Lâm Noãn Noãn nhìn cô với ánh mắt có phần rụt rè, nhưng chỉ chớp mắt một cái, viền mắt đã đỏ hoe, nước mắt lưng tròng như thể những lời Tô Vãn vừa nói đã làm tổn thương cô ta ghê gớm lắm vậy.

Tô Vãn nhìn màn đoàn tụ đầy cảm động trước mắt, khóe môi nhếch lên: “Vậy có ai định giải thích cho tôi không?”

Ba Tô với vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt nhìn cô chẳng khác gì nhìn hàng hóa hỏng: “Tô Vãn, chuyện này cũng là do trùng hợp. Nói đơn giản thì là năm đó khi con và Lâm Noãn Noãn vừa chào đời đã bị ôm nhầm, cho nên… Noãn Noãn mới là con gái ruột của ba, còn cha mẹ ruột của con là người khác.”

Mẹ Tô lau nước mắt, ánh mắt nhìn cô có vẻ thương hại, nhưng phần nhiều là dửng dưng: “Vãn Vãn, tuy Noãn Noãn mới là con gái ruột của mẹ, nhưng mẹ cũng đã nuôi con bao nhiêu năm, chắc chắn cũng có tình cảm. Mẹ hy vọng con và Noãn Noãn có thể sống hòa thuận với nhau. Con đồng ý với mẹ được không?”

Vừa nói xong, bà ta lại cúi đầu nhìn Lâm Noãn Noãn dịu dàng hỏi: “Noãn Noãn, con cũng không để ý đúng không? Trong nhà có thêm một chị gái, chị ấy sẽ chăm sóc con thật tốt.”

“Còn về em trai con, giờ vẫn chưa biết đang rong chơi ở đâu. Đợi nó về mẹ sẽ giới thiệu sau?”

Lâm Noãn Noãn cố nén sự khó chịu trong lòng. Cô ta cứ nghĩ ba mẹ sẽ lập tức đưa Tô Vãn về lại với ba mẹ ruột, ai ngờ nhà họ Tô lại định giữ cả hai, dù là con ruột hay con nuôi, họ đều không định buông tay.

“Con nghe lời mẹ.” Cô ta nhìn mẹ Tô với ánh mắt ngoan ngoãn.

Mẹ Tô vui mừng vuốt má cô ta đầy trìu mến: “Con ngoan. Mẹ dẫn con vào nhà tìm phòng ở. Sau này cứ yên tâm sống ở đây.”

Lâm Noãn Noãn gật đầu, khẽ liếc Tô Vãn, nhỏ nhẹ hỏi: “Con với chị sẽ ở chung một phòng sao? Mà giờ này chị mới về, mẹ không sợ chị gặp chuyện phải người xấu ạ?”

Nghe thì có vẻ quan tâm, nhưng thực chất là đang công khai vạch trần Tô Vãn về muộn.

Quả nhiên Tô Thành lập tức trừng mắt với Tô Vãn: “Tô Vãn! Con đi đâu mà giờ này mới vác mặt về? Lại ra ngoài ăn chơi phải không? Con là tiểu thư nhà họ Tô, không phải hạng vô danh tiểu tốt! Con có coi nhà họ Tô ra gì không hả?!”

Mẹ Tô kéo cánh tay Lâm Noãn Noãn, nhìn Tô Vãn với ánh mắt hận sắt không thành thép: “Từ nhỏ đã bướng bỉnh khó dạy, trước kia còn tưởng do mẹ với ba con dạy dỗ chưa tốt, giờ xem ra cũng không phải.”

“Tô Vãn, con cũng nên biết nghĩ cho tương lai. Đừng tưởng mẹ không biết con làm những chuyện gì ở bên ngoài.”

“Mặt mũi nhà họ Tô sắp bị con làm mất sạch rồi!”

“Chuyện lần trước mẹ nói, con suy nghĩ cho kỹ đi. Không thì... đừng quay về đây nữa.”

