“Sau này khi tăng ca đến đêm hôm khuya khoắt, một mình đi qua hết góc phố này đến ngã rẽ khác thì cũng không còn thấy bóng dáng anhnữa. Thì ra, cái muốn gặp anh của tuổi mười bảy lại đơn giản đến thế, cũng chỉ cách nhau vài tòa nhà học. Thời gian như dòng sông dài vô tận, tôi và anh như hai đóa bọt biển chẳng bao giờ gặp vào nhau.”
——《Mười bảy, hai mươi sáu》---
Mùng tám Tết, Thư Ngâm đến nhà Thẩm Dĩ Tinh chơi.
Thẩm Dĩ Tinh đã đợi Thư Ngâm ở ngoài khu dân cư từ sớm.
Trời xuân se lạnh, cô nàng run lên vì lạnh, Thư Ngâm vội vàng rút chiếc khăn quàng cổ trong túi ra: “Cậu có lạnh không? Tớ vừa hay mang theo một chiếc khăn quàng cổ này. Mấy ngày nay tớ đan cho cậu đấy, mau quàng vào đi.”
"Wow!" Mắt Thẩm Dĩ Tinh sáng lên: “Cậu còn biết đan khăn quàng cổ nữa à?”
"Ừm... chắc là đan không đẹp lắm" Thư Ngâm cẩn thận hỏi cô ấy: “Màu này tớ cũng chọn mãi mới được, cậu thấy thế nào?”
Thẩm Dĩ Tinh nói: “Tớ thích lắm, cậu đan đẹp quá.”
Cô ấy vội vàng lấy điện thoại ra, chụp mấy kiểu ảnh: “Không được, tớ phải đăng lên mới được, tớ phải cho mọi người biết, tớ có một người bạn đa tài, cô ấy còn đan khăn quàng cổ cho tớ nữa!”
Thấy cô ấy như vậy, Thư Ngâm thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy thích là tốt rồi, không uổng công cô thức mấy đêm để đan chiếc khăn này.
Đến nhà Thẩm Dĩ Tinh, Thư Ngâm mới phát hiện trong phòng khách nhà cô ấy có rất nhiều người đang ngồi.
Có nam có nữ, chắc là đám bạn thân chơi từ nhỏ đến lớn mà Thẩm Dĩ Tinh nói.
Màn hình ti vi trong phòng khách đang chiếu hình ảnh trò chơi điện tử, trên ghế sofa ngồi đầy người, ngay cả trên thảm cũng có người ngồi.
Mấy người cầm tay cầm chơi game đánh nhau, những người còn lại thì đứng bên cạnh hò reo cổ vũ. Trên bàn trà bày rất nhiều đồ ăn vặt và trái cây, người ăn, người chơi, người thì ồn ào.
Cho đến khi trong đám đông, không biết ai hô một tiếng: “Nữ vương Tinh Tinh về rồi—”
Trò chơi ngay lập tức dừng lại, không khí dường như tĩnh lặng trong giây lát, tất cả mọi người đều nhìn sang.
Thư Ngâm thực ra không biết, trước khi cô đến Thẩm Dĩ Tinh đã miêu tả cô như thế nào.
“Học siêu giỏi luôn ấy, người cũng siêu dịu dàng, nói chuyện nhỏ nhẹ, giọng nói cũng đặc biệt đặc biệt hay, cô ấy còn là phát thanh viên của đài phát thanh trường mình nữa!”
“Ngoại hình của cô ấy á? Là kiểu tớ thích đấy, giống như một chú thỏ con, mềm mại đáng yêu, lúc ngủ trưa, tớ luôn không nhịn được mà lén véo má cô ấy một cái. Cảm giác thích cực!”
Vậy nên thực ra, đám bạn của Thẩm Dĩ Tinh đều tràn đầy mong đợi về Thư Ngâm.
Cô gái trước mặt, chỉ xét về ngoại hình mà nói thì rất bình thường.
Nếu nhất định phải khen, chỉ có thể nói, khí chất cũng được, thanh tao nhã nhặn. Đúng với cái "dịu dàng" mà Thẩm Dĩ Tinh nói.
Sau một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, mọi người xì xào nói "xin chào", rồi lại quay về với sự náo nhiệt vừa rồi. Thư Ngâm lạc lõng trong sự náo nhiệt này, cô cảm thấy lúng túng không biết làm gì.
Hai mươi mấy người vẫn ngồi yên, chỉ có một người đưa tay cầm cho người bên cạnh.
