Tống Lâm, cũng chính là mẹ nuôi Tô Vãn, bị những lời này của cô làm cho sững sờ mất một lúc.
Bà ta không thể tin nổi nhìn Tô Vãn: “Nhà họ Tô nuôi mày bao nhiêu năm nay, mày lại báo đáp nhà ta như thế này ư?”
Tô Vãn nhíu mày, đôi môi đỏ cong lên một nụ cười châm chọc: “Là tôi mất trí nhớ hay sao? Bố mẹ ruột của tôi chẳng phải cũng nuôi con gái nhà họ Tô bao nhiêu năm đó sao?”
“Sao? Người khác nuôi con thì không tính là nuôi chắc?”
Tống Lâm như nghe được chuyện cười động trời: “Mày đem cái nhà họ Lâm nghèo rớt đó mà so với nhà họ Tô?! Chúng tao nuôi một đứa như mày, đủ để nuôi cả cái nhà họ Lâm!”
Lâm Noãn Noãn nghe Tống Lâm gọi nhà họ Lâm là nghèo rớt, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Tô Vãn chẳng hề lay động: “Vậy thì sao?”
Tống Lâm không tin cô thật sự có thể từ bỏ hoàn toàn cuộc sống xa hoa sung sướng, nên quyết định ra oai phủ đầu: “Nếu mày không ở bên tổng giám đốc Minh Thăng, được thôi! Cút khỏi nhà họ Tô! Nhà họ Tô không nuôi loại sói trắng không biết nghe lời như mày!”
Tưởng rằng Tô Vãn sẽ lập tức xuống nước, ai ngờ cô đứng dậy một cách tao nhã, lạnh nhạt nói: “Được thôi.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT