“Em hy vọng trong mắt anh có em nhưng bản thân em lại không dám xuất hiện trong tầm mắt của anh. Em cứ nghĩ mình là tờ giấy nháp nhàu nát, là bùn đất trong tuyết, là bài thơ khó hiểu. Ngay cả chính mình cũng không đọc nổi chính mình. Nhưng khi anh nhìn em thì em lại nghĩ, anh chính là tờ giấy nháp, là sương tuyết, là nhà thơ.”
——《Mười sáu, Mười bảy》---
Phòng chiếu phim chật kín người.
Sau khi được Thẩm Dĩ Tinh giải thích, Thư Ngâm mới biết, tám mươi phần trăm khán giả đều đến vì nam chính.
Thư Ngâm không phải là người hâm mộ, cô ngước đầu nhìn ngôi sao trên màn hình lớn, không khỏi cảm thán, nam chính quả thực có một gương mặt đẹp đến nao lòng.
Chỉ là nhan sắc và cốt truyện không tỷ lệ ngược với nhau, cốt truyện tệ hại vô cùng, còn có cảm giác gượng ép buồn rầu.
Phim kết thúc, Thẩm Dĩ Tinh vẫn còn đắm chìm trong vẻ đẹp của nam chính, không thể thoát ra được.
Cô lẩm bẩm.
“Sao anh ấy đẹp trai thế?”
“Tớ nghĩ kỹ rồi, sau này tớ sẽ làm nhà sản xuất phim, tìm anh ấy đóng phim!”
“Với cái mặt đó của anh ấy, không hợp đóng phim đô thị chỉ hợp đóng phim học đường thôi. Một đống người thầm mến anh ấy, kết quả anh ấy chỉ yêu mình tớ… à, vậy tớ thì không làm nhà sản xuất nữa vậy, tớ cứ thế mang tiền vào đoàn phim đóng vai nữ chính luôn!”
“……”
“……”
Thư Ngâm là một người bạn không thích làm người khác mất hứng.
Cô nói: “Cậu xinh đẹp như vậy, anh ấy thích cậu là bình thường.”
Thẩm Dĩ Tinh oa một tiếng, vui mừng ra mặt: “Đúng không? Tớ cũng thấy tớ và anh ấy rất xứng đôi, tuyệt phối, xứng như thần tiên!”
Rạp chiếu phim ở tầng năm của trung tâm thương mại.
Thang cuốn tự động đưa họ xuống từng tầng, tầng hai là các cửa hàng ăn uống.
Thời điểm đó, ngành lẩu mới bắt đầu phát triển, đặc biệt là những quán lẩu mang mác “Trùng Khánh” càng đông khách nườm nượp.
Vì là giờ cao điểm ăn tối nên người đợi bàn bên ngoài quán lẩu gần như ngồi kín cả hành lang. May mắn là Thẩm Dĩ Tinh đã dùng phần mềm mua theo nhóm đặt chỗ trước, họ đến nơi đợi chưa đến một phút thì đã được gọi số.
Thư Ngâm cầm thực đơn trên bàn lên.
Bỗng nhiên, nghe thấy Thẩm Dĩ Tinh nói: “Cậu cứ gọi thoải mái nhé, thích ăn gì thì ăn nấy, không cần nhìn giá đâu. Hôm nay tất cả chi phí đều do Thương Tòng Châu trả.”
Thư Ngâm ngẩn người: “Hả?”
Vì nể mặt tiền nên Thẩm Dĩ Tinh cũng rất nể mặt Thương Tòng Châu.
Cô ấy nói: “Anh Tòng Châu nghe tớ nói đi chơi với bạn, đặc biệt cho tớ rất nhiều tiền tiêu vặt, bảo tớ dẫn cậu đi ăn ngon, không được để cậu thiệt thòi.”
Thư Ngâm khựng lại, cổ họng như ngậm một viên kẹo bạc hà, man mát lại ngọt ngào ngứa ngáy: “Cậu ấy… biết tớ là bạn cậu không?”