Sau đó, đứng dậy đi về phía cô.
"Bọn họ đều đang chơi game, phòng khách hơi ồn ào hay là cậu đưa bạn cậu lên phòng cậu ngồi nhé?" Nụ cười trên mặt Thương Tòng Châu từ từ giãn ra: “Tớ đi rửa ít trái cây, lát nữa mang lên cho hai người.”
Thẩm Dĩ Tinh nói: “Cho nhiều cherry vào nhé.”
Ánh mắt Thương Tòng Châu đặt lên người Thư Ngâm: “Ăn cherry không?”
Cô gần như chìm đắm trong sự chu đáo của anh.
Thư Ngâm khẽ nói: “Có.”
Thương Tòng Châu: “Được, Tinh Tinh, đưa bạn tốt của em lên lầu đi.”
Thẩm Dĩ Tinh kéo Thư Ngâm lên lầu.
Khi lên đến cầu thang tầng hai, Thư Ngâm quay người, giả vờ vô tình liếc xuống.
Cửa trong bếp mở, Thương Tòng Châu quay lưng lại rửa trái cây, anh mặc áo hoodie cổ tròn màu trắng, dáng người mảnh khảnh cao ráo, toát lên vẻ trẻ trung. Nhưng anh lại có sự chu đáo và trưởng thành không phù hợp với tuổi.
Ở trong phòng chưa được bao lâu, thù đã có người gõ cửa.
Thư Ngâm tưởng là Thương Tòng Châu, cô mang chút tâm tư riêng nói: “Tớ đi mở cửa.”
Kết quả người đứng ngoài cửa lại là Trần Tri Nhượng.
Thấy là cô, Trần Tri Nhượng ngẩn người vài giây, sau đó nhận ra: “Cậu là bạn của Tinh Tinh đúng không?”
Thần kinh căng thẳng của Thư Ngâm thả lỏng: “Ừm.”
Thẩm Dĩ Tinh nằm dài trên ghế sofa không chút hình tượng, kéo dài giọng: “Anh hai, tìm em có chuyện gì?”
Trần Tri Nhượng bước vào rồi khẽ nhíu mày, rõ ràng không hài lòng với tư thế ngồi của cô ấy, nhưng vẫn không nói gì.
Anh ta đặt đĩa trái cây lên bàn học, nói: “Anh và Thương Tòng Châu phải về trường báo danh rồi, em ở nhà tiếp đãi bạn bè cho tốt nhé.”
Thẩm Dĩ Tinh xua tay: “Bye bye bye bye.”
Trần Tri Nhượng nói xong liền rời đi.
Thư Ngâm cố ý không đóng chặt cửa, qua khe cửa nhỏ, cô nghe thấy tiếng dưới lầu.
“Hai cậu về trường rồi à?”
Thương Tòng Châu ừ một tiếng: “Các cậu chơi vui vẻ nhé.”
Giọng của anh mang vẻ trong trẻo đặc trưng của thiếu niên, pha lẫn chút ý cười.
Thư Ngâm muộn màng nhận ra, cô đã có thể phân biệt được giọng của anh rồi.
Trong đám đông náo nhiệt, cô có thể liếc mắt một cái là thấy bóng dáng anh; trong tiếng người ồn ào, cô có thể phân biệt được giọng nói của anh.
Ngoài cửa sổ, ánh xuân tràn ngập.
Lòng thiếu nữ xao xuyến.
Thư Ngâm ôm ấp niềm vui thầm kín chỉ mình cô biết, cả người nhẹ bẫng như rơi vào sương mù.
Thẩm Dĩ Tinh kéo Thư Ngâm đến trước bàn trang điểm, chia sẻ với cô những mỹ phẩm mình mới mua. Năm đó, màu son môi thịnh hành sau này được gọi là hồng cánh sen tử thần, nhưng khi thoa lên môi Thẩm Dĩ Tinh, lại tôn lên làn da hồng hào của cô ấy.
Cô ấy còn muốn trang điểm cho Thư Ngâm, Thư Ngâm từ chối, Thẩm Dĩ Tinh kéo cô: “Không được, nhất định phải trang điểm.”
Như vịt bị bắt lên giàn, Thư Ngâm bị ấn xuống ngồi trước bàn trang điểm của Thẩm Dĩ Tinh.
Thẩm Dĩ Tinh nói: “Cậu đừng sợ, kỹ thuật trang điểm của tớ ổn lắm đấy, mẹ tớ đăng ký cho tớ một lớp trang điểm mà.”
