Kỷ An Ninh đối diện với đôi mắt đen như mực của Văn Dụ, nhất thời không thốt nên lời.

Cô không trang điểm, nhưng đôi mắt long lanh như nước, khuôn mặt dịu dàng như hoa đào, vẻ đẹp thanh thuần đến ngẩn ngơ. Chiếc cổ trắng như tuyết và xương quai xanh nổi bật như ngọc, đủ khiến ánh mắt người ta khó mà rời đi. Vẻ ngoài mong manh ấy lại càng khiến ánh mắt Văn Dụ sáng rực hơn.

Anh thu lại ánh nhìn từ xương quai xanh của cô, giọng nói cũng dịu đi thấy rõ: “Bị dơ rồi, đừng ăn.” 

Nói rồi, anh đưa tay định nhận lấy bát cháo từ tay Kỷ An Ninh.

Kỷ An Ninh vẫn nhìn anh chằm chằm. Khi đầu ngón tay anh sắp chạm vào bát cháo, cô đột ngột nghiêng cổ tay tránh đi. Văn Dụ không ngờ tới, bị cô thoát ra dễ dàng.

Anh khựng lại một chút, nhẹ giọng nói: “Để tôi gọi người lấy cho bạn phần cơm khác. Chờ một lát, đừng ăn cái này.”

Kỷ An Ninh nhớ lại lần đầu tiên, anh cũng cười, thay bạn mình xin lỗi rồi gọi người múc cho cô một phần cơm, nói coi như đền bù vì làm bẩn bát cháo.

Khi đó cô thật sự rất đói, nên đã nhận lấy phần cơm ấy, ăn một cách ngấu nghiến, không chút khách sáo.

Từ lúc ấy, Văn Dụ bắt đầu bám lấy cô.

Cũng từ đó, những lời đồn đại vớ vẩn bắt đầu lan ra. Người ta nói cô là loại con gái lẳng lơ, chỉ biết dựa dẫm vào người có tiền. Những lời bóng gió cay độc, những ánh mắt khinh miệt sau lưng, tất cả đều bắt nguồn từ việc anh theo đuổi cô.

Để chứng minh mình không phải loại người như vậy, để giữ lại chút tự trọng cuối cùng, cô đã từ chối Văn Dụ hết lần này đến lần khác.

Nhưng điều đó chẳng đem lại cho cô chút tôn nghiêm nào. Những lời đồn lại ngày càng quá đáng. Người ta nói cô đã ngủ với Văn Dụ, nói cô ba ngàn một đêm.

Có lần tan học, cô để quên đồ trong lớp, vội quay lại lấy. Vừa đến cửa đã nghe thấy mấy nữ sinh đang tranh cãi với một nam sinh trong lớp.

“Ba ngàn một đêm? Thế là quá đắt rồi, con bé đó đáng giá à?” Một nữ sinh cười khẩy.

“Đáng chứ.” Nam sinh kia cười nham nhở. “Nếu tôi có tiền, tôi cũng muốn thử. Nhưng tiếc là tôi không có.”

Cả đám phá lên cười.

Bọn họ vốn thân thiết nên nói chuyện bông đùa chẳng cần giữ ý.

Nhưng Kỷ An Ninh thì khác, cô chẳng quen thân gì với họ.

Lúc nhập học, vì phải chăm sóc bà ngoại, cô được đặc cách không tham gia huấn luyện quân sự. Đến khi huấn luyện quân sự kết thúc, các bạn học từng xa lạ đã cùng nhau trải qua hai tuần rèn luyện gian khổ, tình cảm cũng dần trở nên thân thiết, có thể thoải mái đùa giỡn với nhau.

Chỉ có cô vẫn là người ngoài, không thể hòa nhập.

Cô còn nhớ rất rõ, khi đẩy cửa bước vào lớp, căn phòng lập tức im lặng. Không ai nói thêm lời nào.

Cô lặng lẽ đến lấy đồ của mình rồi rời đi. Cô còn phải đi làm thêm, chẳng có thời gian đôi co hay cãi lý với ai cả.

Phía sau có nữ sinh lớn tiếng nói: “Xem ra là thật rồi. Nếu không phải thật thì sao nó không lên tiếng thanh minh?”

Nhưng dù có thanh minh thì mấy người sẽ tin sao? Những lời đồn kia chẳng phải cũng do chính mấy người tung ra hay sao?