“Không biết.”
“……”
Thư Ngâm tỉnh ngộ.
Không phải vì cô mà là vì Thẩm Dĩ Tinh có một người bạn, còn người bạn đó là ai thì đối với Thương Tòng Châu mà nói, cũng không quan trọng.
Thương Tòng Châu chỉ tốt với Thẩm Dĩ Tinh nên mới yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Thư Ngâm cố nén vị chua xót lạnh lẽo lan tỏa trong cổ họng, cong mày cười: “Cậu ấy tốt với cậu thật.”
Thẩm Dĩ Tinh đính chính: “Anh ấy tốt với tất cả những đứa em gái lớn lên cùng nhau từ nhỏ như bọn tớ vậy.”
Một lát sau, đồ ăn được mang lên đầy đủ.
Nồi lẩu sôi sùng sục, hơi nước bốc lên nghi ngút.
Thẩm Dĩ Tinh hỏi cô: “Nghỉ đông thì cậu làm gì?”
Thư Ngâm nghĩ nghĩ: “Chắc là đi thư viện đọc sách.”
Một câu trả lời rất đúng chất Thư Ngâm.
Thẩm Dĩ Tinh giơ ngón tay cái về phía cô.
Thư Ngâm cười nhạt, hỏi cô: “Còn cậu, nghỉ đông làm gì?”
Thẩm Dĩ Tinh đếm trên đầu ngón tay, kể ra như đang đếm của: “Chơi game, mua quần áo, đi dạo phố, hát karaoke… trừ học ra thì cái gì cũng làm.”
Một câu trả lời rất đặc trưng của Thẩm Dĩ Tinh.
Thư Ngâm cũng giơ ngón tay cái với cô ấy.
Thẩm Dĩ Tinh còn mời Thư Ngâm: “Cậu có muốn đến nhà tớ chơi không? Tớ nói với mẹ tớ là tớ có một người bạn rất ốt, học siêu giỏi lại có tính tình tốt, ngoại hình cũng là kiểu tớ thích, mẹ tớ rất muốn gặp cậu, còn nói sẽ xuống bếp mời cậu ăn cơm. Nhưng phải nói trước, tay nghề nấu ăn của mẹ tớ bình thường thôi.”
Thư Ngâm gãi đầu, ngập ngừng: “...Có phải làm phiền bác gái quá không?”
Thẩm Dĩ Tinh: “Không đâu.”
Cô ấy dường như đoán ra điều gì đó: “Cậu có phải sợ ngại không?”
Thư Ngâm cười khan hai tiếng: “Hơi hơi.”
Thẩm Dĩ Tinh: “Không sao đâu, lúc đó tớ sẽ gọi thêm vài người bạn nữa tới, toàn là bạn bè từ nhỏ đến lớn của tớ, bọn họ đều rất dễ làm quen, đảm bảo sẽ không làm cậu ngại đâu!”
Lời này của cô ấy thành công khơi dậy sự tò mò và mong đợi của Thư Ngâm.
Bạn bè từ nhỏ đến lớn.
Thương Tòng Châu cũng ở trong số đó sao?
Cô sẽ gặp anh ấy sao?
Sau đó, hai người hẹn thời gian đến nhà chơi.
Trường học nghỉ Tết quá muộn, mấy ngày nữa là giao thừa rồi nên họ lùi thời gian lại, đến mùng tám Tết.
Họ thỉnh thoảng nhắn tin Wechat cho nhau.
Thư Ngâm có một chiếc điện thoại, năm nay về quê ăn Tết, mẹ cô đã đi nạp tiền điện thoại được tặng.
Độ phân giải màn hình điện thoại không cao, ảnh chụp ra màu sắc luôn hơi tối. Nhưng chiếc điện thoại này đối với cô chỉ có hai mục đích, một liên lạc với bố mẹ, hai tra cứu tài liệu học tập.