Học sinh cấp ba đăng ký lớp học thêm, đều là các lớp bồi dưỡng kiến thức.
Vậy mà: “Mẹ cậu đăng ký lớp trang điểm cho cậu á?”
Có mấy phụ huynh thoáng có thể đến mức này chứ?
Thẩm Dĩ Tinh nói: “Đúng vậy, tớ muốn học trang điểm, mẹ tớ liền kéo tớ đi đăng ký lớp trang điểm.”
“Bà ấy sớm đã nhận ra tớ không phải là người có tố chất học hành rồi.”
Thư Ngâm im lặng ngồi trước bàn trang điểm để Thẩm Dĩ Tinh trang điểm cho mình.
Khi nhắm mắt lại, mọi thứ xung quanh lại hiện ra trước mắt. Khu dân cư đắt đỏ nơi Thẩm Dĩ Tinh sống, ngôi nhà lộng lẫy như hộp châu báu của Thẩm Dĩ Tinh. Cô ấy có gia cảnh tốt, bầu không khí gia đình cũng cởi mở, nên cô ấy có thể tùy ý làm những gì mình thích.
Nhưng Thư Ngâm thì khác.
Cô gánh trên vai hy vọng của cả gia đình.
Cô không thể sống thoải mái như Thẩm Dĩ Tinh, cô phải học hành thật chăm chỉ, cố gắng thi đỗ vào trường đại học tốt bằng nỗ lực của chính mình để thay đổi cuộc đời mình.
Giống như cuộc gặp gỡ giữa cô và Thẩm Dĩ Tinh vậy—
Thư Ngâm thức trắng bao đêm cuối cùng cũng thi đỗ vào lớp chọn, còn Thẩm Dĩ Tinh thì dễ dàng vào được lớp chọn.
Thư Ngâm không ghen tị với Thẩm Dĩ Tinh.
Cô chỉ thấy ngưỡng mộ.
Ngưỡng mộ Thẩm Dĩ Tinh điều gì?
Có lẽ là ngưỡng mộ vẻ đẹp của cô ấy. Có lẽ không phải là vẻ đẹp, mà cô ngưỡng mộ ở Thẩm Dĩ Tinh là cô ấy không tự ti như cô.
Khi mở mắt ra lần nữa, cô nhìn vào gương, giật mình kinh ngạc.
Thẩm Dĩ Tinh đắc ý: “Thế nào? Kỹ thuật trang điểm của tớ cũng được đấy chứ? Nhưng tớ phát hiện cậu là một viên ngọc thô đấy, bình thường nhìn ngọt ngào dễ thương, trang điểm lên lại thành quyến rũ gợi cảm.”
Thư Ngâm dở khóc dở cười: “Bình thường tớ cũng không ngọt ngào.”
Thẩm Dĩ Tinh trợn tròn mắt: “Thật hay giả đấy? Bình thường cậu không soi gương à?”
Thư Ngâm: “Có chứ, tớ thấy mặt tớ tròn lắm.”
Thẩm Dĩ Tinh: “Ôi dào, đều là mặt baby thôi mà, cô giáo dạy trang điểm của tớ bảo rồi, mặt baby như cậu ấy, đợi đến khi cậu tốt nghiệp đại học thù thịt trên mặt sẽ hết, đến lúc đó sẽ thành mặt trái xoan thôi.”
Thư Ngâm chớp mắt: “Hy vọng không phải là hạt dưa hấu.”
Thẩm Dĩ Tinh phì cười: “Có ai nói với cậu chưa, cậu có năng khiếu hài hước đấy?”
Thư Ngâm cũng cười: “Chưa, cậu là người đầu tiên.”
Cô nhìn chằm chằm vào mình trong gương, ngẫm nghĩ hồi lâu: “Cậu trang điểm gì cho tớ đấy?”
Thẩm Dĩ Tinh: “Trang điểm mắt khói quyến rũ.”
Thư Ngâm nói: “Tớ còn tưởng là trang điểm thức đêm xuyên suốt.”
Một mảng lớn phấn mắt màu đậm, giống như quầng thâm mắt.
Thẩm Dĩ Tinh ngại ngùng gãi đầu: “...Cái đó, hơi quá tay rồi, ha ha ha tớ tẩy trang giúp cậu nhé.”
Cô ấy khẳng định lần nữa: “Nhưng cậu thật sự rất có năng khiếu hài hước.”
Thư Ngâm mặt không cảm xúc: “Tớ không thể trái lương tâm khen cậu có năng khiếu trang điểm được.”
