Bếp trưởng gần bốn mươi tuổi, dáng người hơi đẫy đà, đã làm đầu bếp riêng ở nhà họ Tô hơn mười năm, tự cho mình có chút tiếng nói. Giờ thấy hàng giả này ngang ngược như vậy, ông ta bĩu môi: “Tiểu thư, là món ăn không hợp khẩu vị của cô sao? Nhưng bây giờ trong bếp không còn nguyên liệu gì, e là hôm nay cô chỉ có thể ăn tạm như vậy thôi.”

Lâm Noãn Noãn thấy Tô Vãn bị chặn họng thì kìm nén niềm vui trong lòng, cuối cùng ngẩng đầu lên hùa theo khuyên nhủ: “Chị à, nếu trong bếp không có thì cứ tạm vậy đi, mười mấy năm nay qua em cũng sống như vậy, đã quen rồi…”

Nói xong còn nhìn qua bếp trưởng: “Chị đừng làm khó bếp trưởng nữa.”

Tô Vãn nhìn cô ta, thở dài tỏ vẻ dạy dỗ: “Em không hiểu, có lúc mình phải cứng rắn lên, nếu không sẽ có người leo lên đầu lên cổ, còn tưởng là dễ bắt nạt.”

Cô chẳng buồn để ý đến vẻ mặt sa sầm của Lâm Noãn Noãn, cười mỉa nhìn bếp trưởng: “Ồ? Trong bếp không còn nguyên liệu?” Tô Vãn cười nhạt nhìn ông ta: “Theo tôi biết thì riêng người giúp việc trong nhà họ Tô thôi cũng mấy chục người, chẳng lẽ bình thường các người không ăn không uống gì?”

“Ông nói với tôi không còn nguyên liệu? Là nghĩ tôi dễ bị lừa?”

Cô hất cằm về phía người giúp việc đứng bên cạnh: “Nói đi, ông ta tên gì?”

Người giúp việc tuy biết Tô Vãn là hàng giả, nhưng cũng rõ ràng dù sao cô vẫn chưa bị đuổi khỏi nhà họ Tô. Huống hồ trước đây Tô Vãn nổi tiếng là hay gây chuyện, nên gần như trả lời không cần nghĩ ngợi: “Ông... ông ta tên là Lý Quốc Thắng.”

“Lý Quốc Thắng đúng không?” Tô Vãn khẽ chỉ tay về phía cửa, giọng mềm mại nhưng lại đầy uy nghi: “Ông bị sa thải.”

Mỡ trên mặt Lý Quốc Thắng khẽ run lên, giọng trầm xuống mang theo sự cảnh cáo: “Đại tiểu thư, nói cho cùng thì người ngồi cạnh cô mới là thiên kim thật sự của nhà họ Tô. Dù nhà họ Tô có muốn đuổi tôi, thì cũng phải là cô ấy nói, e là cô không có tư cách đó?”

Tô Vãn mỉm cười: “Ông nghĩ tôi không có tư cách?”

Nói xong liếc sang Lâm Noãn Noãn: “Em nghĩ sao?”

Tuy Lâm Noãn Noãn mới về nhà họ Tô, nhưng bản năng lại cực kỳ không ưa Tô Vãn. Nghe thấy đề nghị như vậy, cô ta vừa muốn giành sự ủng hộ từ người giúp việc trong nhà, lại vừa muốn nhìn Tô Vãn bị vả mặt, nên cắn môi khó xử: “Chị à, lần này chắc là bếp trưởng sơ suất thôi, tha cho ông ấy được không?”

Tô Vãn đã đoán trước Lâm Noãn Noãn sẽ khuyên như vậy, cô không vội, chỉ lắc đầu nói: “Em đúng là có chút ngây thơ.”

Rồi quay sang nhìn Lý Quốc Thắng lúc này đang đắc ý: “Ai nói với ông là tôi có tư cách hay không thì cần ông phán xét?”

Lý Quốc Thắng lúng túng.

Sắc mặt Lâm Noãn Noãn cũng không dễ coi, cô ta cảm thấy câu đó của Tô Vãn là nói với mình.

Tô Vãn ngáp một cái: “Mệt quá.”

Sau đó vỗ tay, lập tức có mấy vệ sĩ cao to bước vào từ ngoài cửa. Tô Vãn uể oải chỉ vào Lý Quốc Thắng: “Ông ta quá phiền, tôi không muốn thấy nữa, đuổi ra ngoài đi.”

Lý Quốc Thắng nhìn vệ sĩ tiến về phía mình, lúc này mới nhớ ra, dù Tô Vãn không được ba mẹ Tô yêu thích thì cô vẫn là đại tiểu thư của nhà họ Tô! Chỉ cần nhà họ Tô còn công nhận cô, cô có quyền đuổi việc ông ta!

