So với lúc mới nhận việc, hôm nay rõ ràng số lượng khách nam tăng đột biến. Tình huống này kiếp trước cô từng trải qua, nên Kỷ An Ninh rất bình tĩnh.
Thư Thần chọn vị trí cửa hàng này rất khéo, xung quanh có mấy trường đại học, đều không quá xa. Sau khi cô bắt đầu làm việc ở đây, chẳng bao lâu đã được gọi là “nữ thần của dân otaku”. Đám nam sinh mê văn hóa anime từ các trường gần đó thường tụ tập kéo nhau đến quán.
Vì vậy, sau đó Thư Thần đã tăng lương cho cô gấp đôi.
Cô trở thành “chiêu bài sống” của quán.
Thư Thần dĩ nhiên cũng nhận ra điều này. Anh ta thậm chí còn nghe thấy một nhóm khách nam thì thầm bàn tán về Kỷ An Ninh.
“Chính là cô ấy đó, tao không gạt tụi mày đâu.”
“Trời ơi, hôm nay đi đáng giá thật.”
“Tao tuyên bố, từ nay đây là thánh địa của tao.”
Tám giờ rưỡi tối, Kỷ An Ninh tan ca. Thư Thần còn cố ý đến chỗ cô, nói một câu:
“Cực khổ rồi.”
Sau đó dặn dò:
“Trên đường về nhớ cẩn thận.”
Kỷ An Ninh gật đầu, ra khỏi cửa rồi lại quay trở vào.
“Quản lý.” Cô nói. “Em muốn tìm vài công việc dạy kèm vào ban ngày cuối tuần. Nếu anh có quen ai thì giới thiệu giúp em với.”
Cô suýt nữa thì quên mất, bây giờ mới là tháng Chín. Cô vừa đưa bà ngoại từ huyện bên cạnh lên tỉnh lỵ để tiện chăm sóc và theo học đại học. Những công việc làm thêm hồi cấp ba giờ không còn phù hợp nữa, nên cô đang phải bắt đầu lại từ đầu.
Thư Thần là người địa phương, họ hàng đông, bạn bè cũng nhiều. Trước đây anh ta từng giúp cô tìm được vài việc dạy kèm, đáng tin hơn nhiều so với tự mình dò dẫm trên mạng.
Ít nhất là không gặp phải người xấu.
Nghĩ vậy, cô không chần chừ thêm nữa mà chủ động nhờ Thư Thần giúp luôn.
Thư Thần hoàn toàn không thấy phiền. Kỷ An Ninh mới đến có ba ngày mà đã thân thiết như vậy, khiến anh ta cảm thấy rất vui.
Anh ta lập tức đồng ý:
“Được chứ, lát nữa anh gọi cho mẹ, nhờ bà hỏi giúp.”
Kỷ An Ninh cảm ơn rồi bắt xe buýt về nhà.
Về đến nơi, cô mở cửa phòng. Trong phòng tối om, chỉ có ánh sáng hắt ra từ tivi tạo thành một mảng xanh lạnh lẽo, trông như ánh sáng ma quái.
Bà ngoại cô bị mất trí nhớ. Mỗi khi Kỷ An Ninh phải đi học hay đi làm, cô chỉ còn cách khóa bà lại trong phòng. May mà lúc trường sắp xếp chỗ ở, căn phòng này có sẵn vài món đồ cũ, trong đó có chiếc tivi. Dù đã cũ kỹ nhưng vẫn còn dùng được. Xem tivi trở thành thú vui duy nhất của bà.
“Bà ơi, bật đèn lên đi.” Kỷ An Ninh đóng cửa rồi bước tới bật đèn. “Không bật đèn mà xem tivi sẽ hại mắt đấy.”
Bà ngoại “ừ ừ” đáp lại rồi nói:
“Tiết kiệm điện.”
Làm việc cả tối ở quán cà phê, Kỷ An Ninh đã mệt rã rời. Nghe bà nói vậy, lòng cô bỗng nghẹn lại. Cô bước tới đỡ bà ngồi dậy:
“Bên ngoài không khí trong lành, mình ra ngoài đi dạo một chút nhé.”