Thẩm Dĩ Tinh bị cô ấy chọc cười: "Thôi được rồi, sau này tớ bỏ tiền mời chuyên gia trang điểm nổi tiếng trong nước tới trang điểm cho cậu. Tuy tớ không có năng khiếu trang điểm, nhưng tớ có năng khiếu tiêu tiền.”
Thư Ngâm cong môi cười: “Vậy hy vọng sau này cậu kiếm được thật nhiều tiền.”
Thẩm Dĩ Tinh đảm bảo với cô: “Bồ iu, tớ nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền, sau đó bao nuôi cậu!”
Họ cứ thế trêu đùa nhau, dễ dàng hứa hẹn những điều mà họ cho là sẽ thành hiện thực.
Trong dịp Tết, Thư Ngâm chỉ thả lỏng nửa ngày vào ngày đến nhà Thẩm Dĩ Tinh.
Thời gian còn lại, dù là mùng một Tết thì cô cũng học từ sáng đến tối. Cô tự nhận mình không phải là thiên tài bẩm sinh nên phải khắc khổ, nỗ lực bỏ ra nỗ lực gấp mười, gấp trăm lần người thường.
Từ năm lớp mười đến giờ, một năm rưỡi, thành tích của cô có xu hướng đi lên.
Khi bắt đầu năm lớp mười một, môn Vật lý của cô vẫn còn chật vật ở ngưỡng trung bình, cô hỏi thầy cô rất nhiều, thường xuyên chạy đến văn phòng giáo viên chủ nhiệm để hỏi bài, đến kỳ thi cuối kỳ, bài kiểm tra Vật lý thang điểm một trăm hai, cô được chín mươi sáu điểm.
Sau kỳ thi cuối kỳ, bảng xếp hạng trong lớp xáo trộn.
Có người tiến bộ thì cũng có người thụt lùi. Vì vậy, sau khi khai giảng, không khí học tập trong lớp càng thêm căng thẳng.
Cái lạnh mùa xuân chưa tan hết, lại vào cao điểm dịch cúm, nhiều bạn trong lớp bị nhiễm cúm, Thư Ngâm và Thẩm Dĩ Tinh cũng không ngoại lệ.
Thẩm Dĩ Tinh mượn cớ này, xin nghỉ một tuần ở nhà.
Thư Ngâm mỗi ngày uống thuốc, truyền nước, đeo khẩu trang đi học.
Khi bệnh cúm gần khỏi, Thư Ngâm được thầy cô đoàn ủy gọi đến văn phòng, nói là muốn cô đến hội trường chỉnh sửa thiết bị âm thanh trong tiết tự học cuối cùng, tiện thể phụ trách quy trình đại hội tuyên thệ 100 ngày trước kỳ thi đại học.
Thời gian như dòng nước lũ, đẩy người ta về phía trước.
Trong chớp mắt, chỉ còn lại một trăm ngày nữa là đến kỳ thi đại học.
Ngày đó là ngày 27 tháng 2 năm 2015.
Thư Ngâm đến phòng phát thanh của hội trường sớm, cô lấy micro ra khỏi hộp, đột nhiên thầy giám thị bước vào.
Thư Ngâm: “Chào thầy ạ.”
Thầy giám thị mặt nghiêm nghị: “Em là người phụ trách đài phát thanh đúng không?”
Thư Ngâm: “Vâng ạ.”
Thầy giám thị: “Trong bảng quy trình hình như không có ghi tên đại diện học sinh phát biểu trong đại hội tuyên thệ, thầy nói qua với em một lượt, đỡ đến lúc đó em lại cuống cuồng không biết là ai.”
Thư Ngâm hỏi: “Đại diện học sinh là...”
Đúng như dự đoán, cô nhận được câu trả lời.
——"Thương Tòng Châu lớp mười hai một."
Tiếng nói vừa dứt, một người đột nhiên bước vào phòng phát thanh chật hẹp.
Trường học ngày càng nới lỏng quản lý đối với học sinh lớp mười hai, việc kiểm tra trang phục hàng ngày cũng không còn áp dụng với học sinh lớp mười hai nữa.
Cũng vì vậy, trong trường xuất hiện nhiều bức tranh sơn dầu đủ màu sắc, thay thế cho những bông hoa xuân mãi chưa nở.
Nhưng Thương Tòng Châu vẫn tuân thủ quy định mặc bộ đồng phục lỗi thời của trường.
Thiếu niên mày thanh mắt sáng, trong mắt ánh lên ý cười nhè nhẹ: “Thưa thầy, em đến rồi ạ.”
