Trán Quý Tiểu Vân lấm tấm mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch.

Liễu Tương nhìn thấy mối quan hệ giữa Tô Vãn và Lục Tây Từ rõ ràng không hề đơn giản, liền nở nụ cười đầy mỉa mai với Quý Tiểu Vân: “Muốn xem Tô Vãn mất mặt? Cô cũng xứng?”

“Tuy Liễu Tương tôi không phải người tốt lành gì, nhưng ít ra cũng không ác độc như cô. Trước kia còn thấy cô không có ai chơi cùng nên khuyên Tô Vãn đưa cô đi theo, thế mà cô đáp lại bọn tôi như vậy sao?”

Liễu Tương không khách khí chút nào, vừa mắng vừa không quên liếc nhìn về phía Tô Vãn đang bước tới cùng người đàn ông kia.

Hôm nay Tô Vãn mặc một chiếc váy dây màu vàng kim, toàn thân đính đầy chuỗi pha lê lấp lánh như tua rua, mỗi bước đi đều ánh lên lấp loáng, khiến cô như nàng tiên cá vừa bước lên bờ từ biển cả.

Người đàn ông bên cạnh cô thì mặt lạnh, nhưng lại cao ráo, chân dài, gương mặt đẹp trai đến mức Liễu Tương phải ghen tỵ mà xấu hổ trong lòng.

Tô Vãn khoác tay người đàn ông đang toát ra áp suất thấp toàn thân, đi đến trước mặt họ trong ánh mắt rực sáng của Liễu Tương.

Quý Tiểu Vân chẳng dám thở mạnh, chỉ biết cúi gằm, trán đầy mồ hôi lạnh.

“Giới thiệu một chút, đây là Lục Tây Từ…” Cô cười đến ngọt ngào, ánh mắt quét sang Quý Tiểu Vân. “...bạn trai tôi.”

Liễu Tương vốn đã đoán rằng Tô Vãn và Lục Tây Từ có mối quan hệ không bình thường, nhưng không dám tưởng tượng được anh ta lại là bạn trai của cô. Theo cô ấy, Lục Tây Từ là kiểu đàn ông sinh ra để sống cô độc, còn Tô Vãn nhiều lắm cũng chỉ là đồ chơi giải khuây của anh ta.

Bên cạnh, Quý Tiểu Vân suýt nữa đã đứng không vững, bị tin tức này làm cho chấn động không nhẹ.

“Bạn... bạn trai?” Liễu Tương ngây người nhìn Tô Vãn như thể nhìn thấy thần tiên.

Rốt cuộc chỉ có thần tiên mới có thể thu phục được kẻ điên kia.

Tô Vãn vỗ nhẹ vào tay Lục Tây Từ: “Anh Lục, không định chào hỏi gì sao?”

Lục Tây Từ gồng mình kìm nén cơn giận muốn quẳng cô ra ngoài, gương mặt u ám như sắp có bão. Anh chỉ hừ một tiếng mà không nói gì.

Tô Vãn biết điều, không đẩy anh thêm, ngẩng đầu nhìn người đàn ông có gương mặt lạnh như đá cẩm thạch: “Bạn của em anh đã gặp rồi, vậy thì thỏa thuận của mình cũng coi như đã định? Anh không được nuốt lời, nếu không thì em thiệt mất.”

Lục Tây Từ liếc qua Liễu Tương đang ngơ ngác như tượng gỗ và Quý Tiểu Vân đang chột dạ không dám ngẩng đầu: “...Lật lọng không phải phong cách của tôi.”

Đúng vậy. Phong cách của anh chính là sau đó sẽ san bằng cả nhà người ta.

“Vậy thì em yên tâm. Anh đến đây có chuyện gì à?” Tô Vãn chẳng hề kiêng dè mà hỏi tiếp, thần kinh thô đến đáng sợ.

“Chuyện làm ăn.” Lục Tây Từ không muốn nói nhiều, Tô Vãn cũng chẳng muốn nghe.

“Vậy anh cứ làm việc đi, em chơi với các chị chút rồi về.” Cô buông cánh tay đang khoác lấy anh, quay sang Liễu Tương: “Hôm nay mình mời, cứ chơi thoải mái.”

Liễu Tương điên cuồng nháy mắt: Tổ tông! Bạn trai cậu đang ở đây mà cậu còn định chơi với mấy anh chàng trong hội sở nữa à?! Lát nữa không bị Lục Tây Từ giết thì cũng bị ném xuống biển!

Lục Tây Từ cụp mắt, cảnh cáo nhìn cô: “Chơi?”

Anh giơ tay ra như định túm lấy cổ tay cô để cảnh cáo, ánh mắt quét qua người cô, nhưng không tìm thấy chỗ nào có thể ra tay—hôm nay Tô Vãn mặc khá mát mẻ.

Cuối cùng, anh chau mày, do dự giây lát, rồi bất mãn đưa tay nâng cằm cô lên. Đầu ngón tay chạm vào làn da mịn màng, khiến anh vô thức vuốt nhẹ hai cái.

