“Tô Vãn! Đừng có nhát gan đấy nhé, hôn người đàn ông đầu tiên bước vào hội sở đi! Ha ha ha! Dù là đầu heo cũng phải hôn cho mình!” Giọng cười hả hê của Liễu Tương vang lên từ phía sau.

Tô Vãn khẽ nghịch ngón tay mảnh mai trên chiếc nhẫn phỉ thúy đeo trước ngực, ánh mắt hiện lên chút chán ghét: “Đầu heo thì miễn đi, mình sợ cậu không nhịn được mà ói luôn tại chỗ.”

Liễu Tương vẫn đang cười hăng say, cô nàng bạch phú mỹ theo sau Tô Vãn thì trợn mắt: “Chơi không nổi thì đừng chơi, đã cá thì phải chịu thua, làm không nổi à?”

Ánh mắt Tô Vãn lướt sang người đó, nếu cô nhớ không nhầm thì tên là Quý Tiểu Vân. Khác với Liễu Tương, Quý Tiểu Vân từ lâu đã bị Tô Vãn đè đầu cưỡi cổ, ngoài mặt thì giả vờ thân thiết, sau lưng lại đầy toan tính.

Trong nguyên tác, chính Quý Tiểu Vân là người gợi ý chơi trò sự thật hay mạo hiểm, cũng là người đề xuất kẻ thua phải hôn người đàn ông đầu tiên bước vào hội sở.

Tô Vãn thấy cô ta liên tục nhìn điện thoại, trong lòng liền hiểu rõ.

Chắc chắn Quý Tiểu Vân đã biết trước người sẽ bước vào là ai, nên cố tình bày ra trò này để bôi xấu nguyên chủ. Dù sao trong truyện, sau khi thân phận thiên kim giả bị lộ, người ra tay dẫm lên cô nhiều nhất chính là thiên kim thật và cô ta.

Tiểu nha đầu, cũng thật nhiều thủ đoạn.

“Chơi nổi hay không cũng không tới lượt cô phán.” Tô Vãn cười nhạt nhìn cô ta, “Tôi dị ứng với trai xấu, cô định giết người cướp của à?”

Quý Tiểu Vân định phản bác, nhưng nghĩ đến chuyện sắp xảy ra liền nhịn lại: “Hừ, tôi không chấp cô. Muốn làm thì làm nhanh đi.”

Liễu Tương đúng điển hình của nhân vật pháo hôi não tàn, hoàn toàn không nhận ra sóng ngầm giữa Tô Vãn và Quý Tiểu Vân, vẫn cười hí hửng: “Đừng cãi nhau nữa! Tớ với Tiểu Vân sẽ trốn ra ghế bên kia nhìn trộm, tuyệt đối không cản trở màn trình diễn của cậu đâu! Đừng có bỏ chạy đấy nhé!”

Nói xong liền kéo Quý Tiểu Vân, người đang nhìn Tô Vãn với ánh mắt thương hại và vui mừng khi người gặp họa về phía góc sofa.

Tô Vãn suy nghĩ một chút, rồi từ từ tiến gần về phía cửa ra vào. Trong mắt hiện lên một tia săn mồi thèm khát.

Con mồi, sắp xuất hiện rồi.

Tiền sảnh của hội sở được chiếu sáng dịu nhẹ, khác hẳn với vẻ xa hoa lòe loẹt trong các phòng riêng. Lối thiết kế vừa sang trọng vừa kín đáo như thể đang cố tình thể hiện đẳng cấp và sự bí ẩn.

Tô Vãn có chút nhàm chán, khẽ xoa cánh tay mịn màng của mình. Từ sau khi bị hủy dung, cô sinh ra một kiểu ám ảnh kỳ lạ với làn da mịn màng—thường xuyên thích sờ nắn để cảm nhận sự sống động trẻ trung dưới lòng bàn tay.

“Cạch”—

Cô ngẩng đầu, thấy nhân viên phục vụ có chút luống cuống và kính cẩn mở cánh cửa chính của tiền sảnh.

Một người đàn ông trẻ tuổi bước vào.

Ánh sáng dịu nhẹ rọi lên mái tóc đen như lông quạ của anh, dưới cặp mày hơi nhíu lại là đôi mắt lạnh lẽo đến mức khiến người ta không thoải mái. Sóng mũi cao thẳng, đường nét gương mặt vừa tinh tế vừa cứng rắn, toàn thân toát ra khí chất lạnh lùng như thể không cho ai lại gần.

Anh mặc tây trang màu đen được may đo, đường cắt hoàn hảo ôm sát eo đầy sắc sảo. Chỉ cần nhìn cũng biết bên trong là cơ thể rắn chắc cực phẩm.

Áo sơ mi bên trong cài đến tận cổ, trông có phần cấm dục. Nhưng đôi môi mỏng lại mang màu đỏ hồng nổi bật.

Trong khi cả người bị bao phủ bởi màu đen xám lạnh lùng, sắc đỏ ấy như một đóa anh túc nở rộ trong đêm, quyến rũ c.h.ế.t người.

Tô Vãn chớp mắt, cũng không trách nguyên chủ từng tưởng anh là trai bao hạng nhất mới tới. Với ngoại hình như phản diện của Lục Tây Từ này, trong giới giải trí cũng hiếm gặp. Ở một nơi công khai giao dịch giữa quyền lợi và sắc đẹp thế này, gương mặt đó bị hiểu nhầm cũng dễ hiểu.