Nhận thấy trong phòng phát thanh còn có một người, anh cũng lịch sự gật đầu với người đó.
Thư Ngâm cũng vội vàng gật đầu với anh.
Thầy giám thị vốn nghiêm khắc, sau khi nhìn thấy Thương Tòng Châu, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ như nhung đỏ: “Đến rồi à, bài phát biểu cho đại hội tuyên thệ viết thế nào rồi?”
Thương Tòng Châu đưa bản thảo cho thầy giám thị: “Thầy xem ạ.”
Phòng phát thanh đặt ở hậu trường hội trường, ánh sáng không rõ ràng.
Thư Ngâm thích môi trường tối tăm này, nên không bật đèn.
Thầy giám thị không biết là không thấy đèn hay sao mà cũng không bật đèn, chỉ nheo mắt xem bản thảo phát biểu của Thương Tòng Châu dưới ánh sáng mờ ảo.
“Viết tay à?”
“Vâng ạ.”
“Sao không in ra?”
“Lười ạ.”
Thầy giám thị khẽ cười một tiếng, cuối cùng khen anh: “Chữ đẹp, viết cũng hay, tốt lắm, lát nữa phát biểu nhớ có tinh thần vào.”
Thương Tòng Châu cụp mắt xuống, hàng mi rủ xuống một lớp bóng mờ nhạt.
Anh khẽ cong môi, coi như nhận hết những lời khen đó, đưa tay nhận lại bản thảo.
Thầy giám thị nói: “Thầy ra ngoài trước đây, lát nữa em mang micro ra.”
Thương Tòng Châu nói: “Vâng ạ.”
Đợi thầy giám thị đi rồi, Thương Tòng Châu nhìn về phía Thư Ngâm.
Ánh mắt lịch sự, thân thiện nhưng bên trong lại như không có gì, chỉ hờ hững như tuyết tan.
Anh ấy nhận ra cô rồi sao?
Anh ấy còn nhớ cô không?
Lòng Thư Ngâm như thủy triều lên xuống, trái tim chìm nổi trong sóng cả.
Thương Tòng Châu đột nhiên bật cười, nhắc nhở cô: “Bạn học, micro.”
À, đúng rồi, micro.
Giấc mộng đẹp tan vỡ.
Thư Ngâm vội vàng đưa micro trong tay cho anh.
Cô vẫn chưa khỏi cảm cúm, lại còn đeo khẩu trang, giọng nói hơi nghẹt: “Lát nữa cậu ấn vào đây, đợi đèn xanh sáng lên là có thể nói. Nói xong rồi thì ấn vào đây, là tắt được.”
Giới thiệu xong, cô lại hận không thể cắn đứt lưỡi mình.
Số lần Thương Tòng Châu lên bục phát biểu không đến mấy chục lần thì cũng phải mười mấy lần rồi, anh ấy làm sao lại không biết cách bật tắt micro chứ?
Nhưng dù sao cũng là Thương Tòng Châu, anh có thể dễ dàng hóa giải bầu không khí gượng gạo này.
Khóe miệng anh khẽ cong lên nụ cười nhạt, nụ cười đó dịu dàng hơn nhiều so với nụ cười vừa nãy khi đối diện với thầy giám thị.
“Được, tôi biết rồi, cảm ơn cậu.”
Trong bóng tối, Thư Ngâm dường như nhìn thấy ánh sáng.
Khoảnh khắc đó, cô bỗng dưng có thêm rất nhiều dũng khí, gọi anh ấy lại.
“Học trưởng.”
Thương Tòng Châu đang quay người bước đi, nghiêng đầu nhìn lại: “Sao vậy?”
Thư Ngâm nín thở tập trung, ngập ngừng nói: “Chúc anh thi tốt.”
Thương Tòng Châu ngẩn người nửa giây, sau đó nói: “Cảm ơn, tôi sẽ cố gắng.”
Có gió thổi qua, khóe mắt anh mang theo chút lạnh lẽo, đuôi mắt lại cong lên một đường cong thoải mái: “Cậu cũng phải cố gắng nhé.”
Hốc mắt Thư Ngâm nóng lên, cả người rạo rực, va chạm với cái lạnh lẽo trong phòng.
Lần đầu tiên cô chiến thắng con người nhút nhát của mình, chủ động nói chuyện với anh.
Sau đó, nhận lại một lời chúc đáp lễ của anh ấy.
Nhưng đối với Thư Ngâm mà nói, đã đủ rồi.