Mấy nữ sinh ấy từng theo đuổi Văn Dụ, nhưng không được anh để mắt tới. Ghen tị sinh ra ác ý, rồi bịa đặt ra đủ lời đồn như dao nhọn đâm vào cô.

Lần đầu tiên sau khi sống lại, đối mặt với Văn Dụ, trong lòng Kỷ An Ninh rối bời.

Cô vẫn còn nhớ rõ sự dây dưa của anh từng mang đến bao phiền phức. Nhưng cũng không quên, sau khi cô qua đời, chính anh đã thay cô chăm sóc bà ngoại không nơi nương tựa.

Cũng là anh, đã ném kẻ thù của cô từ trên cao xuống, đòi lại máu phải trả bằng máu.

Kỷ An Ninh như thấy lại hình bóng chàng trai năm xưa trong đêm gió. Anh đứng trên mái nhà, gương mặt lạnh lẽo vương máu. Ánh mắt khi ấy khiến người ta rùng mình.

Đôi mắt đen như vực sâu, tựa hố xoáy, có sức mạnh như muốn nuốt trọn linh hồn.

Cô có linh cảm, nếu để bản thân bị hút vào đôi mắt ấy, sẽ không thể thoát ra được nữa.

Ánh mắt Văn Dụ lúc này sáng rực khi nhìn cô. Người bạn đi cùng anh đã mang đến một phần cơm đầy đủ, cười hì hì đi tới, định nói với cô đàn em xinh đẹp một câu “anh Văn nhường cơm cho em đó” để tạo ấn tượng.

Không ngờ, đúng lúc ấy, cô đàn em xinh đẹp lại bất ngờ giơ bát cháo lên miệng, ngửa cổ.

Ực ực ực.

Ực ực ực.

Đám nam sinh chết lặng, trợn tròn mắt nhìn Kỷ An Ninh uống cạn bát cháo mà không chừa một giọt.

Cô dùng mu bàn tay lau miệng, liếc nhìn Văn Dụ vẫn đang ngẩn người, sau đó “cạch” một tiếng đặt chiếc bát kim loại xuống bàn.

“Lãng phí đồ ăn là không tốt.” Cô nói.

Rồi xách cặp rời đi, bước ngang qua Văn Dụ như thể anh chưa từng tồn tại.

Đám nam sinh nghệt mặt nhìn theo bóng lưng cô khuất dần sau cửa căng tin.

“Ủa, anh Văn?” Nam sinh bưng mâm cơm đứng kế bên ngơ ngác hỏi. “Vừa rồi là… chuyện gì vậy?”

Văn Dụ đứng ngây ra tại chỗ.

Một lúc lâu sau, anh che mắt bật cười: “Trời ạ!”

Cho đến khi trở lại chỗ ngồi, anh vẫn còn run run vì cười.

“Nữ sinh này dữ thiệt ha?” Có người buột miệng.

“Hồi nãy em ấy có thấy khẩu hình tụi mình không?” Một người khác hỏi.

“Làm sao mà thấy được, chẳng lẽ sau lưng em ấy có mọc thêm mắt?” Người kế bên không tin.

Không sai. Đám nam sinh ấy, lúc Kỷ An Ninh chuẩn bị múc cháo đã cố tình ném cục giấy vào nồi, hoàn toàn không phải vô tình. Họ làm vậy là có chủ ý, chỉ để Văn Dụ có cớ tiếp cận cô.

Văn Dụ cười đến mức nước mắt cũng muốn trào ra, mãi vẫn chưa dứt được cảm giác ngỡ ngàng.

Anh phải gắng lắm mới kìm lại được, khóe miệng vẫn co giật, vừa cười vừa nói:

“Còn khoe là có được số điện thoại, giờ đến tên người ta là gì cũng không biết.”

Người vừa đi lấy cơm giúp Kỷ An Ninh tên là Trần Hạo, bất chợt lên tiếng:

“Tao biết em ấy là ai rồi.”

Mọi người lập tức quay sang nhìn.

“Chợt nhớ ra. Nãy thấy em ấy đi lấy cháo miễn phí mới nhớ. Chính là nữ sinh từng lên tin tức năm nay, cái em cõng bà ngoại đi học ấy, còn nhớ không?”

“Là học sinh đặc cách phải không?”