Chính ông ta quá ngu mới nghĩ rằng sau khi biết mình là hàng giả thì Tô Vãn sẽ ngoan ngoãn thu mình lại! Với tính cách thích làm trời làm đất của cô, không phải dạng cam chịu dễ dàng! Nhưng giờ nhận ra điều này thì đã muộn.

Thấy vệ sĩ càng lúc càng gần, ông ta rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà cầu xin: “Tiểu thư! Tôi đã làm việc ở nhà họ Tô bao nhiêu năm rồi! Cô không thể đuổi tôi như thế! Tổng Giám đốc Tô chắc chắn sẽ không để yên! Cô không sợ ông ấy nổi giận với cô hay sao?!”

Hai vệ sĩ phớt lờ lời cầu xin của ông ta, mỗi người khóa chặt một tay, chuẩn bị kéo ông ta ra ngoài. Lý Quốc Thắng hoảng loạn: “Tiểu thư! Tổng Giám đốc Tô thích nhất là món ăn tôi nấu! Cô mà đuổi tôi, ông ấy chắc chắn sẽ không đồng ý!”

“Không thấy quan tài không đổ lệ,” Tô Vãn vừa bấm điện thoại gọi cho ba Tô vừa nói: “Vậy ông nghe cho rõ, xem ông có quan trọng trong lòng ba tôi hay không.”

Điện thoại kết nối, Tô Vãn bật loa ngoài.

“Con không thích đầu bếp trong nhà, ông ta làm con khó chịu nên con đã đuổi đi rồi, bây giờ ông ta không phục, bảo con hỏi ý ba.”

Ba Tô rõ ràng cảm thấy chuyện nhỏ như vậy mà Tô Vãn cũng phải hỏi, quá lãng phí thời gian, mất kiên nhẫn nói: “Con thích thì cứ làm, về sau chuyện thế này đừng hỏi ba.”

Tô Vãn cúp máy, nhìn thẳng vào gương mặt tái mét của Lý Quốc Thắng: “Giờ ông đã hiểu chưa?”

Ba Tô là kiểu người đến người giúp việc còn không coi ra gì, trong mắt ông ta, e là người giúp việc còn không bằng một ly cà phê.

Lâm Noãn Noãn nhìn cảnh Lý Quốc Thắng bị vệ sĩ kéo đi như đưa tang, trong lòng càng cảnh giác hơn với Tô Vãn.

Nhưng đồng thời cũng càng bất mãn với sự ngang ngược của Tô Vãn.

Rõ ràng cô ta mới là thiên kim nhà họ Tô, tại sao Tô Vãn, một tu hú chiếm tổ, vẫn dám kiêu ngạo như vậy trước mặt cô ta?

Vừa rồi sau khi cô ta lên tiếng cầu xin cho Lý Quốc Thắng, Tô Vãn lại chẳng có chút nể mặt, ngay cả ba của cô ta cũng đứng về phía Tô Vãn.

Cô ta cắn môi, cảm thấy tủi thân, ánh mắt nhìn Tô Vãn đầy oán hận.

Tô Vãn biết Lâm Noãn Noãn không ưa mình, nhưng cô đến thế giới này là để làm nhiệm vụ, không phải để lấy lòng người khác. Huống hồ chuyện bị trao nhầm cũng là chuyện ngoài ý muốn, cha mẹ ruột của Tô Vãn và cha mẹ ruột của Lâm Noãn Noãn cũng không làm gì sai.

Nếu tên đầu bếp kia thật sự không có vấn đề gì, thì cô cũng chẳng dễ dàng sa thải. Theo ký ức của nguyên chủ, bếp trưởng này lâu nay luôn giả vờ tuân lệnh ở ngoài mặt nhưng trong lòng thì không phục, thậm chí mỗi lần được giao làm bánh ngọt cũng kiếm cớ thoái thác, mỗi lần nguyên chủ nổi giận, ông ta đều lấy ba Tô ra để nhắc nhở cô, bảo cô đừng gây chuyện. Nguyên chủ vốn rất sợ người ba này nên đã nhiều lần bị ông ta qua mặt.

Hiện giờ là ông ta tự chuốc lấy, trách ai được?

Tô Vãn không quan tâm đến Lâm Noãn Noãn, quay sang người giúp việc đang cúi đầu đến sắp chạm đất: “Phụ bếp đâu? Gọi anh ta ra đây.”

Một thanh niên trẻ rõ ràng ít tuổi hơn bếp trưởng rất nhiều, rụt rè bước ra, đứng trước mặt Tô Vãn có phần lúng túng.

“Đại...Đại tiểu thư, xin hỏi cô có dặn dò gì?” Giọng Vương Minh run rẩy, lúc nãy nghe nói bếp trưởng bị đuổi, anh ta không khỏi cảm thấy lo lắng, nghĩ rằng Tô Vãn sẽ gây chuyện với mình.

“Cá hun khói dùng kèm súp lạnh hạnh nhân, mousse gan ngỗng, trứng benedict tôm hùm,” Tô Vãn nhìn anh ta, “Làm được không?”

Vương Minh gật đầu: “Làm được! Tôi từng thực tập ở Michelin, món gì cũng từng làm qua, nếu chưa biết thì tôi sẽ học! Đại tiểu thư còn muốn ăn gì nữa không?”

“Tạm thời chưa có,” cô đánh giá anh ta từ đầu đến chân, “Làm nhanh lên, tôi không thích phải chờ.”

Vương Minh gật đầu, đợi một lúc không thấy Tô Vãn mắng mỏ gì, bèn ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cô, lại thấy cô nhíu mày: “Ngơ ra làm gì? Không đi nhanh lên?”

Vương Minh: Chỉ vậy thôi? Chỉ như vậy đã bỏ qua cho anh ta? Rốt cuộc bếp trưởng đã làm chuyện gì tày đình mà bị đuổi đi? Ngoài thái độ có hơi kiêu căng thì, thì vẫn tốt mà?

“Chị thật may mắn, mấy món này em chưa từng nghe thấy bao giờ.” Lâm Noãn Noãn cúi đầu, giọng hơi kỳ quái, cũng không ăn nổi nữa, ngồi đỏ mắt tại chỗ.

So với Tô Vãn, cô ta đúng là quê mùa! Tô Vãn làm vậy rõ ràng là muốn vả mặt cô ta!

Tô Vãn chỉ đang diễn đúng vai.

Cô mệt tâm nhìn Lâm Noãn Noãn, rồi quay sang người giúp việc bên cạnh: “Bảo đầu bếp làm thêm một phần.”

Lâm Noãn Noãn ném thìa trong tay: “Tôi không thèm ăn.”

Tô Vãn liếc nhìn cô ta: “Không ăn thì đừng ăn.”

Làm xong nhiệm vụ cô sẽ rời đi, cô thật sự không muốn dính vào cốt truyện gốc.

Không ngờ vừa ăn được nửa bữa, mẹ Tô đã vội vã chạy từ trên lầu xuống, vừa thấy Tô Vãn ăn uống nhàn nhã liền nổi giận, “xoảng” một tiếng hất đổ đĩa thức ăn đang dang dở của Tô Vãn.

“Ăn ăn ăn! Giờ này còn ăn được hay sao?!”

“Chuyện con có bạn trai ở hội sở đã lan khắp nơi rồi! Cả tổng giám đốc Minh Thăng cũng biết rồi! Đích thân gọi điện hỏi mẹ!”

“Con bảo mẹ biết phải nói gì với họ?! Tổng giám đốc Minh Thăng bảo con phải lập tức cắt đứt với trai bao ở hội sở đó!”

“Tô Vãn! Con muốn hại chết nhà họ Tô đúng không?! Đắc tội với Minh Thăng thì hợp đồng năm nay khỏi ký luôn!”

Lâm Noãn Noãn nhìn cô với vẻ lo lắng: “…Chị nên xin lỗi đối phương, rồi chia tay với thiếu gia hội sở đó đi. Chuyện này lan ra ngoài, nhà họ Tô chắc chắn sẽ mất mặt.”

Chính cô ta là người âm thầm gửi tin cho mấy tiểu thư con nhà quyền quý mà mẹ vừa giới thiệu gần đây, không ngờ bên kia phản ứng quá nhanh, mới một đêm mà tin đã đến tai tổng giám đốc Minh Thăng.

Lâm Noãn Noãn nén cười, ngẩng đầu lên định xem Tô Vãn lúng túng sợ hãi thế nào, ai ngờ lại thấy cô nhíu mày nhìn đĩa đồ ăn bị hất xuống đất, lạnh nhạt nói với mẹ Tô đang nổi đóa: “Bà bảo tôi cắt là cắt, chẳng phải mất mặt lắm sao?”

“Còn nữa,” bàn tay nhỏ của cô chống cằm, cười nhạt nhìn mẹ Tô, “Hình như bà cũng chẳng còn tư cách để quản chuyện của tôi thì phải?”

“Để tôi nghĩ xem, tôi nên gọi bà là gì nhỉ? Mẹ nuôi?”

“Hay là... bà Tống?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play