Lục Tây Từ chưa từng gặp người phụ nữ nào như thế này.
Anh cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, khuôn mặt lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm khẽ hiện lên một nụ cười giễu cợt: “Cô chắc chắn?”
Dĩ nhiên là Tô Vãn chắc chắn. Nếu không phải vì muốn chữa trị cho Lục Tây Từ bắt buộc phải tiếp xúc gần gũi, cô chẳng thèm làm mấy chuyện như thế.
“Dĩ nhiên,” cô nói rồi còn kéo kéo tay áo anh, “Vậy… coi như anh đồng ý rồi đúng không?”
Lục Tây Từ hơi cúi đầu, ánh mắt đầy phức tạp nhìn cô. Khi Tô Vãn cứ tưởng anh sẽ từ chối, thì bất ngờ anh lại cúi người xuống, khoảng cách gần đến mức làm làn tóc lạnh lẽo của anh lướt qua mặt cô khiến cô bất giác run lên.
Ngay sau đó, một mùi hương đăng đắng lan tỏa nơi đầu mũi, giọng nói lạnh lẽo như quỷ mị vang lên bên tai cô: “...Hy vọng cô đừng hối hận.”
Lục Tây Từ đứng rất gần, nhưng vẫn giữ một khoảng cách vừa đủ để không mất kiểm soát.
Tô Vãn nhớ lại lời hệ thống cảnh báo trước khi xuyên sách về “hội chứng lệ thuộc tiếp xúc” của phản diện, trong lòng bật cười: Phô trương thanh thế.
Rồi cô thuận thế vươn cánh tay trắng ngần như cánh sen, trong lúc Lục Tây Từ ngạc nhiên chưa kịp phản ứng, cô đã nhanh chóng ôm cổ anh và in một nụ hôn má: “Vậy thì tốt, bạn trai.”
Sắc mặt Lục Tây Từ lập tức căng cứng. Khi anh sắp bùng nổ thì Tô Vãn đã nhanh chóng rút tay lại và lùi ra sau một bước.
Toàn thân anh bao trùm bởi khí tức nguy hiểm đến mức các vệ sĩ đứng sau còn phải vô thức lùi lại, nhìn Tô Vãn với ánh mắt như nhìn một kẻ sắp c.h.ế.t.
Tổng giám đốc Lục cực kỳ ghét bị người khác đụng chạm! Cô gái này không muốn sống nữa sao? Lại còn dám... hôn anh ta?
Vệ sĩ im lặng chờ chỉ thị. Trước đây từng có một tiểu minh tinh dám trèo lên giường của Lục tổng, kết quả bị anh ta đá ra khỏi phòng khi vẫn mặc đồ lót, còn bị phong sát toàn diện. Dù không biết cô gái này giở trò gì, nhưng Lục tổng có đủ cách khiến một người biến mất khỏi giới giải trí!
Sau khi kinh ngạc, vệ sĩ nhìn Tô Vãn với ánh mắt đầy thương hại. Anh ta đã nghĩ sẵn cách lát nữa đuổi cô ra ngoài thế nào, vậy mà mãi không nghe thấy chỉ thị từ Lục tổng. Ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy dù quanh người Lục tổng vẫn toát ra khí thế lạnh lùng đến đáng sợ, khiến người ta không dám đến gần, nhưng cuối cùng cũng chỉ cảnh cáo cô một câu.
Từ bao giờ mà Lục tổng lại biết thương hương tiếc ngọc?! Vệ sĩ đè nén sự kinh ngạc trong lòng, cúi đầu không nói gì.
Lục Tây Từ cố nén khát vọng muốn tiến lại gần Tô Vãn như ăn mòn xương tủy, nghiến chặt hàm răng, đôi mắt ánh lên lửa giận: “...Không có lần sau.”
Ban đầu Tô Vãn còn bị dọa sợ, nhưng sau đó âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu: [Tiến độ chữa trị: 1%], khiến cô lập tức yên tâm.
Theo thiết lập trong toàn bộ cốt truyện, phản diện Lục Tây Từ có một khuyết điểm chí mạng, người luôn lạnh lùng, xa cách như anh ta lại mắc phải một chứng bệnh tiềm ẩn, hội chứng phụ thuộc tiếp xúc.