Cô là "con nhà người ta" trong miệng người lớn - hiểu chuyện ngoan ngoãn, biết làm việc nhà, học tập không cần ai đốc thúc, học ở lớp chọn của trường tốt nhất thành phố.
Về quê ăn Tết, họ hàng luôn thích lấy cô ra làm gương cho các anh chị em và con cháu trong nhà.
Bố mẹ quanh năm đi làm ăn ở Thượng Hải, chỉ có Tết mới về, nhân dịp này họ càng ra sức khoe con gái.
Mẹ Vương Xuân Linh giả vờ như không biết gì, trước mặt họ hàng hỏi cô: “Lần thi cuối kỳ này con đứng thứ mấy vậy?”
Thư Ngâm chịu đựng ánh mắt thiện ý của mọi người, vẫn cảm thấy xấu hổ.
“Thứ ba mươi chín của khối ạ.”
Nói xong, cô vội vàng đứng dậy, nói: “Con đi xem ti vi đây.”
Như chạy trốn khỏi những lời khen ngợi ríu rít của người lớn.
Cô không quen với những dịp như thế này, phải nói chuyện với họ hàng chỉ gặp nhau vào dịp lễ Tết về tình hình gần đây của cô.
Nhưng bố mẹ thích.
Họ không có nhiều thứ để khoe, con gái là thứ đáng tự hào nhất.
Thư Ngâm rúc vào ghế sofa, buồn chán lấy điện thoại ra.
Năm đó, mọi người dần chuyển từ QQ sang Wechat, những dòng trạng thái trên QQ Space ngày càng ít đi, nội dung trên bài đăng ngày càng phong phú. Thư Ngâm lướt thấy bài viết của nhiều bạn trong lớp, còn thấy cả bàu đăng của Thẩm Dĩ Tinh.
Đó là một ảnh chụp màn hình tin nhắn.
Người trò chuyện đối diện, ghi chú là 187, có tiền, keo kiệt, khó lừa.
Nhìn thấy dòng ghi chú này, Thư Ngâm bật cười thành tiếng.
Thẩm Dĩ Tinh: 【Mẹ nói anh đi thư viện tự học rồi?】
【Ừm.】
【Tết nhất đến nơi rồi, còn một mình đi tự học? Anh thật sự hơi bị cuồng học rồi đấy.】
【Còn có anh Châu Châu của em nữa.】
【Đừng nói linh tinh, anh ấy là 188, có tiền, hào phóng, dễ lừa, là anh Châu Châu đẹp trai vô địch vũ trụ.】
【Em nhận cậu ấy làm anh trai luôn đi.】
【Em cũng muốn QAQ】
Có người trong lớp bình luận bên dưới.
【Số 187 là ai zậy?】
Thẩm Dĩ Tinh trả lời: 【Một tên xấu xí.】
【Nữ thần Tinh Tinh, 188 không phải là bạn trai cậu đấy chứ?】
Thẩm Dĩ Tinh trả lời: 【Lời này của cậu còn biến thái hơn cả việc mùng năm Tết tới thư viện tự học.】
Các bạn trong lớp hoàn toàn không biết gì về những người trong tin nhắn của Thẩm Dĩ Tinh, nhưng Thư Ngâm thì khác.
Thư Ngâm biết, Thẩm Dĩ Tinh đang nhắn tin với ai. Đó là với anh trai cô ấy là Trần Tri Nhượng.
Thư Ngâm còn biết, "anh Châu Châu" là đang chỉ... Thương Tòng Châu.
Thư Ngâm nhìn chằm chằm vào điện thoại, im lặng rất lâu.
Ánh nắng chiều chiếu rọi lên người cô, cả người cô như được phủ một lớp ánh sáng dịu dàng.
Tâm sự như bị ánh nắng thiêu đốt, dần dần lên men, cô đưa ra một quyết định táo bạo.
