“Khi anh nhìn về phía em, tất cả gió tuyết lạnh lẽo đều biến mất.”
——《Mười sáu, Hai mươi sáu》----
Thẩm Dĩ Tinh hết lần này đến lần khác khẳng định: “Tớ thật sự không thấy cậu béo, thật đấy.”
Thư Ngâm cầm quyển sách giáo khoa, ừ một tiếng.
Thẩm Dĩ Tinh: “Đôi khi tớ còn khá ngưỡng mộ cậu đấy.”
Thư Ngâm ngạc nhiên, cô chưa từng nghĩ người mà mình ngưỡng mộ lại ngưỡng mộ mình.
“Ngưỡng mộ tớ cái gì?”
“Ngưỡng mộ cậu học giỏi, thích đọc sách, ở đâu cũng có thể học được.” Ánh mắt Thẩm Dĩ Tinh rực rỡ.
Lời này nếu là người khác nói ra, khó tránh khỏi có chút mỉa mai nhưng cô ấy thì khác, vô cùng chân thành.
Thư Ngâm bật cười: “Cậu không thấy tớ là một con mọt sách chỉ biết học thôi sao?”
Thẩm Dĩ Tinh kinh ngạc: “Nhiệm vụ hàng đầu của học sinh chẳng phải là học sao? Tớ thấy mọi người rất kỳ lạ đặc biệt là những người học không giỏi, thích gọi những người học giỏi là ‘mọt sách’, vẻ mặt đầy khinh thường. Thực ra, trong lòng ghen tị những người học giỏi biết đọc sách như các cậu chết đi được đấy, vì ghen tị nên không nhịn được mà nói lời chua chát đả kích các cậu.”
Thư Ngâm khẽ dừng lại.
Cô nghiêng đầu nhìn Thẩm Dĩ Tinh.
Có lẽ sự kinh ngạc trong mắt cô quá rõ ràng, nên khiến Thẩm Dĩ Tinh có chút ngại ngùng: “Lời này không phải tớ nói, là…” Thấy xung quanh đông người, cô ấy hạ thấp giọng, “... Thương Tòng Châu nói.”
Thư Ngâm ngẩn người vài giây, giọng bình tĩnh: “Vậy sao?”
Thẩm Dĩ Tinh ừ một tiếng: “Cũng là cậu ấy nói với tớ, tớ học không giỏi chỉ có thể chứng minh là tớ không giỏi đọc sách, chứ không thể chứng minh tớ ngốc.”
Thư Ngâm cười nhạt.
Thẩm Dĩ Tinh lập tức nghiến răng nghiến lợi: “Anh tớ cứ bảo tớ ngốc.”
Thư Ngâm nhớ đến Trần Tri Nhượng, trong ấn tượng của cô, anh ta vừa ít nói lại lạnh lùng, người ở trạm phát thanh đều nói anh ta khó gần.
Trần Tri Nhượng và Thương Tòng Châu là hai kiểu người hoàn toàn trái ngược.
Cô không nhịn được hỏi: “Ba người các cậu thường ở cùng nhau sao?”
Thẩm Dĩ Tinh đáp: “Không, trước kia mẹ tớ hay gọi Thương Tòng Châu đến nhà ăn cơm, nhưng sau này…”
Thư Ngâm: “Sau này sao?”
Giọng Thẩm Dĩ Tinh nhỏ hơn, gần như là nói thầm: “Cậu biết Lý Thi Di không?”
Thư Ngâm đương nhiên biết cô ấy.
Lý Thi Di trạc tuổi bọn họ nhưng không phải học sinh trường họ, cô ta là một ngôi sao nhí nổi tiếng, sau khi đóng vai chính trong một bộ phim hài tình huống gia đình đã nổi tiếng khắp cả nước. Cư dân mạng gọi cô ấy là con gái quốc dân.
Khi tuổi ngày càng lớn, những vai diễn của cô ấy cũng ngày càng đa dạng. Thiếu nữ nổi loạn bất cần đời, nghệ sĩ cello thiên tài mắc bệnh trầm cảm, nữ sinh cấp ba mới biết yêu… không có ngoại lệ, đều là những vai diễn phù hợp với tuổi của cô ấy. Thường thì những ngôi sao nhí đều có diễn xuất đáng để xem xét kỹ lưỡng. Vì vậy, những năm gần đây cô ấy đã giành được rất nhiều giải thưởng, cuộc đời mới chỉ bắt đầu nhưng đã là người thành công rồi.