Bệnh này khác với ngoài đời thực, bởi vì tác giả đã thêm thắt nhiều thiết lập riêng. Mẹ mất sớm, cha thờ ơ khiến tâm lý của phản diện trở nên vặn vẹo. Tuy anh không còn mong đợi vào tình thân, nhưng lại sinh ra hội chứng phụ thuộc tiếp xúc, hơn nữa chỉ phản ứng với nữ tử trẻ tuổi.
Chứng bệnh kỳ lạ này khiến anh trở nên cấm dục và có thói ở sạch, nhưng may mắn là bản thân cũng không hứng thú với tình dục nên mọi người chỉ cho rằng anh khó gần.
Chỉ có Tô Vãn, người biết rõ cốt truyện hiểu rằng nếu ai vô tình chạm vào làn da của anh, anh sẽ lập tức nảy sinh khát vọng mãnh liệt muốn tiếp xúc lại với người đó.
Anh chán ghét bản năng này, cũng căm ghét cảm giác bị dục vọng điều khiển như một con thú. Vì vậy, mỗi khi gặp phải những người phụ nữ muốn tiếp cận, anh đều ra tay mạnh mẽ, tuyệt không nương tay, chẳng hề biết thương hương tiếc ngọc. Ngay cả nữ chính, thiên kim thật, cũng không thể trở thành “ngoại lệ” của anh.
Nhưng hiện tại đã khác. Cô có bàn tay vàng chữa lành, cái bệnh nhỏ này chỉ là chuyện sớm muộn.
Tô Vãn nhăn mũi, tỏ rõ vẻ chán ghét nhìn anh: “Lục Tây Từ, bây giờ anh là bạn trai tôi. Làm ơn có chút tự giác của bạn trai, đừng có không biết điều như vậy.”
Lục Tây Từ nổi gân xanh đầy trán, định mở miệng thì cô lại nói tiếp: “Còn nữa, tôi giao cho anh thứ quan trọng như vậy rồi, anh cũng phải cố mà thực hiện đúng theo hợp đồng đúng không?”
“Chuyện gì người yêu làm được, tôi đều muốn!” Tô Vãn vẫn giữ vững hình tượng tiểu thư kiêu ngạo,đứng đó đầy lý lẽ nhìn anh.
“Cô không sợ qua một tháng sau sao?” Giọng người đàn ông vẫn lạnh lùng, ánh mắt nhìn Tô Vãn tuyệt đối không thể gọi là dịu dàng, trong đó chỉ toàn là sự chán ghét vô tận.
Tô Vãn hoàn toàn không để tâm đến chuyện đó. Một tháng sau cô sẽ chữa khỏi cho anh, sau đó trở về thế giới thực để nhận phần thưởng của mình. Cô chỉ muốn tận hưởng hiện tại, chẳng thèm quan tâm sau lưng có là sóng gió cuồn cuộn.
Cô nhìn anh với vẻ kiều mị, trong mắt hoàn toàn là sự tán thưởng nhan sắc của anh: “Chẳng lẽ anh chưa từng nghe câu này sao?”
Lục Tây Từ khẽ nhíu mày.
Chỉ nghe Tô Vãn thản nhiên nói: “c.h.ế.t dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.”
Lục Tây Từ: “…”
Rất tốt. Một tháng sau, anh sẽ để người phụ nữ c.h.ế.t tiệt này biết làm quỷ có mùi vị thế nào.
Sắc mặt anh u ám, người đi ngang qua đều không dám nhìn thêm, ngay cả vệ sĩ cũng run rẩy lùi từng bước.
Tô Vãn biết, tuy phản diện này có thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng ít ra vẫn giữ chữ tín, nên cô chẳng hề sợ anh.
Vì vậy dưới ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của anh, cô xoay người một cách thuần thục, cánh tay mảnh mai nhẹ nhàng luồn qua khuỷu tay anh, dịu dàng tựa vào người anh, tay chỉ về phía xa xa, nơi mà Lưu Tương và Quý Tiểu Vân đang trợn mắt đứng nhìn—
“Bạn tôi ở đằng kia, bạn trai à, anh không đi cùng tôi qua chào hỏi họ một tiếng sao?”
Lục Tây Từ cố kìm nén, giọng nói đầy giận dữ bị đè nén: “Buông ra.”
Tô Vãn lại càng ôm chặt lấy tay anh: “Không được! Bây giờ anh là bạn trai của tôi, sao lại có người bạn trai đối xử với bạn gái như anh chứ?”