Tô Vãn nhìn một nhà ba người trước mặt, mỗi người một kiểu diễn xuất, suýt thì vỗ tay khen ngợi tại chỗ.

Nếu không phải cô đã tiếp nhận toàn bộ ký ức của nguyên chủ, cô còn tưởng người này đã phạm phải đại nghịch bất đạo nào rồi.

Thực ra, dù nhìn thì hào nhoáng, nguyên chủ cũng chẳng sung sướng gì hơn đứa trẻ không cha không mẹ là bao.

Ba mẹ Tô là kiểu thương nhân chỉ biết đến lợi ích, lại còn kế thừa đầy đủ truyền thống của nhà họ Tô – trọng nam khinh nữ. Con gái trong nhà không cần dạy dỗ nhiều, chỉ cần xinh đẹp là đủ, vì giá trị tồn tại của họ là để gia tộc liên hôn mà thôi.

Toàn bộ sự yêu thương của ba mẹ Tô. đều dồn cho người em trai cưng của trời kia, còn Tô Vãn thì bị bỏ mặc, xa cách, quả thật là hai người cực đoan.

Có điều, nhà họ Tô cũng có một điểm tốt, tuy không đối đãi thân tình gì với Tô Vãn những vẫn hào phóng chi tiền cho cô ăn mặc đẹp. Theo cách bọn họ nói, con gái nhà họ Tô có thể không thông minh, nhưng nhất định phải có mặt mũi, vì nuôi dưỡng ra một đứa con gái xinh đẹp cũng chỉ để bán được giá cao hơn.

Nguyên chủ tuy không thông minh, nhưng vẫn hiểu rõ giá trị của bản thân chỉ là để liên hôn. So với người em trai kia, cô từng phản kháng, từng trách móc, từng bỏ nhà đi, nhưng tất cả đều vô ích. Không ai an ủi cô, cũng chẳng ai dẫn đường.

Lâu dần, cô trở nên ích kỷ, ngạo mạn, thích gây chuyện, mối quan hệ với gia đình cũng rơi xuống đáy vực.

Gần đây, mẹ Tô thấy Tô Vãn càng ngày càng xinh đẹp, liền muốn tìm người liên hôn cho Tô Vãn, dọn đường cho con trai.

Chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn được một ông chú 35 tuổi, bụng phệ và từng ly hôn.

Mà Tô Vãn vốn mê trai đẹp, há có thể chấp nhận người chồng kiểu đó?

Vì thế, ngày nào cô cũng ra ngoài ăn chơi trác táng, dùng hành vi của mình để phản kháng. Thế nhưng ba mẹ Tô căn bản không hề sợ sự phản kháng nhỏ nhoi đó của cô. Thực tế là, bất kể trước khi kết hôn, Tô Vãn có phóng túng thế nào, bọn họ cũng không can thiệp. Chỉ cần cô gả đi rồi thì giá trị lợi dụng sẽ được thực hiện, bây giờ nhún nhường cô một chút thì có là gì?

Một gia đình bán con gái rõ ràng và thẳng thừng đến vậy, Tô Vãn đúng là lần đầu tiên gặp phải.

Vì vậy, khi nghe giọng điệu ẩn chứa sự cảnh cáo của mẹ Tô, cô chỉ cười nhạt, chẳng thèm để tâm: “Mẹ đang nói gì vậy? Sao con nghe chẳng hiểu gì cả?”

Lâm Noãn Noãn thấy Tô Vãn bị mắng thì âm thầm vui sướng. Chỉ cần nhìn thấy Tô Vãn, cô ta lại nhớ tới cuộc sống nhung lụa kia vốn dĩ phải là của mình. Trong lòng không tránh khỏi sinh ra địch ý sâu đậm với Tô Vãn.

Mẹ Tô không ngờ vào lúc này mà Tô Vãn vẫn còn giả ngây, chẳng lẽ nó không sợ sẽ bị nhà họ Tô đuổi thẳng ra ngoài?