"Đúng rồi." Trần Hạo gật đầu. “Hồi đó tao còn nói với bọn mày, em ấy xinh lắm. Bọn mày thì mải chơi game, chẳng ai nghe tao nói. Giờ nhìn xem, người thật còn đẹp hơn gấp mười lần. Mắt tao đúng là tinh, ảnh chỉ chụp nửa mặt mà tôi đã biết là gái đẹp rồi.”

Văn Dụ đá cho Trần Hạo một cái.

“Tìm bài báo đó ra cho tôi xem.”

Trần Hạo lấy điện thoại ra, tìm được bài viết, rồi đưa cho Văn Dụ.

Văn Dụ cầm lấy, mấy người bên cạnh cũng chụm đầu vào xem, có người còn đọc to lên:

“Tháng Chín mùa thu vàng, sau kỳ thi đại học đầy căng thẳng, các học sinh lần lượt bước vào cánh cửa đại học mơ ước. Trường Hoa Đại chào đón một bạn học đặc biệt... Tiểu Ninh mồ côi mẹ từ nhỏ, bố làm ăn thất bại rồi bỏ đi, mất liên lạc. Từ bé, cô sống nương tựa vào bà ngoại... Tiểu Ninh thề không rời xa bà, đi đâu cũng phải mang bà theo... Ban giám hiệu đặc biệt quan tâm, hiệu trưởng X chỉ thị: Tuyệt đối không để học sinh nào vì hoàn cảnh mà phải bỏ học. Nhà trường nhanh chóng vận động...”

Về sau là một đoạn văn tuyên truyền dài dòng, đám nam sinh lười đọc, liền lướt qua đoạn đó rồi buông một câu:

“Blah blah blah.”

Văn Dụ cau mày, đẩy đầu tên đang đọc sang một bên.

Tên kia vẫn cười khanh khách:

“Tiểu Ninh, ha ha, Tiểu Ninh.”

Bài báo dù mang tính tích cực nhưng vẫn dùng tên giả, không nhắc đến tên thật.

Văn Dụ vuốt cằm, trầm ngâm suy nghĩ.

Tiểu Ninh?

Hôm đó, anh ngồi ở cuối lớp, ngay gần cửa ra vào. Sắp tan học, anh vô tình quay đầu lại, thấy có người từ lớp đối diện len lén chuồn ra trước khi chuông reo.

Lá gan không nhỏ, lại là một nữ sinh.

Cô cúi người thật thấp, lén lút bước đi. Dáng đi nhẹ nhàng, linh hoạt như mèo.

Trưa hôm ấy nắng gắt, khu giảng đường cũ kỹ có khung cửa sổ thật to. Cô cúi người, chiếc áo ngắn vén lên, để lộ phần eo trắng nõn. Ánh nắng hắt vào khiến Văn Dụ không thể rời mắt.

Cô gái ấy vừa quay đầu, để lộ khuôn mặt trắng trẻo, sắc sảo.

Trong khoảnh khắc đó, tai Văn Dụ như trở nên yên ắng.

Tiếng thầy giảng bài, tiếng bạn bè lật sách, tất cả đều biến mất.

Kiếp trước, sau này Văn Dụ đã nghiệm ra, chỉ một ánh nhìn hôm ấy, Kỷ An Ninh đã in sâu vào tim anh, không thể phai mờ.

Nhưng ở kiếp này, anh vẫn chưa biết cô là ai. Chỉ cảm thấy trước mắt như lóe sáng, trong tim cũng sáng theo, là một cảm giác kỳ lạ, khó diễn tả thành lời.

Nói đơn giản thì, buổi trưa hôm đó, chỉ qua một ánh nhìn, Văn Dụ đã động lòng.

Anh nhìn theo mãi đến khi cô khuất bóng, sau đó lặng lẽ dịch sang ngồi sát cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Quả nhiên, không lâu sau, cô gái ấy từ dãy nhà lớn chạy ra.

Nhẹ nhàng, linh động như tinh linh. Nếu có thêm một đôi cánh trong suốt, chắc chắn cô sẽ bay lên được.

Hôm sau, lại gặp cô.

Văn Dụ đang trên đường đến nhà ăn thì thấy cô từ đó chạy ra, xách theo một túi to, tóc mái ướt đẫm mồ hôi, lướt qua trước mặt anh mà không thèm liếc nhìn.

Túi trong tay cô trông khá nặng, vậy mà cô vẫn chạy nhanh như gió.

Anh thấy cô vừa chạy vừa chào bác gái quản lý nhà ăn.