Nói xong còn nhìn hắn đầy kinh ngạc: “…..Đừng nói là anh chưa từng yêu ai nhé?”
Lục Tây Từ hít sâu một hơi, không muốn đôi co với cô nữa, sắc mặt lạnh như băng ngàn năm ở Bắc Cực, cứng rắn bật ra hai chữ: “Dẫn đường.”
*
Lưu Tương hào hứng nhìn Tô Vãn tán tỉnh mỹ nam, đang hăng say thì nghe Quý Tiểu Vân cười khẩy một tiếng: “Cô có biết người đàn ông mà Tô Vãn vừa đụng phải là ai không?”
“Là ai cũng không quan trọng, cậu không thấy anh ta đẹp trai đến mức nào à? Biết đâu là trai bao số một ở đây cũng nên! Vận may của Vãn Vãn đúng là rất tốt!” Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, suy nghĩ của Lưu Tương rõ ràng giống hệt nguyên chủ.
Quý Tiểu Vân thấy Tô Vãn đã bắt chuyện được với Lục Tây Từ, cũng chẳng buồn giả vờ nữa: “May mắn? Trai bao? Ha ha, Lưu Tương, cô đúng là ngu ngốc hệt như Tô Vãn.”
“Mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ, người đó chính là gia chủ thủ đoạn tàn độc của nhà họ Lục. Tô Vãn mà đụng trúng anh ta, không bị lột da róc xương thì cũng coi như là anh ta đã nương tay rồi.” Quý Tiểu Vân chế giễu nói.
“Gì cơ? Người đó là… là gia chủ của nhà họ Lục, Lục Tây Từ?” Lưu Tương sợ đến trắng bệch cả mặt. Cô biết người này, tuy chưa từng gặp, nhưng trong giới thượng lưu, anh ta vô cùng bí ẩn, thủ đoạn lại quá tàn nhẫn, người nhà của cô đã sớm dặn kỹ: Tuyệt đối không được đắc tội với anh ta.
Vậy chẳng phải là Tô Vãn tiêu đời rồi sao? Trước đây cô từng nghe tin đồn, nói có người phụ nữ muốn trèo lên giường của anh ta, kết cục là không những bị ném ra khỏi cửa, mà còn bị dồn ép đến mức không thể sống nổi trong nước, phải trốn ra nước ngoài để giữ mạng!
Mặt Lưu Tương tái mét, lúc này mới cảm thấy có gì đó sai sai, tức giận trừng mắt nhìn Quý Tiểu Vân: “Chẳng lẽ cô biết trước người đến là Lục Tây Từ?!”
Quý Tiểu Vân vênh váo: “Tôi biết anh ta sẽ đến, nhưng đâu ngờ Tô Vãn lại xui tận mạng như vậy. Cô đừng có đổ hết mọi thứ lên đầu tôi.”
Dù sao thì Lưu Tương với Tô Vãn cũng có chút tình nghĩa chị em chiến hữu, cô ấy lập tức định kéo Vãn Vãn ra khỏi tình thế nguy hiểm, nhưng vừa quay đầu lại thì lập tức c.h.ế.t sững tại chỗ—
“Má ơi! Quý Tiểu Vân, mẹ kiếp cô không đùa chứ? Người đó thật sự là Lục Tây Từ chứ không phải anh chàng đầu bảng nào đó à?!”
Quý Tiểu Vân khẽ cười khẩy, cũng quay đầu lại: “Làm sao tôi có thể nhầm—”
Cô ta mở to mắt nhìn, chỉ thấy Tô Vãn đang thân mật hôn nhẹ lên má người đàn ông ấy. Gương mặt lạnh lùng như băng của anh hơi nhíu mày, nhưng không hề đẩy cô ra. Ánh mắt nhìn Tô Vãn vô cùng nguy hiểm, nhưng sâu trong đó lại có một cảm xúc lạ thường mơ hồ không rõ.
Trên khuôn mặt trắng bệch đến mức trông có vẻ bệnh tật của anh, giờ đây lại in một dấu son mờ đỏ, khiến anh trông như có chút hơi thở của người trần, lại như một kẻ điên đã đoạn tuyệt tình ái nay lại bị tình dục gặm nhấm tâm trí.
Không biết Tô Vãn đã nói gì với anh ta, mà hiện giờ, cô vẫn đang khoác tay anh ta, còn anh ta thì mặt lạnh như tiền, đang cùng cô đi thẳng về phía hai người họ.