nếu yếu thế, sẽ bị người khác áp đảo. Trước kia mỗi lần giở trò đồi bại với mấy nữ sinh trẻ, những cô bé ấy đều không đủ khí thế. Dù có mắng hắn vài câu thì cũng bị hắn quát lại, cuối cùng luôn là các cô phải chịu đựng trong ấm ức.

Hắn che mu bàn tay đang chảy máu, gân cổ hét lên:

“Mọi người chặn cửa lại! Đừng để cô ta chạy! Cô ta phải bồi thường tiền thuốc cho tôi! Xuống trạm, hai chúng tôi đến bệnh viện!”

Hắn nói ra vẻ đầy lý lẽ, khiến một vài hành khách bắt đầu dao động.

"Tôi thấy cậu kia không giống người xấu đâu." Một bác gái tròn trịa lên tiếng. Vừa nói, bà ta vừa liếc Kỷ An Ninh với ánh mắt không mấy thiện cảm.

Kỷ An Ninh không buồn để tâm đến bà ta. Cô chỉ lạnh lùng nhìn gã đeo kính, nói:

“Được thôi, tôi sẽ đi bệnh viện với anh. Nhưng...”

Cô bỗng đổi giọng, nói tiếp:

"Trước hết phải báo cảnh sát. Để cảnh sát đến kiểm tra camera trên xe, xem là nên bắt anh, hay tôi phải bồi thường." Dứt lời, cô nghiêng đầu liếc về phía đầu xe.

Gã đeo kính thoáng khựng lại, theo ánh mắt cô quay đầu nhìn theo, sắc mặt lập tức thay đổi. Vị trí mà Kỷ An Ninh cố tình đứng chính là ngay trước ống kính giám sát trên xe buýt.

Hắn không chắc camera có quay được hành vi của mình hay không, nhưng đã làm chuyện xấu thì dù ngoài mặt có lý đến đâu, trong lòng cũng chột dạ.

Đúng lúc đó, xe buýt dừng trạm.

Gã đeo kính đảo mắt một vòng, lớn tiếng nói:

"Xem cô là con gái, tôi không thèm chấp! Tôi còn có việc, hôm nay tha cho cô!" Vừa nói, hắn vừa chen về phía cửa xe.

Kỷ An Ninh thoáng chần chừ.

Lần này, cô đã dũng cảm hơn rất nhiều so với kiếp trước. Trước kia, tuy có mở miệng phản đối hắn, nhưng vì bị lấn át nên cuối cùng chỉ biết ngậm đắng nuốt giận. Trên xe không ai tin lời cô, mà lại tin tên đạo đức giả kia, thực chất là cầm thú đội lốt người.

Cuối cùng, chính cô mới là người bị chỉ trích, phải chật vật xuống xe.

Hồi đó, xe Hummer của Văn Dụ chạy ngay sau xe buýt. Kiếp trước, chuyện này xảy ra sớm hơn vài ngày, đúng hôm cô đi phỏng vấn ở quán cà phê. Vì sợ trễ, cô đành phải lên xe anh.

Kỷ An Ninh nghiến răng, do dự một lát.

Kiếp trước, cô luôn giữ nguyên tắc "thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện", luôn tránh rắc rối, tránh tranh chấp. Nhưng như vậy thì sao chứ?

Những lời gièm pha, sự khinh thường sau lưng, từng gáo nước bẩn hắt lên người cô, có thiếu chút nào đâu?

Cô đã từng chết một lần, đến lúc chết rồi cũng không được yên ổn vì những lời đồn vô căn cứ ấy. Giờ đã sống lại, cô không muốn tiếp tục nhẫn nhịn như trước nữa.

"Còn không đứng lại!" Cô quát lớn.

Gã đeo kính thầm mắng một tiếng. Rõ ràng nhìn cô mảnh mai, yếu đuối, tưởng dễ bắt nạt, ai ngờ lại gặp phải người không dễ chơi. Hắn bất ngờ đẩy người phía trước, luồn lách chạy ra khỏi xe.

Kỷ An Ninh vội vàng chen ra, nhưng vì chần chừ một chút nên đã bỏ lỡ thời cơ. Lúc cô xuống xe, tên đáng khinh kia đã chạy một đoạn xa. Nếu muốn đuổi theo, cô buộc phải chạy hết tốc lực.

Nhưng nếu đuổi được rồi thì sao? Nhỡ đâu hắn trở mặt dùng bạo lực thì sao?

Kỷ An Ninh đứng khựng lại. Vừa quay đầu, cô đã thấy một chiếc Hummer màu đen đỗ ngay sau xe buýt. Kính xe phản quang, không thể nhìn rõ bên trong có ai. Không biết Văn Dụ có đang quan sát cô không.

