Văn / Mộ Chi:

“Khi ấy, lúc em đi ngang qua hội trường lớn của trường trong buổi họp mặt lớn, nghe thấy những người xung quanh bàn tán về anh, nhưng chỉ có em đến tên của anh cũng chẳng dám nhắc tới, chỉ sợ một sơ suất nhỏ sẽ làm lộ bí mật sâu kín trong lòng.”

——《Mười sáu, mười bảy》---

Thư Ngâm ra khỏi cửa, liếc nhìn tờ lịch treo ở chỗ lối vào.

Tờ lịch vạn niên là bà ngoại mua ở chợ, cả quyển dày cộp, bìa cứng cáp lại có màu đỏ lòe loẹt, in bốn chữ lớn "Phúc tinh cao chiếu". Hai mươi đồng một quyển, ghi chép tất cả các ngày lễ tiết của năm 2014.

  • Phúc tinh cao chiếu" là một thành ngữ mang ý nghĩa rất may mắn, vận may lớn đang đến hoặc sẽ đến, được sự phù hộ của những điều tốt lành.

Hôm nay là ngày 22 tháng 11 năm 2014.

Tuyết đầu mùa.

Tiết khí thứ hai của mùa đông.

Sau khi Thư Ngâm xỏ giày xong, lên đường đến trường.

  • Tiết khí (節氣 - jiéqì) là một hệ thống lịch pháp cổ truyền của các nước Đông Á, đặc biệt là Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, và Hàn Quốc. Hệ thống này chia một năm mặt trời thành 24 khoảng thời gian bằng nhau, mỗi khoảng thời gian được gọi là một tiết khí.

Trên đường đi, cô lẩm bẩm tự hỏi rốt cuộc người ta đặt ra tiết khí kiểu gì vậy, rõ ràng thời tiết đẹp không chịu nổi, gió thổi tới mang theo hơi ấm. Nhìn thế nào cũng chẳng thấy dính dáng gì đến "Tuyết đầu mùa".

Từ nhà đến trường, đi xe buýt mất khoảng năm trạm.

Ngồi xe buýt liên tục một năm, cô đã nắm rõ quy luật của nó. Mỗi ngày vào lúc 6 giờ 20 phút sáng có một chuyến, tuyến xe này ít người nhất, cô thường đi chuyến này đến trường.

Vì để kịp chuyến xe này, cô không có thời gian ăn sáng ở nhà mà luôn xuống xe rồi mua đồ ăn sáng ở mấy quán gần trường.

Trong quán ăn sáng, khói trắng mịt mù, bên ngoài sạp hàng đứng rất nhiều người.

Học sinh mặc đồng phục, các bác trai bác gái lớn tuổi, dân văn phòng ăn mặc chỉnh tề... Thư Ngâm đứng ở phía ngoài đám đông, kiên nhẫn chờ những người phía trước mua xong.

Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng trò chuyện vọng đến từ phía sau.

Âm thanh rất gần bên tai.

“Khi nào thì có bảng xếp hạng thi giữa kỳ vậy?”

“Chắc là trong một hai ngày tới thôi, sao thế nghe giọng cậu có vẻ thi tốt lắm hả?”

"Đâu có, tàm tạm thôi, văn thơ cổ tớ viết chính tả sai mất hai chữ, bị trừ bốn điểm." Thoáng nghe qua, nội dung câu chuyện là bất đắc dĩ, tiếc nuối nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa sự mong đợi và đắc ý khó tả.

Người đi cùng cũng nghe ra, nói: “Cậu cứ giả bộ đi, tớ nghe nói cậu thi lý tổng được hai trăm bảy, ghê lắm đấy.”

Người phía trước mua xong bữa sáng, đến lượt Thư Ngâm.

Thư Ngâm vội vàng móc ba đồng từ trong túi ra: “Cô ơi, cho cháu hai cái bánh bao thịt, một cái quẩy.”

