Bóng đè kiếp trước kéo dài đến kiếp này. Luân hồi lại bắt đầu…

Chu Vệ Liên chậm rãi bước đi trong cung điện tối tăm, tay cầm một chiếc đèn lồng lưu ly.

Gió đêm lạnh lẽo, nàng khẽ kéo chặt áo choàng, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện sau khi hầu hạ hoàng đế thì nên ăn gì. Là chân dê nướng? Hay gà hầm rượu? Hoặc một đĩa bánh hương lê?

Hay là cứ ăn chân dê nướng đi.

Nghĩ đến đây, nàng đi ngang qua bức tường sau Ngự Thiện Phòng, bất chợt ngửi thấy mùi thịt dê nướng thơm lừng theo ống khói ngói đỏ bay ra.

Bụng nàng kêu lên một tiếng. Cơn đói cồn cào, vừa nghĩ đến nướng chân dê thì lại chợt nhớ... món đó đã không còn để ăn nữa.

Hôm trước nàng vừa cãi nhau với người đó. Trong cơn giận dữ, hắn ra lệnh cấm Ngự Thiện Phòng làm tất cả các món từ chân dê. Từ đó về sau, món này vĩnh viễn không xuất hiện trên bàn ăn của nàng nữa.

Cả đời nàng thích nhất là chân dê nướng.

Nàng vốn không thích ăn gà, cũng không thích ăn vịt, thịt bò lại càng không hợp khẩu vị. Chỉ có thịt dê là nàng mê mẩn. Vậy mà người kia lại không cho phép Ngự Thiện Phòng làm chân dê nữa.

Nghĩ đến chuyện này, trong lòng nàng bốc lên một trận khó chịu. Đã vậy, đêm nay nàng còn phải vào thị tẩm. Rốt cuộc là đã phạm vào tội gì với trời cao vậy chứ?

“Chu nương tử, đã đến Phượng Loan Điện rồi.”

Giọng cung nhân khẽ vang lên, nhắc nhở nàng.

Trước mặt là một tòa cung điện nguy nga nhưng lạnh lẽo. Mái cung cong vút, góc điện chạm trổ tinh xảo, những bức tường dài nối liền nhau tạo nên vẻ lạnh lẽo uy nghiêm. 

Trăng mỏng manh treo giữa nền trời đêm.Nàng đón lấy chiếc đèn lồng từ cung nhân, khẽ nói lời cảm ơn, rồi theo hành lang dài bước về phía tây điện.

Bên ngoài có thị vệ canh gác, Lý Phúc Thuận cũng ở đó. Dù hoàng đế không có mặt, hắn vẫn cúi lưng cung kính, dáng vẻ cẩn trọng chưa từng thay đổi.

Chử Vệ Liên ngáp dài, thầm nghĩ khó trách Lý Phúc Thuận có thể ngồi vững trên ghế đệ nhất thái giám.

Nếu đổi lại là nàng, dù có phải giữ phép tắc trước mặt hắn thì sau lưng cũng sẽ nhổ nước bọt vài cái cho hả giận

“Chu nương tử, ngài mau vào trong đi, bệ hạ đã chờ ngài đã lâu.”

Lý Phúc Thuận kéo nhẹ tay áo nàng, giọng càng nhỏ hơn.

“Một lát nữa khi vào trong, ngươi nhớ cúi đầu, ăn nói mềm mỏng một chút, đừng có chọc giận bệ hạ nữa.”

“Nếu lại chọc bệ hạ không vui, e rằng sẽ không có kết cục tốt đâu. Ngài ngẫm lại chuyện chân dê mà xem, đến giờ bệ hạ vẫn chưa nguôi giận. Ngài nói chuyện dễ nghe một chút, bệ hạ hài lòng, thì cuộc sống của ngài cũng dễ thở hơn một chút đúng không?”

“Ta biết rồi.”

Chử Vệ Liên lập tức đáp ứng.

Nàng không ngốc, nàng hiểu rõ cái gọi là “tự chuốc khổ vào thân”. Hôm trước do không nhịn được mới cãi nhau với hắn một trận lớn như vậy.

Từ khi Ngự Thiện Phòng không còn làm món chân dê, Chử Vệ Liên đã hối hận rất lâu. Nếu có thể quay lại ngày hôm đó, nàng nhất định sẽ không cãi nhau với hắn…

Rốt cuộc, quyền cao chức trọng có thể đè chết người, huống hồ hắn là hoàng đế, nàng là gì? Đến cả danh phận phi tử cũng không có. Gia tộc đã suy tàn, nàng chẳng qua chỉ là một bình dân nhỏ bé, nhỏ đến mức không đáng để nhắc đến trong hoàng cung này.

Chử Vệ Liên đẩy cửa điện bước vào, người kia ngồi bên cửa sổ phía tây, lặng lẽ đọc sách.

Ánh đèn lửa mờ nhạt chiếu lên một bên gương mặt hắn, sống mũi cao thẳng, đường nét sắc sảo, đuôi mắt hơi nhọn lên đầy kiêu ngạo. Tấm áo bào màu đen huyền thêu chỉ vàng phủ xuống, che đi nửa bàn tay. Những ngón tay thon dài, nhẹ nhàng đặt bên mép sách, khẽ dừng lại.

Nói một cách công bằng, người này, cũng chính là biểu đệ của nàng, có thể xem là một thiếu niên tuấn tú. Nhưng lúc này, trong mắt Chử Vệ Liên, hắn chẳng khác gì một con hồ ly độc ác đã thành tinh, càng nhìn càng thấy chán ghét.

Nghe tiếng động, hắn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua nàng. “Sao giờ mới tới? Vương cô cô không nói với nàng đêm nay phải hầu hạ trẫm à?”

“......”

Chu Vệ Liên đứng yên không đáp.

Nàng không muốn trả lời hắn.

Hắn khép sách lại, bỗng nhiên nghiêng người về phía trước. Chống cằm, nở một nụ cười đầy ung dung: “Người già rồi thì vô dụng. Nếu bầ ấy đã quên nói với nàng, vậy trẫm thấy trong cung cũng chẳng cần nuôi thêm một kẻ ăn không như bà ấy nữa.”

Hắn và Vương cô cô vốn có hiềm khích từ lâu. Ngày trước, khi hắn còn là một Tam hoàng tử bị ghẻ lạnh, Vương cô cô đã từng đắc tội không nhẹ với hắn.

Vương cô cô là người thân cận bên cạnh Tiên Thái hậu.

Mà Tiên Thái hậu họ Chu, chính là cô ruột của Chu Vệ Liên. Vì thế, Vương cô cô cũng xem như người của Chu gia.

Sau khi đăng cơ, hoàng đế đã ra lệnh giam lỏng tiền Thái hậu tội mưu phản. Lúc ấy, ai cũng nghĩ Vương cô cô dù không bị xử tử thì cũng bị đuổi khỏi hoàng cung.

Nào ngờ, hoàng đế lại giữ bà ấy lại.

“Không có!” Chử Vệ Liên vội lên tiếng, cố ý thay Vương cô cô giải thích.

“Bà ấy đã nói với ta rồi!”

“Nếu vậy, tại sao giờ nàng mới tới?”

Bởi vì ta không muốn thị tẩm. Đây là suy nghĩ trong lòng Chử Vệ Liên, nhưng nghĩ đến những lời Lý Phúc Thuận dặn dò khi nãy, nàng không dám nói thẳng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play