Thư Ngâm cảm thấy khó hiểu: “Sao đột nhiên lại nhắc đến cô ấy?”
“Lén nói cho cậu một bí mật, nhà Lý Thi Di ở ngay cạnh nhà tớ.”
“... Hả?”
Thẩm Dĩ Tinh nhún vai, hừ một tiếng đầy bực dọc: “Có lần cô ta gặp Thương Tòng Châu đến nhà tớ ăn cơm, nói đơn giản thì là một câu chuyện rất sến súa, vừa gặp đã yêu. Từ sau đó, cô ta cứ bám lấy Thương Tòng Châu không tha còn tỏ tình với Thương Tòng Châu mấy lần. Vì chuyện này, Thương Tòng Châu không bao giờ đến nhà tớ nữa. Sợ đụng mặt cô ta.”
Một trang sách lật qua, phát ra tiếng kêu sột soạt.
Giống như tiếng rung động khe khẽ từ trái tim cô.
Đầu ngón tay Thư Ngâm mân mê trang giấy tiếp theo, dùng sức đến mức đầu ngón tay gần như trắng bệch nhưng cô hoàn toàn không hay biết.
“Lý Thi Di rất xinh đẹp.”
“Ừ.”
“Cô ấy xinh đẹp như vậy mà còn bị từ chối.” Thư Ngâm nói rất nhỏ, gần như tự nói với chính mình.
Rốt cuộc phải là một cô gái xinh đẹp, ưu tú đến mức nào thì mới có thể đổi lấy sự ưu ái của anh ấy?
Tóm lại, người đó có thể là bất kỳ ai nhưng sẽ không phải là Thư Ngâm cô.
Bởi vì cô quá bình thường.
Ngay cả khi mơ giữa ban ngày hiếm hoi, cô cũng không dám tưởng tượng cảnh tượng mình và Thương Tòng Châu ở bên nhau.
Trường phụ trung quản việc học rất chặt.
Học sinh lớp 12 được nghỉ Tết Nguyên Đán tổng cộng mười hai ngày, học sinh lớp 10 và 11 được nghỉ nhiều hơn một chút, nhưng cũng chỉ thêm một tuần.
Thời gian thi cuối kỳ của lớp 10 và 11 là ngày 11 và 12 tháng 2 năm 2015. Còn kỳ thi cuối kỳ của lớp 12 thì đã thi xong tuần trước, là kỳ thi chung của mười trường. Sau khi thi cuối kỳ xong, họ sẽ chữa đề, học thêm một tuần nữa đến thứ Sáu ngày 13 tháng 2 thì được nghỉ.
Thi cuối kỳ xong, Thư Ngâm tự thấy mình làm bài khá tốt.
Mỗi lần thi xong, luôn có vài bạn học nóng lòng muốn so đáp án với những bạn học giỏi một môn nào đó, bài thi tiếng Anh và tiếng Văn của Thư Ngâm bị lấy đi, lát sau thì không thấy đâu nữa.
Đề cuối kỳ sẽ không chữa lại, không tìm thấy thì thôi, Thư Ngâm không để bụng.
Thẩm Dĩ Tinh hỏi cô: “Hai ngày nữa là Valentine rồi, cậu định làm gì?”
Thư Ngâm không coi trọng ngày lễ, cô là người ngay cả sinh nhật mình cũng có thể bỏ qua.
Huống chi, Valentine – một ngày lễ chẳng liên quan gì đến cô.
Thẩm Dĩ Tinh hỏi câu này, đương nhiên là: “Nếu không ai hẹn cậu, thế thì cậu có thể đi xem phim với tớ không?”
Thư Ngâm: “Valentine, cậu hẹn tớ?”
Thẩm Dĩ Tinh: “Không được sao?”
Thư Ngâm nói: “Kỳ cục lắm.”
Thẩm Dĩ Tinh biết cô đang nghĩ gì: “Nói trước, tớ tuy chưa từng yêu ai nhưng tớ chắc chắn tớ thích con trai.”