Bà bị nhốt cả ngày, cũng cần ra ngoài hít thở.
Chung cư này tuy cũ nhưng đã được cải tạo, có lắp thêm thang máy. Kỷ An Ninh khoác thêm cho bà một chiếc áo mỏng, rồi nắm tay bà cùng đi xuống. Từ cửa thang máy đến bậc tam cấp ngoài sảnh, đều là cô đỡ bà từng bước một.
Bà ngoại có một chân đi lại không được linh hoạt. Đi trên mặt phẳng thì ổn, nhưng lên xuống bậc thang thì vô cùng khó khăn. Hồi vừa nhập học, từng có bài viết lan truyền với tiêu đề “Cõng bà ngoại đến trường”, cũng vì lý do đó.
Hôm ấy là ngày đầu tiên Kỷ An Ninh tới trường. Cô thật sự đã cõng bà, đưa bà vào tận văn phòng hiệu trưởng.
Lúc đó hiệu trưởng ngạc nhiên không nói nên lời.
Cuối thu, trời dịu mát. Đến tối, không khí đã chẳng còn hơi nóng ban ngày, ngược lại hơi se lạnh, rất dễ chịu. Trong sân có nhiều người qua lại, toàn là hàng xóm quanh đây ra ngoài đi dạo.
Kỷ An Ninh mặc áo ngắn tay, bà ngoại mặc áo khoác dài. Hai người tay trong tay, chậm rãi đi bộ quanh khuôn viên. Cô thường xuyên phải gật đầu chào người này người kia.
“Chào thầy Vương.”
“Chào thầy Tôn.”
Linh tinh là vậy, nhưng đều là người quen, phần lớn là người nhà của cán bộ giảng dạy trong trường.
Kiếp trước, Kỷ An Ninh rất chú trọng việc xây dựng mối quan hệ tốt với hàng xóm. Sau khi cô qua đời, bà ngoại từng suýt chết đói. Cũng vì thế, kiếp này cô càng quý trọng từng người quanh mình.
Lúc cô không có ở nhà, biết đâu chính những người ấy lại là người cứu mạng bà ngoại.
Đêm thu, bầu trời đặc biệt trong trẻo. Màu xanh đậm như được gột rửa, sao cũng nhiều hơn các mùa khác.
Kỷ An Ninh nắm tay bà, chậm rãi bước đi. Giọng cô nhẹ nhàng hỏi:
“Bà ăn cơm có đàng hoàng không? Cơm chiều có bị nguội không? Khi đi vệ sinh có ngồi đúng không?”
Những chuyện sinh hoạt như vậy, bà chỉ trả lời được một nửa. Hỏi thêm vài câu, bà lại bắt đầu lẫn lộn.
Kỷ An Ninh giúp bà chỉnh lại mái tóc, dịu dàng nói: “Không sao đâu. Hôm nay con đã bàn với quản lý cửa hàng rồi, từ nay tan học con sẽ về nhà trước, hâm cơm cho bà ăn rồi mới quay lại.”
Kiếp trước, cô một mình gồng gánh sinh hoạt của hai người. Tiền thuốc men cho những bệnh mãn tính của bà cũng không ít. Toàn bộ thời gian của cô đều dùng để chạy đôn chạy đáo kiếm tiền. Cơm cho bà cũng chỉ kịp để vào hai chiếc hộp giữ nhiệt.
Buổi trưa thì còn đỡ, nhưng tới tối, cơm trong hộp giữ nhiệt cũng đã nguội lạnh.
Kỷ An Ninh biết rõ điều đó. Nhưng lúc ấy, kiếm tiền để nuôi sống cả hai người là điều quan trọng nhất đối với cô. Đến khi cô chết đi, linh hồn trôi dạt, muốn ôm bà ngoại một lần cũng không thể, mới thực sự thấm thía nỗi hối hận.
Sau khi sống lại, cô chỉ mong có thể quan tâm bà ngoại hơn một chút. Cho dù bản thân có cực nhọc hơn cũng không sao cả.