“Vãn Vãn, tất cả những gì con đang có hiện giờ đều là do nhà họ Tô cho. Mẹ nghĩ con nên biết mình phải lựa chọn thế nào.” Mẹ Tô sa sầm mặt mày, nhưng ngoài miệng vẫn cố mềm mỏng khuyên nhủ: “Tổng giám đốc Minh Thăng thì có gì không tốt? Vừa giàu vừa hào phóng, lại trưởng thành chín chắn, đó là đối tượng mẹ đã vất vả lựa chọn cho con, con không được khiến mẹ thất vọng.”

Tô Vãn làm ra vẻ ngây thơ xen lẫn nghi hoặc, nở một nụ cười có chút do dự: “Nhưng... con có bạn trai rồi mà?”

“Con nói cái gì?” Mẹ Tô rõ ràng đã bị tin tức động trời này làm cho kinh ngạc.

Cả ba Tô cũng lập tức sa sầm mặt mày: “Là ai?”

“Ba mẹ không biết đâu, nhưng con thấy anh ấy rất tốt. Con cũng đâu có quan tâm người ta có bao nhiêu tiền, chỉ cần đẹp trai là được rồi.” Tô Vãn giả vờ không thấy vẻ bất mãn trong mắt hai người, kiên trì đi theo hình tượng nhân vật của mình, tiện thể chọc tức cặp cha mẹ có lòng dạ hiểm độc này.

“Đẹp trai thì có ăn được không hả?!” Ba Tô giận dữ hét lên với cô, rõ ràng đã gần mất hết kiên nhẫn.

Tô Vãn chớp chớp mắt, nghiêm túc trả lời: “Nhưng mấy chàng trai ở hội sở chẳng phải đều sống dựa vào gương mặt đẹp đó sao? Con thấy cũng được mà, có làm gì trái đạo đức đâu. Ba mẹ đừng kỳ thị nghề nghiệp như vậy.”

Mẹ Tô trợn tròn mắt: “Con đừng nói với mẹ là bạn trai con là trai bao của hội sở?!”

Tô Vãn lập tức làm ra vẻ bị nói trúng tim đen, lúng túng nói dối: “Không... không có, con đâu có nói bạn trai con là... là trai bao của hội sở đâu.”

Lâm Noãn Noãn đứng nghe mà ngẩn cả người. Lẽ nào Tô Vãn thật sự đang quen bạn trai ở hội sở?

Thật đúng là làm mất hết mặt mũi nhà họ Tô! Đúng là con gái ruột của cái nhà nghèo kia, thấp kém!

Ba Tô rõ ràng không muốn nói thêm với Tô Vãn: “Từ giờ cho đến lúc lấy chồng, con không được bước ra khỏi cửa nửa bước!”

Ông đảo mắt một vòng, đám vệ sĩ và người làm đều không dám nhúc nhích. Ông lạnh giọng ra lệnh: “Nếu để tôi biết chuyện này bị truyền ra ngoài... thì đừng trách tôi không nể mặt!”

“Trông chừng con bé cho kỹ!”

Mấy vệ sĩ áo đen vẫn đứng cách đó không xa lập tức vây lấy Tô Vãn: “Đại tiểu thư, xin đừng làm khó chúng tôi.”

Tô Vãn phẩy tay: “Được rồi được rồi, biết mấy anh khó xử, tôi tự về phòng đây.”

Nhìn bóng lưng thướt tha rời đi của cô, trong lòng Lâm Noãn Noãn không khỏi vui sướng.

Ba đã nói không muốn để chuyện này truyền ra ngoài? Vậy cô ta càng phải tung ra. Nếu Tô Vãn thật sự trở thành loại phụ nữ buông thả, bị xã hội thượng lưu đàm tiếu và bài xích, thì việc bị gạt ra khỏi vòng tròn chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?

Cô ta đã sống sung sướng ngần ấy năm, cũng nên nếm thử cảm giác rơi từ thiên đường xuống bùn đất là thế nào rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play