“Hôm Valentine tớ muốn đi xem một bộ phim, ngôi sao tớ thích nhất đóng vai chính! Rủ con trai đi xem thì… mập mờ quá, dù sao cũng là phim tình cảm. Vậy nên Thư Ngâm học bá, tớ có thể mời cậu đi xem phim không? Tiện thể tớ mời cậu ăn trưa luôn.”
Thư Ngâm vẫn lắc đầu.
Thẩm Dĩ Tinh không vui: “Có phải cậu không coi tớ là bạn cậu không?”
Thư Ngâm nói: “Tớ mời cậu ăn cơm, cậu mời tớ xem phim.”
Giữa bạn bè, phải có qua có lại.
Trường học có thành lập quỹ học bổng.
Nói ra cũng là số phận dạy cô nhận ra thực tế, học bổng do tập đoàn Duyệt Cảnh Nam Thành tài trợ. Chủ tịch tập đoàn Duyệt Cảnh chính là ông ngoại của Thương Tòng Châu. Ông ngoại Thương Tòng Châu tài trợ học bổng, Thư Ngâm nhận học bổng.
Số phận dùng một cách quanh co khúc khuỷu để nói cho cô biết khoảng cách giữa hai bọn họ.
Học bổng có rất nhiều loại, top mười của khối có học bổng, học sinh đứng nhất một môn nào đó trong khối cũng có học bổng. Kỳ thi nào cũng có.
Thư Ngâm đã tích cóp được gần năm nghìn tệ tiền học bổng.
Cô có một chiếc thẻ ngân hàng, tự mình lén đi làm.
Tiền học bổng được gửi vào chiếc thẻ này.
Sự tồn tại của chiếc thẻ này, không ai biết. Bố mẹ cô ở quá xa, chỉ cần cô không nói thì họ sẽ không biết chuyện học bổng.
Cô chưa từng động đến số tiền này, bởi vì số tiền này là cô định sau này lên đại học sẽ dùng để đóng học phí.
Nhưng thứ Bảy là ngày Valentine, việc đầu tiên Thư Ngâm làm sau khi ra khỏi nhà là tìm cây ATM gần nhất để rút tiền.
Khi nhập số tiền, cô do dự giữa hai và năm một hồi, cuối cùng vẫn ấn vào số năm.
Rút năm trăm tệ.
Thư Ngâm ôm tiền trong người như ôm một viên ngọc bích quý giá. Trên đường đi xe buýt, tay cô luôn đặt trong túi giữ chặt lấy tiền, sợ sơ ý một chút là tiền sẽ mất.
Xe buýt tiến về phía trước, từ xa cô đã nhìn thấy ở trạm xe, Thẩm Dĩ Tinh và một cậu con trai đứng cạnh nhau.
Dáng người cậu con trai thanh mảnh cao ráo, quen thuộc đến mức cô có thể thốt lên tên anh trong lòng.
Thương Tòng Châu.
Là anh ấy.
Ngày lễ xe cộ đông đúc, cách trạm xe khoảng ba mươi mét, xe buýt kẹt cứng trong dòng xe, không nhúc nhích.
Thương Tòng Châu và Thẩm Dĩ Tinh tình cờ gặp nhau.
Giữa lông mày anh mang theo vài phần trêu chọc thân thiện: “Yêu đương rồi à?”
Thẩm Dĩ Tinh cười híp mắt: “Đâu có, em hẹn bạn thân đi xem phim mà.”
Thẩm Dĩ Tinh có anh trai ruột nhưng trong mắt cô, Thương Tòng Châu giống như anh trai cô hơn.
Khi biết cô có bạn, Thương Tòng Châu sẽ khen cô có nhiều bạn bè, còn mở ví, rút ra mấy tờ tiền đỏ: “Mang bạn đi ăn gì ngon nhé.”
Thẩm Dĩ Tinh hào phóng nhận lấy: “Cảm ơn anh Tòng Châu!”
Nhét tiền vào túi xong, Thẩm Dĩ Tinh hỏi cậu: “Anh Tòng Châu, sao anh lại ở đây? Chẳng lẽ anh đến hẹn hò sao? Anh yêu rồi à?”
Liên tiếp ba câu hỏi.
Đối mặt với vẻ mặt tò mò tinh nghịch của Thẩm Dĩ Tinh.
Thương Tòng Châu bất đắc dĩ: “Vốn định đến hiệu sách bên này mua bộ đề, tiếc là hết hàng rồi.”