Cô không muốn lặp lại sai lầm cũ, liền không do dự xoay người lên xe lại.

Người soát vé hô những hành khách mới lên quét mã, quay đầu thấy Kỷ An Ninh trở lại, liền nói:

“Lần sau gặp chuyện như vậy, đừng kích động. Con gái như cháu mà gặp loại đàn ông như thế, nhỡ đâu hắn đánh lại thì sao? Gặp loại người này, chỉ cần đến gần chỗ bác là được.”

Lòng Kỷ An Ninh chợt ấm lên, cô gật đầu cảm ơn:

“Vâng, cháu cảm ơn bác.”

Người soát vé là một phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt hiền hậu, nở nụ cười ấm áp.

Lúc này lại có người thì thầm:

“Sao lại khăng khăng nói cậu kia là đồ lưu manh? Cũng đâu có bằng chứng gì?”

Kỷ An Ninh quay đầu, thấy người vừa nói chính là bác gái béo lúc nãy từng bênh vực tên đó.

Có người bên cạnh cất tiếng:

“Thế thì hắn bỏ chạy làm gì?”

Bác gái béo hừ một tiếng qua mũi:

“Người ta nói rồi, còn có việc gấp phải đi.”

Hành động rõ ràng là chột dạ bỏ chạy, vậy mà bà ta vẫn cố tình bênh vực, khiến mọi người xung quanh cảm thấy chán ngán.

Kỷ An Ninh quay mặt đi, không buồn đáp lại.

Không ngờ bác gái ấy lại được đà lấn tới, còn hào hứng nói tiếp:

“Nói gì thì nói, kể cả là thật đi nữa, thì sao hắn lại chỉ động chạm mỗi mình cô? Gặp chuyện thế này, cũng nên tự xem lại bản thân. Nhìn con bé kia ăn mặc kín đáo thế, có ai làm gì đâu?”

Vừa nói, bà ta vừa đưa tay chỉ về phía một cô gái khác. Ánh mắt mọi người cũng bị cử chỉ ấy dẫn dắt nhìn theo.

Cô gái bị chỉ có vài đốm tàn nhang trên mặt, ăn mặc kín đáo đến mức có phần quê mùa. Bị mọi người nhìn chằm chằm, cô ấy lập tức thấy ngượng, cúi đầu quay mặt đi.

Cùng lúc đó, Kỷ An Ninh cũng quay lại, lạnh lùng hỏi:

“Ý của bà là gì?”

Bác gái béo thấy cô chịu lên tiếng, liền đắc ý nói:

“Tôi chỉ muốn khuyên mấy cô gái trẻ như các cô, gặp chuyện như vậy thì nên tự xét lại trách nhiệm của mình. Ra ngoài ăn mặc đoan trang một chút, sẽ không bị ai làm phiền.”

Vừa nghe bà ta nói vậy, ánh mắt mọi người lại đổ dồn về phía Kỷ An Ninh.

Cô gái có tàn nhang cũng liếc nhìn cô, trong mắt là chút mặc cảm lẫn ngưỡng mộ, khẽ thở dài một hơi.

Kỷ An Ninh mặc đồ hết sức bình thường: áo thun cổ tròn tay ngắn và quần jeans. Trang phục không thể gọi là hở hang hay không đoan trang.

Nhưng mặc trên người cô lại thành chuyện khác.

Bộ quần áo ấy nhìn qua như nhỏ hơn một cỡ, ôm sát cơ thể. Nếu không phải quá gầy, có lẽ cô đã mặc không vừa. Quần áo bó sát, làm lộ rõ đường cong: xương quai xanh thanh mảnh, vòng ngực đầy đặn, eo nhỏ đến kinh ngạc. Tất cả khiến người ta khó lòng dời mắt.

Thật ra, vấn đề không nằm ở quần áo, mà là ở dáng người.

Bác gái béo vừa nhìn thấy Kỷ An Ninh đã không ưa nổi. Trong mắt bà ta, con gái mà có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người quyến rũ như hồ ly tinh thì ra đường không lấy bao tải trùm lên người là đã là không đứng đắn, xứng đáng bị đám đàn ông trêu ghẹo.

Kỷ An Ninh bật cười lạnh:

“Tôi mặc gì, mặc thế nào là quyền của tôi. Tôi ăn mặc ra sao cũng không ai có quyền động vào. Nếu chỉ vì tôi mặc đẹp mà hắn được phép giở trò đồi bại, thì theo lý của bà, bà béo như vậy, người khác có thể đem bà đặt lên thớt, chặt ra bán theo cân hay sao?”

Trên xe lập tức vang lên một tràng tiếng xì cười không nén nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play