Thư Ngâm tìm đến mẹ đang trò chuyện và ăn hạt dưa với người thân, cô vốn ngoan ngoãn, hiểu chuyện, người mà đến đêm giao thừa còn làm bài tập. Nên khi cô nói ra những lời này, khiến người ta không nghi ngờ về tính chân thật của nó.
“Mẹ ơi, nếu không có gì nữa, con xin phép đi thư viện tự học ạ.”
Vương Xuân Linh dặn dò cô: “Vậy con đi đường cẩn thận nhé, đừng học khuya quá, nhớ về sớm đấy.”
Rồi lại quan tâm hỏi: “Có tiền không con, mẹ đưa cho con ít tiền, trên đường gặp đồ ăn ngon thì mua ăn nhé.”
Thư Ngâm nói: “Con có tiền ạ.”
Cô nhặt một quyển bài tập vật lý lên: “Mẹ ơi, con đi đây.”
“Ừ, nhớ về sớm đấy.”
“Con biết rồi ạ.”
Sau lưng, có người thân ngưỡng mộ nói: “Thằng nhóc nhà tôi mà hiểu chuyện được như Thư Ngâm thì tốt quá rồi.”
Mẹ cười nói: “Đâu có, Tư Vũ nhà bác cũng rất hiểu chuyện mà...”
Thư Ngâm đóng cửa lại.
Cô cúi đầu áy náy, xòe lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi ra.
Nhưng ánh mắt cô lại kiên định, khi chạy ra ngoài đón làn gió xuân se lạnh, bóng dáng cô cũng toát lên vẻ quyết tâm.
Trong dịp Tết, thư viện vắng vẻ hơn hẳn so với ngày thường.
Thư Ngâm gần như vừa bước chân vào phòng tự học đã nhìn thấy bóng lưng của Thương Tòng Châu.
Anh ngồi thẳng lưng, dáng vẻ nghiêm chỉnh, nếu tư thế ngồi cũng được chấm điểm thì chắc chắn anh sẽ được một trăm điểm.
Bàn tự học Thương Tòng Châu đang ngồi vẫn còn chỗ trống, Thư Ngâm ngập ngừng vài giây, cuối cùng vẫn ngồi xuống bàn tự học phía sau anh.
Ngồi sau anh cũng không tệ chút nào, ít nhất khi ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy anh
Chẳng mấy chốc, Thư Ngâm nhận thấy có một cô gái ngồi cạnh Thương Tòng Châu.
Không phải cố ý bắt chuyện, cũng không phải người lạ tùy tiện tìm chỗ ngồi, cô gái đó rõ ràng là quen biết Thương Tòng Châu.
Cô ấy cầm hai cốc cà phê, một cốc đưa cho Thương Tòng Châu.
Thương Tòng Châu đưa tay xoa xoa mi tâm, cách khoảng hai mét, Thư Ngâm dường như nghe thấy tiếng thở dài của anh.
Không lâu sau, họ lần lượt đứng dậy và đi ra ngoài.
Thư Ngâm không đi theo.
Cô là người yêu thầm, không phải kẻ biến thái rình mò đời tư của anh.
Nhưng trong lòng cô vẫn như có thêm một hòn đá đè nặng khiến tim cô trĩu xuống.
Cô không còn tâm trí làm bài tập nữa, bèn đứng dậy, đi ra phía sau chỗ ngồi tự học, nơi có những dãy tủ sách xếp thành hàng. Cô đi xuyên qua chúng, cố gắng quên đi hai bóng lưng vừa rồi.
Bóng lưng của họ đều toát lên vẻ xứng đôi.
Thư Ngâm hít một hơi sâu, cô nhớ ra quyển sách giáo viên tiếng Anh đã giới thiệu cho cô.
《Bức họa Dorian Gray》
Sau khi tìm thấy bản tiếng Trung, cô lại rẽ đi tìm bản tiếng Anh.