Thẩm Dĩ Tinh vẻ mặt thất vọng: “Còn tưởng anh yêu rồi chứ.”
Dòng xe cộ đông đúc dần thông thoáng.
Xe buýt đến trạm.
“Con nhóc, chỉ biết yêu đương.” Thương Tòng Châu nói: “Thôi được rồi, xe đến rồi anh lên xe trước đây. Em và bạn thân chơi vui vẻ nhé.”
“Vâng, Tạm biệt anh Tòng Châu đẹp trai hào phóng quyến rũ!” Thẩm Dĩ Tinh cầm lấy tiền anh cho, miệng lưỡi đặc biệt ngọt ngào.
Kính cửa sổ trong suốt ngăn cách hai thế giới.
Trong toa xe nhóm người chen chúc, Thư Ngâm len lỏi qua từng người, từ phía trước chậm rãi đi về phía sau, hướng về phía cửa xuống xe.
Ngoài toa xe tuyết bay trắng xóa, Thương Tòng Châu cười rạng rỡ như trăng thanh gió mát, anh đi từ phía trước đến trước cửa lên xe.
Họ đi ngược chiều nhau, trong những không gian khác biệt.
Cùng một thời điểm.
Thương Tòng Châu bước lên bậc thềm trong xe.
Thư Ngâm đặt chân lên bậc thềm trong xe.
Một người lên.
Một người xuống.
Hai chân chạm đất.
Mắt Thư Ngâm hoảng loạn, tìm kiếm bóng dáng Thương Tòng Châu xung quanh.
“Thư Ngâm?” Phía sau truyền đến giọng Thẩm Dĩ Tinh, ngữ điệu hơi nghi hoặc, bởi vì Thư Ngâm đang đeo khẩu trang.
Thư Ngâm quay đầu lại.
Thẩm Dĩ Tinh chạy về phía cô, thân mật khoác tay cô: “Đúng là cậu rồi! Tớ đang định gọi điện cho cậu đấy, không ngờ lại gặp cậu ở đây.”
Chưa đợi Thư Ngâm nói gì.
Thẩm Dĩ Tinh lại vẫy tay về phía sau Thư Ngâm.
“Anh Tòng Châu, tạm biệt nhé.” Lời cô ấy nói như một đóa pháo hoa, rực rỡ giữa thành phố tiêu điều phủ đầy tuyết này.
Các ngón tay Thư Ngâm lộ ra ngoài không khí dường như bị lạnh cóng, nếu không tại sao động tác xoay người của côlại trở nên cứng đờ, tê dại như một con robot như vậy.
Bầu trời xám trắng tuyết rơi.
Cô và Thẩm Dĩ Tinh quay mặt về phía xe buýt.
Thương Tòng Châu không kéo cửa sổ xe xuống, cậu một tay giơ lên để nắm lấy tay vịn, giữ cho cơ thể ổn định.
Tay kia vẫy về phía họ, không đúng, là về phía Thẩm Dĩ Tinh.
Anh dùng khẩu hình nói với Thẩm Dĩ Tinh: Tạm biệt.
Sau đó.
Thư Ngâm thực sự không ngờ, anh ấy lại quay đầu nhìn về phía cô ở bên cạnh Thẩm Dĩ Tinh.
Thư Ngâm biết, nụ cười thoáng qua khi nhìn cô là phép lịch sự của anh, là sự giáo dưỡng thúc đẩy anh làm như vậy.
Nhưng khoảnh khắc đó, trời đất dường như trở nên tĩnh lặng.
Ánh mắt anh chỉ dừng lại trên người cô.
Trong khoảnh khắc này.
Trong ngày này.
Ngày lễ Tình nhân này.
Từ trước đến nay, ký ức của cô về ngày lễ Tình nhân chỉ dừng lại ở cái nhìn anh dành cho cô.
Sẽ không còn nữa.
Thứ tình cảm cẩn trọng này và thứ hạnh phúc thoáng qua.
May mắn là cô đang đeo khẩu trang, để cô có thể không chút che giấu mà cong khóe môi cười.
Cũng lại tiếc nuối vì cô đang đeo khẩu trang, khiến anh không thể để lại bất kỳ ấn tượng nào về khuôn mặt bình thường đến không thể bình thường hơn của cô.