Tội nghiệt trước ngực là sự giày vò không dứt của hắn.
Nếu đây là luân hồi, thì mọi sự chống cự của nàng chẳng phải đều vô ích hay sao?
“Đa tạ nương tử cứu mạng, đa tạ nương tử cứu mạng...”
Phúc Thuận cứ dập đầu lia lịa, có lẽ vì lạnh cóng nên đầu đập đến chảy máu cũng không hay biết. Mãi cho đến khi tiếng nghẹn ngào của hắn ngày một nhỏ đi, rồi đột nhiên ngã gục xuống đất. Chu Vệ Liên bị dọa cho giật mình, lập tức gọi người đưa hắn về giường, mời thái y.
Chiếc giường gỗ đơn sơ không có chăn nệm, chăn nệm của hắn đều đã bị cuốn đi trong trận ẩu đả. Phúc Thuận bị lạnh cóng nặng, hai tay đã tím ngắt. Thái y xách hòm thuốc vội vàng tới, Chu Vệ Liên nhìn các cung nhân bận rộn dọn chăn nệm, đun nước ấm, đốt than củi, lại nhớ tới từng chuyện cũ.
Tại sao phải cứu Phúc Thuận? Bởi vì nàng thương hại hắn. Nàng thậm chí có thể tàn nhẫn với Hạ Hầu Úy, nhưng lại không thể tàn nhẫn với Phúc Thuận. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Phúc Thuận, tuy chưa từng quen biết nhưng đã thấy thương hại. Bây giờ nghĩ lại, sự thương hại này có lẽ đến từ kiếp trước, đến từ một Lý Phúc Thuận không màng thân mình mà muốn giúp nàng.
Kiếp trước Lý Phúc Thuận nói, hắn giúp nàng là vì trả ơn cứu mạng. Lý Phúc Thuận nói, nàng đã cứu hắn khi hắn sắp chết cóng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play