Chờ cô đi qua, anh mới hỏi.

"À, cô bé đó hả?" Bác gái nói. “Cô bé ấy đi nhận việc, giúp các bạn trong trường múc cơm, lấy tiền công.”

Trong trường, chuyện nhận việc thế này không hiếm, có người còn nhận xếp hàng hộ, lấy nước hộ, giữ chỗ hộ, thậm chí còn tranh nhau khách.

Cô thiếu tiền đến thế sao?

Chắc chắn là thiếu rồi.

Văn Dụ thấy cô chỉ lấy mỗi món ăn chay, rồi đi lấy cháo miễn phí, là hiểu ngay.

Không phải cô ăn kiêng giảm cân, bởi cô đã gầy đến mức không thể gầy hơn. Văn Dụ dám cá, nếu Hoa Đại tổ chức thi eo nhỏ, chắc chắn cô giành quán quân.

Nữ sinh giảm cân sẽ không chọn ăn cháo, vì cháo là món chính, ăn dễ tăng cân.

Cô làm thế đơn giản chỉ để tiết kiệm tiền.

Từ lúc cô bước vào nhà ăn, đã có mấy nam sinh bàn tán. Thấy cô đi lấy cháo, Văn Dụ liền đá người bên cạnh:

“Ném giấy vào nồi cháo, ngay!”

Người kia nhìn nữ sinh bên nồi cháo, rồi nhìn cục giấy trong tay, lập tức hiểu ý. Cậu ta làm theo lời Văn Dụ ngay, vẻ mặt đầy thích thú.

Văn Dụ nhờ thế mới có cớ để bước tới gần.

Tưởng là kế hoạch hoàn hảo, nào ngờ cô gái ấy chẳng hành động theo kịch bản.

Nhưng biết cô là ai rồi thì tốt.

Văn Dụ nghĩ, chiều nay sẽ tìm chủ nhiệm quen thân để hỏi rõ hơn.

Đang suy nghĩ, đám nam sinh lại chụm đầu xem ảnh trong điện thoại Trần Hạo, vừa xem vừa xuýt xoa:

"Eo nhỏ thật." Rồi phá lên cười.

Văn Dụ im lặng vài giây, sau đó cúi người giật lấy điện thoại.

Thì ra bài viết còn kèm theo vài bức ảnh. Có một tấm chụp Kỷ An Ninh cúi đầu chào lãnh đạo, lộ rõ phần eo.

Hôm đó, cũng là vào buổi trưa nắng gắt ấy, khi Văn Dụ gần như gật gù vì buồn ngủ, chỉ mong chuông reo thật nhanh, thì vô tình quay đầu lại, bắt gặp khoảnh khắc đó.

Chỉ một đoạn eo nhỏ xíu ấy, cũng đủ khiến lòng anh bứt rứt ngứa ngáy.

Văn Dụ lập tức tắt trình duyệt, ném điện thoại trả cho Trần Hạo, sau đó quay sang liếc nhìn mấy tên kia.

Cả bọn lập tức im bặt.

Ai cũng hiểu, cô gái tên Tiểu Ninh này, không phải người mà bọn họ có thể tùy tiện bàn tán.

Văn Dụ để ý đến cô rồi.

Kỷ An Ninh bỏ lại Văn Dụ trong nhà ăn, thấy anh không đuổi theo, cũng không có ai đến làm phiền, yên ổn được hai ngày.

Chiều hôm đó, sau giờ học, cô như thường lệ đi nhận cơm hộp. Giao xong cho ký túc xá nữ, cô đeo cặp ra khỏi trường, đi về phía trạm xe buýt.

Vừa ra khỏi cổng trường, đã thấy một chiếc Hummer đen đậu bên đường.

Kỷ An Ninh quay đầu làm bộ như không thấy, bước nhanh hơn.

Tiếng còi xe vang lên sau lưng.

Kỷ An Ninh hơi khựng lại, rồi tăng tốc chạy về phía trạm xe.

Văn Dụ ngồi trong chiếc Hummer, nhíu mày:

“...”

An đã nhờ thầy chủ nhiệm quen thân tra rõ thông tin của cô: học lực, thời khóa biểu, hoàn cảnh gia đình.

Hôm nay, anh canh đúng giờ đứng đợi trước cổng trường. Thấy cô ra liền bấm còi.

Nhưng hình như... cô không nghe thấy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play