“Được rồi, của cháu đây!”

Vỉ hấp được nhấc lên, hơi nước ấm áp phả vào mặt, làm má cô ấm lên.

Trong tiếng sột soạt của túi ni lông, Thư Ngâm nghe thấy một câu đầy ngưỡng mộ và kính nể vọng đến từ phía sau.

“Tớ cũng tưởng tớ thi được hai trăm bảy là trâu bò lắm rồi, ai ngờ tớ lên văn phòng thì mới nghe thấy tổ trưởng bộ môn khen Thương Tòng Châu, cậu biết Thương Tòng Châu được bao nhiêu không? Hai trăm tám mươi chín điểm! Bài thi vật lý chỉ bị trừ có một điểm!”

“Chẳng phải người ta nói ông trời đóng cánh cửa này thì sẽ mở ra cánh cửa khác cho mình sao? Thật muốn hỏi ông trời đã đóng cánh cửa nào của Thương Tòng Châu vậy?”

Bất ngờ nghe thấy cái tên ấy, Thư Ngâm khẽ giật mình, bàn tay vốn định nhận lấy bữa sáng vẫn ngơ ngác rũ xuống bên người.

“Cô bé? Bữa sáng của cháu đây.”

Tiếng thúc giục của ông chủ quán ăn đã kéo lý trí cô trở về, cô lúng túng nhận lấy túi đồ ăn.

Khi rời đi, cô quay đầu nhìn thoáng qua hai cậu con trai đang trò chuyện ngoài cửa quán.

Cô cố ý bước chậm lại, đợi đến khi hai cậu con trai kia mua xong bữa sáng. Bước chân của họ rất dài, lại chẳng hề do dự, chỉ hai ba bước đã vượt qua cô. Cô bất đắc dĩ phải bước nhanh hơn, lẽo đẽo theo sau họ.

Giống như một kẻ trộm lén lút.

Chỉ vì muốn nghe lén những chuyện liên quan đến Thương Tòng Châu.

Đáng tiếc là chủ đề của họ đã nhanh chóng chuyển sang tiết thể dục buổi chiều.

Không còn bóng dáng Thương Tòng Châu nữa.

Thư Ngâm cảm thấy mình như chiếc lá sắp lìa cành trên cây ở ven đường, chịu đựng cái nóng gay gắt của cả mùa hè, chỉ một cơn gió thu thổi qua đã ủ rũ rụng xuống mặt đất.

Cô uể oải bước vào cổng trường.

Giữa lầu Xuân Huy và lầu Thụ Đức có một quảng trường nhỏ. Một bên quảng trường là tám bảng tin, trong đó ba bảng là bảng xếp hạng một trăm người, mỗi khối có một bảng. Mười người đứng đầu mỗi khối sẽ có ảnh chụp, chín mươi học sinh còn lại chỉ có tên và lớp đơn giản.

Từ xa, Thư Ngâm đã thấy vài thầy cô đang thay bảng xếp hạng trăm người. Hôm qua mới phát bài kiểm tra đã chấm xong và đối chiếu điểm số, sáng nay bảng xếp hạng mới đã được làm ra, hiệu suất của trường thật là nhanh.

Thư Ngâm dẹp bỏ cảm xúc vừa lắng xuống, vội vàng đi về phía bảng tin.

Khi cô đến gần, các thầy cô vừa lúc thay xong bảng xếp hạng mới, vỗ tay rồi lần lượt rời đi. Thư Ngâm đi đến bảng xếp hạng của khối mười một, bắt đầu tìm từ vị trí cuối cùng.

Chẳng mất mấy giây, Thư Ngâm đã tìm thấy tên mình.

Nó xuất hiện ở vị trí thứ ba từ dưới lên của bảng xếp hạng.

Thư Ngâm mím môi, không thể diễn tả được cảm xúc gì.