Cô cong môi, bước thẳng về phía anh.

Một đôi giày cao gót đen tinh tế chắn ngay trước lối đi.

Ánh mắt sâu thẳm của Lục Tây Từ rơi xuống người phụ nữ vừa đột ngột xuất hiện trước mặt.

Cô sở hữu gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, tóc dài buông thả như tảo biển sau đầu, đôi mắt ấy không có vẻ sợ hãi như người khác khi đối diện với anh, mà lại nhìn anh đầy thưởng thức và chăm chú. Lục Tây Từ hiện rõ vẻ chán ghét, vừa nhấc tay thì vệ sĩ phía sau đã có dấu hiệu muốn tiến lên.

“Lục Tây Từ.” Người phụ nữ trước mặt không có chút sợ hãi, nhìn thẳng vào anh: “Anh nhận ra cái này không?”

Vệ sĩ đã gần tới.

Cô khẽ kéo sợi dây chuyền từ cổ ra, lộ ra chiếc nhẫn phỉ thúy, trên mặt có chữ “Lục” viết bằng triện thư, dưới ánh đèn dịu nhẹ, màu xanh mướt như lá cây ướt sương, lấp lánh như mặt hồ rơi vào lòng bàn tay trắng trẻo.

Đồng tử Lục Tây Từ co rút lại, ánh mắt lập tức trở nên nguy hiểm, ra hiệu để vệ sĩ lùi lại.

“Cô muốn gì?” Anh cúi đầu nhìn cô, giọng trầm lạnh.

Tô Vãn tháo sợi dây, cầm nhẫn trong tay tung nhẹ: “Anh biết tôi là ai không?”

“Không.” Lục Tây Từ nhíu mày, chỉ muốn giải quyết nhanh rắc rối của quá khứ. “Tôi cũng không cần biết.”

“Tôi giới thiệu một chút, tôi là Tô Vãn của nhà họ Tô ở Bắc Thành.” Cô dừng lại một nhịp, nở nụ cười ẩn ý. “Thứ này với anh chắc khá quan trọng, đúng không?”

Tô Vãn chẳng quan tâm phản diện nhìn mình thế nào, cô đã tính trước sẽ làm vậy từ lúc biết kịch bản.

Chiếc nhẫn này do nguyên chủ vô tình phát hiện trong hộp trang điểm mua đấu giá, vốn là tín vật của gia chủ họ Lục, từng bị thất lạc. Theo lời đồn, ai giữ được nhẫn có thể yêu cầu gia chủ nhà họ Lục làm một việc.

Trong nguyên tác, chỉ vì thấy nhẫn đẹp mà thiên kim giả đeo chơi chơi. Sau này, khi thiên kim thật trở lại, cô bị đuổi khỏi nhà họ Tô, chiếc nhẫn ấy rơi vào tay thiên kim thật, trở thành bàn tay vàng giúp cô ta lật ngược thế cờ khi phản diện sắp tiêu diệt nam chính.

Gia tộc họ Lục đã bí mật tìm chiếc nhẫn nhiều năm, không ngờ cuối cùng lại rơi vào tay thiên kim giả, rồi bị cướp đi, ngẫm lại vẫn thấy mọi chuyện thật giống như một vở kịch.

“Tiền tài, danh vọng, thậm chí…” Lục Tây Từ nhìn quanh, nhíu mày, “Nếu cô thích nơi này, ngày mai nó sẽ là của cô.”

Tô Vãn mất công làm nhiều như vậy không phải để lấy mấy thứ đó.

Cô khẽ nhếch môi, ánh mắt nhìn Lục Tây Từ như đang nhìn con mồi đã nằm gọn trong túi.

“Tiếp lấy.”

Cô tiện tay ném chiếc nhẫn về phía anh. Lục Tây Từ đưa tay đón lấy, cảm giác lạnh buốt truyền đến.

“Như anh thấy, hiện giờ tôi chẳng thiếu gì cả.” Tô Vãn chỉ tay, khẽ chọc vào ngực anh, cơ bắp đàn hồi dưới lớp áo cho thấy anh chắc hẳn rất chăm tập luyện.

“Tôi không thích vòng vo.” Giọng anh đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn.

Tô Vãn chẳng buồn để ý, nhẹ nhàng kéo cà vạt màu bạc trên cổ anh: “Anh cứ hỏi thăm thử xem, tôi, Tô Vãn thích nhất là mỹ nam.”

Nói rồi, cô nghiêng người áp sát. Chiếc cổ mảnh khảnh lướt qua tầm mắt anh như bông tuyết đầu mùa rơi trên mái ngói.

Hương thơm dịu nhẹ và giọng nói quyến rũ như bủa vây lấy anh, khiến cổ họng khô rát.

Anh nhìn người phụ nữ to gan đó dừng lại ngay sát mặt mình, ngước mắt lên, ánh nhìn lấp lánh như chứa cả dải ngân hà, khóe môi cong cong đầy ý vị:

“Vậy… làm bạn trai tôi một tháng, được không?”

Chậc. Đúng là phiền phức lại không biết lượng sức mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play