Cuối cùng cũng tìm thấy quyển sách này trong một tủ sách, khóe miệng cô cong lên.
Đột nhiên có người lọt vào tầm mắt cô.
Cách hai giá sách, cách những quyển sách cao thấp khác nhau, Thư Ngâm nhìn thấy Thương Tòng Châu đang đứng ở phía đối diện giá sách.
Phòng tự học có bật lò sưởi nên anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh, cài cúc đến tận chiếc trên cùng, lộ ra một đoạn cổ trắng lạnh, yết hầu gồ lên rõ ràng.
Thư Ngâm ngừng thở trong giây lát.
Bàn tay cô đặt trên gáy sách dừng lại, cố gắng kéo dài thời gian.
Anh dường như không tìm thấy quyển sách mình muốn, nhấc chân vòng qua giá sách, đi về phía Thư Ngâm đang đứng.
Nửa người bên phía đối diện anh của Thư Ngâm cứng đờ, hàng mi cô khẽ run, giả vờ như không có chuyện gì rút quyển sách trong tay ra.
“Chào bạn, xin hỏi có thể nhường một chút được không?”
Đột nhiên, tiếng bước chân dừng lại bên cạnh cô.
Tiếng nói cũng gần sát bên tai cô.
Khóe miệng Thư Ngâm khẽ nhếch lên, cô nghiêng đầu nở một nụ cười thân thiện pha chút áy náy.
Vì thư viện thiết nhân viên nên nhiều sách để trong xe đẩy chưa có ai xếp. Lối đi vốn rộng rãi lại bị chặn lại, chỉ đủ cho một người đi.
Thư Ngâm ôm sách vào lòng, sau đó quay người rời đi, nhường đường cho Thương Tòng Châu.
Đi chưa được mấy bước.
Một câu nói của Thương Tòng Châu đã gọi cô lại.
Thương Tòng Châu nói: “Đợi một chút.”
Ba chữ không hề báo trước.
Tim Thư Ngâm đập thình thịch như trống dồn.
Cô có cảm giác không chân thực như đang mơ, chậm rãi quay người lại, ôm chặt sách trong lòng, sợ tiếng tim đập làm cậu giật mình nhưng cũng lại sợ giọng nói run rẩy tiết lộ cảm xúc của mình lúc này. Cuối cùng cô có thể chỉ ngơ ngác nhìn anh.
“Sao vậy?”
"Cậu đánh rơi đồ rồi." Thương Tòng Châu cúi xuống nhặt lên.
Là thẻ mượn sách của cô.
Thương Tòng Châu đi đến trước mặt cô, giơ tay đưa thẻ cho cô.
Ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn sắp tàn, bóng của chàng trai đứng trước mặt đổ dài vô tận, bao trùm cả người cô.
Xung quanh đều sáng, chỉ có cô là bị bóng của anh bao bọc.
Thư Ngâm nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đưa về phía mình của anh, ngón tay thon dài trắng trẻo, ngón trỏ và ngón cái kẹp lấy thẻ mượn sách của cô.
Lâu sau, cô vẫn không có động tác gì.
Thương Tòng Châu lại bước thêm một bước: “Bạn học?”
Thư Ngâm như tỉnh lại từ trong mơ, hai má nóng ran, nhanh chóng nhận lấy chiếc thẻ trong tay cậu.
Vì vội vàng nên cô đã vô tình chạm vào tay anh.
“...Xin lỗi.”
Anh đứng ngược sáng, không nhìn rõ vẻ mặt.
Nhưng giọng nói lại vô cùng rõ ràng như cơn gió chiều muộn của mùa xuân sắp tàn, mang theo một ý cười dịu dàng: “Không sao đâu, đồ đạc mang theo nhớ cất kỹ, đừng để rơi mất nữa.”
Cổ họng Thư Ngâm như được rót mật ong, có một chút ngọt ngào: “...Cảm ơn cậu.”