Sau đó, tầm mắt cô hướng sang bên phải, phía bên phải là bảng xếp hạng trăm người của khối mười hai, và thế là bức ảnh của người đứng đầu khối mười hai lọt vào tầm mắt cô.

Trường trung học trực thuộc không thiếu những nam sinh đẹp trai.

Nhưng Thương Tòng Châu lại khác biệt.

Gương mặt anh ôn hòa tuấn tú, đường nét lông mày như dãy núi xanh biếc, trong mắt ánh lên vẻ trong trẻo sâu thẳm như gió trăng. Sạch sẽ, mát lạnh, lại mang theo vẻ xa cách không chút dấu vết.

Sao lại có người chụp ảnh thẻ mà cũng đẹp đến thế chứ?

Thư Ngâm lại một lần nữa thầm cảm thán trong lòng.

Ngay cả chính cô cũng không nhận ra, khóe miệng mình đã cong lên từ lúc nào.

Trở lại phòng học, vừa lúc gặp được thầy chủ nhiệm Diêm Vĩnh Hoa đã ăn sáng xong. Ông ấy có biệt danh Diêm Vương sống, quanh năm mặt mày đen sạm, nghiêm túc khắc nghiệt.

“Tôi vừa muốn tìm em nói chuyện đây, Thư Ngâm em đi theo tôi đến văn phòng.”

Thư Ngâm đại khái đoán được thầy tìm mình vì chuyện gì, trong lòng kêu than một tiếng, đặt cặp sách xuống rồi lặng lẽ đi theo.

Trong văn phòng im ắng tĩnh mịch.

Diêm Vĩnh Hoa lấy ra một xấp bài thi, vừa tìm bài của Thư Ngâm vừa nói chuyện với cô: “Hôm qua tôi đã muốn tìm em nói chuyện rồi, bài kiểm tra vật lý của lớp tổng cộng có ba em không đạt.”

Thư Ngâm vội vàng nói: “… Em đạt ạ.”

Diêm Vĩnh Hoa khẽ nhếch mí mắt, cười: “Ừ, vừa đủ điểm đạt, 60 điểm, sao tôi thấy em còn vênh váo lắm cơ mà?”

Thư Ngâm xấu hổ cúi đầu.

Rất nhanh, Diêm Vĩnh Hoa tìm thấy bài làm của Thư Ngâm, thầy gần như dùng ánh mắt dò xét, sắc bén quét qua bài của cô, cuối cùng thở dài một hơi, đang chuẩn bị trách mắng Thư Ngâm thì—

"Cộc cộc—" Cửa văn phòng bị gõ.

"Thầy Diêm." Giọng điệu của chàng trai hình như có chút lười biếng ngái ngủ, khóe miệng anh hơi cong lên, giọng nói trong trẻo lạnh lùng như cơn gió thoảng sau cơn tuyết đầu mùa: “Thưa thầy, thầy chủ nhiệm lớp chúng em vẫn chưa đến ạ?”

Lúc đó, suy nghĩ đầu tiên trong đầu Thư Ngâm là….

Giọng của anh chàng này thật dễ nghe.

Thế là cô quay đầu lại rồi nhìn thấy Thương Tòng Châu.

Anh chậm rãi đi về phía cô. Chính xác hơn là anh đang đi về phía cái bàn làm việc phía trước bàn của Diêm Vĩnh Hoa — vị trí của chủ nhiệm lớp họ, mà cô tình cờ đang đứng ở chỗ đó.

Có học sinh lớp khác ở đây, Diêm Vĩnh Hoa nuốt những lời trách mắng Thư Ngâm vào trong.

Thầy tỏ vẻ thân thiện: “Vừa nãy thầy mới gặp ông ấy ở nhà ăn, chắc là vẫn còn đang ăn cơm, sao thế em tìm ông ấy có việc gấp à?”

Thương Tòng Châu: “Vâng, thầy Diêm, thầy có thể gọi điện thoại cho thầy ấy giúp em được không ạ?”

