Mắc vào lưới, nàng là con bướm, đã không bay ra được, cũng không trốn thoát được…
Dương Thành Hoán có chút do dự. Hắn suy nghĩ một lát, không biết có nên nói hay không. Nhưng thích khách trong rừng đó, hắn đều nghi ngờ là người của cha mình, Chu Vệ Liên cũng không thể nào không nghi ngờ.
Hắn chỉ biết cha chán ghét nhà họ Chử, lại không biết tại sao phải giết chết Chử nương tử. Dương Thành Hoán rối rắm hồi lâu, cuối cùng vẫn nói cho nàng: “Chuyện ngươi tính kế nhà ta và nhà họ La, là cha ta nói. Còn về việc ông ấy nghe ai nói, ta cũng không biết.”
Ánh nến hồng chiếu lên gò má, hắn nhìn đôi mắt trầm ngưng của nàng, trong đầu lại hiện lên cảnh ôm nàng lăn khỏi ngựa trong rừng.
Đó có lẽ là khoảnh khắc gần nàng nhất trong đời, Dương Thành Hoán chợt thấy phiền muộn, bạn bè nói rõ ràng trước mắt——“Ngươi nếu thật sự thích lắm, liền cùng cha ngươi nói đi, từ hôn với nhà họ La, lại thăm dò ý của Chử tiểu nương tử… Đừng để bản thân chỉ còn lại đau thương…”
Lời này như gió lọt vào tai, thấm vào nội tâm, môi hắn mấy lần mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn không thể hỏi.
Đã biết rõ là không thể, hà tất phải làm vậy?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play