Hai ngày nay xem như thử nghiệm. Hôm nay chính thức nói chuyện với quản lý, từ nay ca làm sẽ muộn hơn nửa tiếng so với kiếp trước. Nửa tiếng này, cô có thể tranh thủ chạy về nhà, hâm cơm cho bà rồi quay lại làm tiếp.
Bà ngoại mỉm cười hiền hậu, nói: “Không cần lo. Chờ con về, bà đã nấu cơm xong rồi.”
Người bị mất trí nhớ là vậy. Bạn nói chuyện với họ, họ chỉ tiếp nhận được từng mẩu vụn vặt, rồi tự ghép vào “thế giới” trong đầu mình, sau đó mới phản hồi lại bạn.
Kỷ An Ninh hiểu, bà ngoại lại tưởng như khi xưa, cô tan học về nhà là ăn cơm do bà nấu.
Cô không đính chính, chỉ nắm chặt tay bà, tiếp tục chậm rãi bước đi.
Ngẩng đầu nhìn sao sáng, Kỷ An Ninh cúi đầu nhìn mặt đất đang lùi dần dưới chân.
“Bà ngoại…” cô khẽ nói, “lòng con rối lắm.”
“Có một người, con không biết nên làm sao bây giờ.”
“Trước đây con ghét anh ta, bây giờ lại không ghét nữa.”
“Nhưng con vẫn sợ anh ta.”
“Không sợ, không sợ.” Bà ngoại vỗ vỗ tay cô. “Có bà ngoại đây. Ninh Ninh không sợ.”
Kỷ An Ninh bật cười bất đắc dĩ. “Vâng.” Cô ôm lấy bà ngoại, tựa đầu lên vai bà.
Cô phải làm sao với Văn Dụ bây giờ?
Văn Dụ người này… người này…
Tối đó, bà ngoại ngủ rất say. Còn Kỷ An Ninh thì vẫn trợn mắt nhìn trần nhà mãi không yên.
Trong phòng tối om, nhưng vẫn không tối bằng đôi mắt đen sâu thẳm như mực của Văn Dụ trong trí nhớ cô.
Đôi mắt kia giống như vực sâu, giống như hố đen, có lực hút rất lớn, khiến người ta không thể kháng cự.
Kỷ An Ninh hiểu rất rõ, một khi cô rơi vào thì sẽ không thể thoát ra được.
Sáng hôm sau là thứ Sáu.
Trong tiết tự học, Kỷ An Ninh lấy cuốn sổ ghi chép mang theo người ra, lên kế hoạch sắp xếp thời gian.
Cô vừa mở sổ, phát hiện sáng thứ Bảy có một buổi dạy kèm. Nhìn địa chỉ kia, nhớ tới gia đình đó, cô không khỏi khẽ cau mày.
Giữa trưa, như thường lệ, tranh thủ tan học sớm, cô chạy về nhà ăn lấy cơm cho khách, xong lại chen ngược dòng người chạy về phía ký túc xá. Rốt cuộc cũng đáp ứng được hết yêu cầu của khách, tiền kiếm được cũng vào tay, nhưng cô đã đói tới mức đau dạ dày, vội vàng chạy đến căng tin, hướng thẳng đến quầy của dì Lý.
“Dì Lý! Cho cháu phần khoai tây sợi xào chua ngọt ạ!” Cô đã thân quen với dì Lý từ kiếp trước nên tự nhiên nũng nịu. “Cháu đói sắp chết rồi.”
Dì Lý hơi ngạc nhiên vì cô bé này tỏ ra thân thiết như vậy. Nhưng khuôn mặt xinh đẹp dễ khiến người ta mềm lòng, nhất là khi vừa xinh lại vừa biết nũng nịu, khiến người ta cảm thấy… như được nuông chiều.
Dì Lý nâng cái muỗng, chuẩn bị xới cho cô thêm một ít khoai tây sợi.
Ai ngờ, đột nhiên có một bàn tay đặt lên quầy.
“Đừng dì ơi, hôm nay cô ấy không ăn ở đây.” Một chàng trai cao lớn đứng chống tay lên quầy, cúi người nói với dì Lý.