Diêm Vĩnh Hoa: “Được, em đợi chút.”

Trong lúc nói chuyện, Thương Tòng Châu đã đến bên cạnh Thư Ngâm.

Thư Ngâm khẽ cúi đầu, đến nhìn thẳng anh cô cũng không dám, lặng lẽ né sang một bên.

Lối đi trong văn phòng khá hẹp, bọn họ có khoảng một giây lướt qua nhau. Ánh mắt cô liếc ngang thì chỉ nhìn có thể thấy bờ vai anh. Cô không phải là người thấp bé nhưng đứng trước mặt anh, cô như một người tí hon.

Rất nhanh, Diêm Vĩnh Hoa đã cúp điện thoại: “Chắc khoảng năm phút nữa thầy ấy sẽ đến, em cứ đợi ở đây thêm chút nữa.”

Thương Tòng Châu: “Vâng, cảm ơn thầy Diêm.”

Anh kiên nhẫn và im lặng đứng ở đó, không hề lên tiếng.

Mặc dù anh không nhìn cô, nhưng cô vẫn có cảm giác lưng như bị kim châm. Ánh nắng chiếu lên dáng người cao ráo mảnh khảnh của anh, cả người như tắm trong ánh sáng nhưng lại che lấp ánh sáng ấy.

Thư Ngâm đặt mình vào chỗ tối.

Trong góc khuất không ai hay biết, Thư Ngâm nghe thấy tiếng rít gào điên cuồng của mạch máu mình, trong lòng như có ngọn lửa le lói. Đó là ngọn lửa bùng cháy vì sự tồn tại của cậu, dù khoảng cách xa xôi, trên mặt sông mênh mông sương mù nhưng vẫn nóng rực thiêu đốt.

Nhưng anh không hề hay biết.

Ngoài cô ra, không ai biết cả.

Chỉ sợ cũng chẳng ai biết giờ phút này Thư Ngâm bối rối đến nhường nào.

Diêm Vĩnh Hoa cầm bài thi của cô, vừa phân tích những điểm sai của cô, vừa dùng giọng điệu "hận sắt không thành thép" trách mắng cô: “Em không thích vật lý hay là không thích tôi? Tôi thấy các môn khác của em cũng đâu đến nỗi nào, sao cứ cố tình môn vật lý chỉ được điểm vừa đủ vậy hả?”

Tai Thư Ngâm đỏ bừng.

Giọng cô nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Em sẽ cố gắng ạ.”

“Lần trước em cũng nói như vậy đấy, Thư Ngâm, em còn nhớ lần trước em thi vật lý được bao nhiêu điểm không? 61 điểm! Cố gắng cả tháng trời, thụt lùi mất một điểm. Tháng này lại cố gắng thêm một tháng nữa, lần thi tháng sau có phải em định thi được 59 điểm không hả?”

“…”

Thư Ngâm muốn bỏ chạy.

Cô muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui vào ngay.

Cũng may tiếng chuông báo vào giờ học vang lên. Diêm Vĩnh Hoa không làm lỡ thời gian đọc bài buổi sáng của cô, vẫy tay bảo cô đi.

Trước khi để cô đi, thầy lạnh lùng buông một câu: “Trong một tháng tới, tiết nào tôi cũng sẽ kiểm tra em trả lời câu hỏi, không trả lời được thì tự em liệu mà xem.”

Thư Ngâm: “… Vâng ạ.”

Cô quay người rời khỏi văn phòng, cả quá trình mắt nhìn thẳng, không hề liếc nhìn Thương Tòng Châu một cái.

Không phải không muốn nhìn cũng không phải không có dũng khí nhìn, mà là cảm thấy xấu hổ.

Cô tự cho rằng chỉ cần cô không nhìn anh thì anh sẽ không nhớ đến cô, không nhớ đến cô nữ sinh cố gắng mãi mà điểm thi vẫn thụt lùi, cô nữ sinh thi vật lý chỉ có thể đạt điểm vừa đủ.