Khóe môi anh cong lên một nụ cười nguy hiểm: “Tô Vãn, cô nghĩ tôi là loại người nào?”

Liễu Tương cúi gằm mặt nhìn mũi giày, trong lòng chỉ muốn hét lên.

Mặt Quý Tiểu Vân thì vẫn trắng bệch, không dám cử động.

Hai người đối diện nhau, không khí ngập tràn sự căng thẳng. Liễu Tương rùng mình, Tô Vãn đúng là không biết sợ là gì! Nếu sớm biết bạn trai cô là Lục Tây Từ, có đánh c.h.ế.t cô ấy cũng không dám đi cùng tới nơi này!

Chẳng lẽ… Lục Tây Từ tới đây để bắt gian?

Bị anh bóp cằm, Tô Vãn hơi nhăn mày, miệng lầm bầm: “Nhẹ tay thôi, anh véo em đau.”

Giọng cô vừa nũng nịu vừa làm nũng.

Chưa từng có người phụ nữ nào dám ngang ngược như vậy với anh. Nhưng nhìn thấy vẻ chịu đựng của cô, Lục Tây Từ khựng lại, mím môi rồi buông tay ra. Cảm giác mềm mại chợt biến mất khiến anh có chút tiếc nuối, nhưng ngay sau đó bị anh đè ép xuống.

“Lần này bỏ qua. Không có lần sau.” Anh nhíu mày nhìn vết đỏ trên cằm cô.

Đúng là yếu ớt.

Anh thật sự có chuyện phải làm, liếc đồng hồ rồi dặn dò với Tô Vãn hai câu trước khi rời đi cùng vệ sĩ.

Liễu Tương nhìn theo mà choáng váng: Hả? Cứ thế tha cho cô ấy? Thì ra Lục Tây Từ thuộc hệ chiều vợ sao?!

Tô Vãn còn đang nhăn nhó xoa cằm, vẻ mặt bực bội: “Đúng là phiền phức, mạnh tay chẳng biết kiểm soát. Bạn trai kiểu gì chứ, bỏ đi cho rồi.”

Trời ạ! Đá Lục Tây Từ?! Tô Vãn có gan to quá trời rồi!

Liễu Tương vội bịt miệng Tô Vãn: “Cậu muốn c.h.ế.t à! Đó là Lục Tây Từ đấy! Kẻ điên của tập đoàn Lục thị! Từ khi nào mà cậu lại có bạn trai như thế?! Tim mình muốn rớt ra luôn rồi!”

Tô Vãn: “Có gì đâu mà phải sọ. Cũng chỉ là đàn ông bình thường thôi mà.”

Vừa dứt lời, vệ sĩ đi cùng Lục Tây Từ bỗng quay lại, đưa cô một tấm danh thiếp: “Đây là Lục tổng nhờ tôi đưa.”

Tô Vãn nhìn thoáng qua, là thông tin liên hệ cá nhân của Lục Tây Từ.

Người bạn trai tiện nghi này của cô còn rất biết điều?

Cô tùy tiện nhét danh thiếp vào túi xách, tiễn vệ sĩ đi rồi quay sang nhìn Quý Tiểu Vân đang có gương mặt trắng bệch: “Tiểu Vân, cô nói đúng thật đấy. Thật trùng hợp, đối tượng chơi thử thách lại chính là bạn trai của tôi. Cô tính toán chuẩn ghê nhỉ?”

Quý Tiểu Vân biết rõ cô đang mỉa mai, giọng nói run rẩy: “Tô Vãn, cô lợi hại, đến Lục Tây Từ cũng cưa được. Là do tôi không bằng cô, nhưng cũng không cần phải nói mỉa như vậy…”

“Nói mỉa?” Tô Vãn bật cười, nhưng ánh mắt lại lạnh ngắt: “Quý Tiểu Vân, tôi tự thấy chưa từng làm gì có lỗi với cô. Vậy mà cô hãm hại tôi, còn không cho tôi được quyền mỉa mai vài câu ư?”

Cô vỗ tay hai cái, giọng nói nhẹ nhàng: “Quả đúng là nổi tiếng hai mặt của giới quý tộc. Không hổ là đại tiểu thư nhà họ Quý.”

“Nghe nói nhà cô đang có dự án hợp tác với tập đoàn Lục thị, cô nói xem, tôi có nên thì thầm vài câu bên gối với bạn trai tôi không?”

“Cô dám!!!” Quý Tiểu Vân trợn trừng, giận đến phát điên, “Đây là chuyện giữa chúng ta! Đừng kéo cả gia tộc vào!” Nếu người nhà biết lý do khiến vụ hợp tác đổ vỡ là do cô ta, thì hậu quả thế nào cô ta cũng không dám tưởng tượng.

“Cô còn dám nói với tôi là đừng lôi gia tộc vào ư?” Tô Vãn nheo mắt lại, tuy cô không quan tâm đến nhà họ Tô, nhưng lời của Quý Tiểu Vân đúng là quá trơ trẽn. Cô tiến sát lại, ánh mắt áp lực nhìn chằm chằm vào cô ta: “Nếu Lục Tây Từ không phải là bạn trai tôi, hôm nay tôi đắc tội với anh ta, thì nhà họ Tô sẽ gặp phải chuyện gì, tôi nghĩ cô còn rõ hơn tôi.”