Sống mũi cao thẳng, lông mày rậm hơi nhếch, đường nét khuôn mặt cương nghị pha chút nguy hiểm, nụ cười bên khóe môi làm dì Lý cũng phải đứng thẳng lưng, vô thức liếc mắt nhìn Kỷ An Ninh.
Sao nào, rốt cuộc có lấy khoai tây sợi không đây?
Văn Dụ nghiêng người, cúi đầu nói chuyện với dì Lý, cả người gần sát Kỷ An Ninh. Giọng anh vang lên ngay bên tai cô.
Trước đây, mỗi lần Văn Dụ cố tình lại gần thế này, phản ứng đầu tiên của cô luôn là khó chịu, né tránh, muốn lùi xa. Nhưng lúc này, Kỷ An Ninh căng thẳng đến mức cơ thể cứng đờ, hai tay đang tựa vào quầy cũng siết chặt thành nắm đấm.
“Tôi…” Cô hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh, quay đầu nhìn anh. “Tôi còn chưa ăn cơm.”
“Tôi biết mà.” Văn Dụ nói như chuyện đương nhiên. “Tôi chờ em cả buổi rồi, chính tôi cũng còn chưa ăn.”
Kỷ An Ninh im lặng một lát, hỏi: “Anh tìm tôi có việc gì?”
Quần áo cô mặc đều cũ, không giống những cô gái khác chải chuốt, làm tóc, sơn móng tay. Nhưng khuôn mặt ấy lại mộc mạc, thanh tú, ánh sáng dịu dàng phảng phất, đủ khiến người khác không thể rời mắt.
Văn Dụ im lặng nhìn cô một lát, không dời nổi ánh mắt.
Anh từng gặp rất nhiều cô gái xinh đẹp, mà những người ấy thường kiêu kỳ, được nuông chiều quá mức. Nhưng trong ánh mắt Kỷ An Ninh lại có sự trong trẻo và xa cách.
Văn Dụ chỉ cần nhìn vài giây là nhận ra: Kỷ An Ninh hoàn toàn không có ý thức bản thân là người nổi bật.
Mà như vậy… lại càng đáng quý.
Văn Dụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Anh nói: “Em là Kỷ An Ninh đúng không? Tôi tên Văn Dụ, sinh viên năm ba.” Cuối cùng cũng chính thức giới thiệu.
“Chuyện hôm thứ Ba, thật ngại quá. Mua cơm cho em rồi lại không ăn, tính ra tôi nợ em một bữa.” Anh cười. “Tôi mấy hôm nay vẫn tìm em để trả lại bữa cơm ấy, hôm nay rốt cuộc cũng đợi được. Đừng từ chối nữa, đi thôi.”
Chuyện xe buýt hôm đó khiến Kỷ An Ninh nhận ra: có vài chuyện, trốn cũng không thoát, cùng lắm là xảy ra sớm hay muộn mà thôi.
Bữa cơm với Văn Dụ, sớm muộn gì cũng phải ăn. Người như anh, một khi chưa đạt được mục đích thì tuyệt đối không bỏ cuộc.
Văn Dụ nhạy bén lắm. Anh cảm nhận được Kỷ An Ninh rất đề phòng và cảnh giác với anh. Tưởng phải nói thêm vài lời mới thuyết phục được cô, nào ngờ cô chỉ im lặng hai giây, rồi gật đầu nói: “Được.”
Văn Dụ mừng rỡ ra mặt. Anh cười tít mắt hỏi: “Muốn ăn gì?”
Anh liếc đồng hồ, vẫn còn thời gian trước giờ học buổi chiều. Anh nói: “Chỉ là không thể đi xa quá, quanh khu giảng đường thôi. Có thịt nướng, có cơm hộp thường ngày…”
Nếu đã đồng ý ăn thì Kỷ An Ninh cũng không khách sáo. Văn Dụ hỏi cô muốn ăn gì, đúng lúc cô cũng đang đói.
“Còn có quán món Hồ Nam…” Văn Dụ đang liệt kê dở thì đột nhiên nghe cô nói:
“KFC.” Hai tay đút túi quần, giọng nhàn nhạt. “Tôi muốn ăn KFC.”
Văn Dụ: “……”
Hả?