Vì chuyện xảy ra ở văn phòng, cả ngày hôm đó cô chìm trong cảm xúc tồi tệ và xấu hổ.

Hôm nay đến phiên cô và bạn cùng bàn trực nhật, nhưng bạn cùng bàn bị ốm không đến trường cho nên chỉ có một mình cô quét dọn vệ sinh.

Đến khi quét dọn xong, bên ngoài trời đã tối.

Đèn đường ven đường bật sáng, chiếu rọi con đường ban đêm.

Thư Ngâm vừa ra khỏi cổng trường đã thấy chiếc xe buýt về nhà, sợ không kịp cô ba chân bốn cẳng chạy về phía trạm, chạy đến mức thở hồng hộc, cuối cùng cũng kịp lên xe trước khi cửa đóng lại.

Cô thò tay vào cặp sách tìm thẻ xe buýt, nhưng lục tìm mãi mà không thấy đâu.

Gặp phải ánh mắt nghi hoặc của bác tài xế: “Không có tiền lẻ à cháu?”

Thư Ngâm mặt đỏ bừng bừng: “Cháu có thẻ, sáng nay cháu vẫn quẹt thẻ mà.”

Bác tài xế tốt bụng cười: “Không sao đâu cháu, cứ từ từ tìm, đừng vội.”

Tuy nói đừng vội, nhưng Thư Ngâm lại rất sốt ruột. Cô ôm chặt cặp sách trước ngực, kéo khóa lên tận trên cùng, hai tay đều thò vào lục lọi dường như hận không thể lộn ngược cặp sách ra.

"Tít—" một tiếng.

Tiếng quẹt thẻ xe buýt.

Không có trạm dừng, cho nên không phải hành khách mới lên xe quẹt thẻ.

Thư Ngâm ngẩng đầu, trước mặt là một chàng trai mặc bộ đồng phục quen thuộc của trường trung học trực thuộc. Anh đang cấy thẻ xe buýt về, ngón tay thon dài, những đường gân xanh nhạt như dãy núi ẩn hiện rõ ràng.

Anh cụp mắt xuống, hàng mi rũ xuống tạo thành bóng tối dưới mắt, khi nói chuyện không hề có chút dao động nào: “Không sao đâu, tôi quẹt giúp cậu rồi.”

Nói xong, anh chàng cầm lấy chiếc túi ni lông Nike đặt trên ghế.

Vị trí anh để túi là chỗ gần cửa lên xe nhất.

Vậy ra vừa nãy anh đã ngồi ở đây sao?

Nhìn thấy cô chật vật đuổi theo xe buýt, nhìn thấy cô hoảng loạn tìm thẻ xe buýt, thấy cả khuôn mặt cô xấu hổ đỏ bừng.

Thư Ngâm nghẹn lời mất hai ba giây.

Cô nuốt xuống sự khó xử trong cổ họng, nói: “… Lát nữa em trả lại cho anh.”

"Không cần." Anh không quay đầu lại, đeo túi lên vai rồi đi đến cạnh cửa xuống xe, ấn nút dừng màu vàng, ý nói anh sắp đến trạm.

Anh không đi một mình,anh có bạn đi cùng.

Người bạn kia hỏi cậu: “Cậu quen à?”

Thương Tòng Châu nhìn ra ngoài cửa xe, đường nét khuôn mặt hờ hững: “Không quen.”

Xe buýt đến trạm, cậu xuống xe.

Không lâu sau xe lại khởi hành.

Trong ánh sáng và bóng tối luân phiên của chiếc xe, Thư Ngâm nhận ra, có lẽ đây mới là ý nghĩa của "Tuyết đầu mùa".

Một câu "Không quen" của anh đã gieo vào lòng cô một trận tuyết lớn tan tác.

Cả ngày buồn bã và xấu hổ hôm nay, hóa ra chỉ là một mình cô diễn kịch.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play