“Nói cô hai mặt đúng là không oan uổng. Cô tưởng mấy trò dơ bẩn của cô không ai nhìn ra ư?”

Quý Tiểu Vân sợ đến mức bật khóc, hoàn toàn sụp đổ. Cô ta nhìn Tô Vãn với ánh mắt đầy oán hận: “Vậy rốt cuộc cô muốn thế nào? Bắt tôi quỳ xuống nhận lỗi sao?”

Tô Vãn nhàn nhạt đáp: “Tôi không muốn giảm thọ đâu.”

Cuối cùng cô thản nhiên nói tiếp: “Quý Tiểu Vân, tôi không muốn làm lớn chuyện, nhưng bạn bè thì khỏi làm nữa nhé.”

“Tự lo cho bản thân đi.”

*

Trên đường về nhà họ Tô, Tô Vãn mở bảng nhiệm vụ trong đầu để kiểm tra tiến độ chữa trị cho phản diện.

Ngoài 1% từ nụ hôn ban đầu, cộng thêm 2% từ việc Lục Tây Từ chủ động chạm vào cô, tổng cộng một buổi tối tiến độ cô đạt được chỉ có 3% chữa trị.

Nhưng dù sao cô cũng đã câu được con cá lớn là Lục Tây Từ, cơ hội tiếp theo còn nhiều, không cần nóng vội.

Hiện giờ còn một chuyện quan trọng hơn.

Nếu cô nhớ không nhầm, theo mạch truyện gốc, tối nay chính là thời điểm thiên kim thật trở về nhà họ Tô.

Theo thiết lập, thiên kim giả vừa mới đắc tội với Lục Tây Từ ở hội sở, thất hồn lạc phách trở về nhà thì bắt gặp thiên kim thật xuất hiện, biết được thân phận của mình chỉ là giả mạo, hơn nữa còn là tu hú chiếm tổ nhiều năm. Dưới hai cú sốc, cô ta lập tức làm loạn trong nhà, khiến cha mẹ nhà họ Tô vốn đã không ưa cô ta càng thêm chán ghét, đặt nền móng cho kết cục chắc chắn bị đuổi ra khỏi nhà.

Quả là thú vị.

Lúc còn làm Ảnh hậu, cô chưa bao giờ đóng kịch bản kiểu này. Nghĩ thôi cũng thấy khá kích thích?

Giờ cốt truyện đã bị cô đảo lộn, cô cũng muốn xem thử rốt cuộc mọi chuyện sẽ diễn biến thế nào. Thiên kim thật, rốt cuộc là kiểu người gì?

“Đại tiểu thư, về đến nhà rồi.” Tài xế lên tiếng đúng lúc.

Tô Vãn chỉnh lại váy, bước xuống xe.

“Noãn Noãn, con chính là Noãn Noãn đúng không? Con là con gái ruột của mẹ, bao năm nay chịu khổ rồi phải không?” Người phụ nữ quý phái ôm chầm lấy một cô gái gầy yếu, nước mắt giàn giụa như lê hoa đái vũ.

Giọng nói yếu ớt của cô gái vang lên: “Mẹ, mẹ đừng khóc... con, con vẫn sống ổn.”

“Chỉ cần con trở về là tốt rồi. Sau khi biết chuyện này, cả đêm mẹ con đều không ngủ được. Cả nhà đoàn tụ còn gì hơn nữa.” Một người đàn ông trung niên, đương nhiên là ba Tô trầm giọng nói, ánh mắt đánh giá kỹ lưỡng cô gái kia.

“Nhưng... con gái của bố mẹ, Tô Vãn thì sao?” Cô gái run giọng nói tiếp, “Con về rồi, còn cô ấy phải làm sao? Cô ấy có chán ghét con không? Con nghe người khác nói cô ấy, cô ấy không dễ sống chung.”

Bắt đầu mách lẻo nhanh như thế?

Tô Vãn nhàn nhã bước từng bước, chậm rãi đến gần: “Xem ra trong lúc tôi vắng mặt, đã xảy ra không ít chuyện.”

Cô gái kia ngẩng lên nhìn.

Một người phụ nữ đẹp đến mức khiến cả minh tinh cũng phải xấu hổ, đang nhướng mày nhìn cô ta. Váy dài ánh vàng lấp lánh, cô đứng đó rực rỡ như được sao trời vây quanh, khí chất như ánh trăng giữa biển người.

Tô Vãn, đây là Tô Vãn.

Người đã cướp mất vị trí của cô ta, sống 20 năm dưới danh nghĩa đại tiểu thư nhà họ Tô. Cô xinh đẹp, ngạo mạn, rực rỡ lóa mắt, còn cô ta thì chỉ như con chuột lẩn trốn nơi góc tối.

Chiếc váy ấy, ánh hào quang ấy, cuộc sống ấy, rõ ràng, rõ ràng phải là của cô ta!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play