“Đánh thức em không phải là đồng hồ báo thức, mà là suy nghĩ ‘biết đâu hôm nay có thể gặp được anh.”
——《Mười sáu, Mười bảy》----
Sau Đông Chí, ngày ngắn đêm dài.
Nhiệt độ đột ngột hạ xuống gần như xuống dưới không độ.
Mỗi ngày Thư Ngâm đi học về, khi lên xe buýt thì trời đã tối đen.
Đường phố buổi sáng tĩnh lặng, mùa đông ở Nam Thành mưa tuyết rơi nhiều, cô ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ. Trong tiếng mưa tuyết đập vào cửa kính xe, hai tai cắm tai nghe, nghe đài tiếng Anh.
Xe buýt buổi sáng rất vắng, Thư Ngâm thích ngồi ở hàng ghế áp chót.
Xe tiến về phía trước, khi đến trạm dừng đầu tiên cô sẽ thường xuyên dừng nghe tiếng Anh trên đài, mà nhìn về phía cửa lên xe.
Bởi vì trạm này là trạm Thương Tòng Châu lên xe.
Chỉ cách một trạm là khu dân cư Thương Tòng Châu ở, đó là khu dân cư sang trọng nhất thành phố.
Còn chỗ Thư Ngâm ở thì chính là khu ổ chuột, nơi mà người dân địa phương ngày đêm mong chờ giải tỏa.
Đôi khi may mắn thì lúc cô vừa ngẩng đầu lên đã có thể thấy Thương Tòng Châu. Nhưng phần lớn thời gian, đều là vô vọng.
Thư Ngâm nhớ.
Lần đầu tiên gặp Thương Tòng Châu trên xe buýt là vào mùa đông năm trước.
Cô mới vào trường phụ trung, kết quả kỳ thi tháng đầu tiên và kỳ thi giữa kỳ không được lý tưởng. Trong hơn bảy trăm học sinh của khối, lần đầu tiên cô xếp thứ một trăm ba mươi, lần thứ hai xếp thứ một trăm bốn mươi lăm.
Hồi cấp hai, thành tích của Thư Ngâm thuộc hàng đầu của trường. Chính vì vậy, cô mới có thể thi đỗ vào trường phụ trung.
Trường phụ trung không chỉ là trường cấp ba tốt nhất thành phố mà còn nổi tiếng khắp tỉnh. Tỷ lệ đỗ đại học nguyện vọng 1 cao tới 97% một năm.
Thành tích tụt lùi, xa cách qua chiếc điện thoại, người mẹ của cô ở ngàn dặm xa xôi không khỏi trách móc vài câu.
“Sao thi cử lại thụt lùi vậy con? Bố mẹ không ở bên cạnh, có phải con không chăm chỉ học hành không?”
“Bố mẹ làm việc vất vả như vậy là vì cái gì? Chẳng phải là để lo cho con ăn học sao?”
“Trước kia thành tích của con tốt biết bao, sao bây giờ thi lần nào cũng kém lần nấy? Có phải con xao nhãng rồi không? Chỉ biết đi chơi thôi đúng không? Hay là yêu đương rồi?”
Thư Ngâm há miệng, muốn phản bác. Mỗi ngày khi về nhà cô đều sẽ làm bài tập đến mười một giờ tối, sáng sáu giờ đã phải dậy, thời gian ngủ chỉ có bảy tiếng, cô thật sự không ngủ đủ.
Cô tự hỏi mình đã cố gắng thế rồi nhưng tại sao vẫn tụt lùi.
Cuối cùng, cô không phản bác, lặng lẽ rơi nước mắt, nói với mẹ qua điện thoại: “Lần sau con sẽ cố gắng thi tốt hơn.”
Ngày hôm sau đi học, Thư Ngâm thu mình vào ghế xe buýt, nhớ lại những lời trách móc của mẹ trong điện thoại, cảm xúc dồn nén cả đêm vẫn chưa tiêu tan. Ngực cô nghẹn lại, mỗi hơi thở đều nặng trĩu như ngàn cân đá.
Một lát sau, phía sau truyền đến tiếng ngạc nhiên.
“Không phải chứ, ngồi xe buýt thôi mà cậu cũng phải làm đề à? Thương Tòng Châu, cậu có cần thiết phải thế không? Mười mấy phút đi xe, cậu không thể thư giãn một chút sao?”
Thương Tòng Châu.
Cái tên này, có lẽ học sinh trường phụ trung ai cũng nghe qua.
Ngay cả Thư Ngâm, một người không có chút tiếng tăm gì trong lớp, bạn bè tám chuyện cũng không tìm đến cô cũng đã nghe qua cái tên này.
—Bất kể là kỳ thi lớn hay nhỏ, thành tích đều đứng nhất khối. Tham gia vô số cuộc thi, huy chương nhận được đều là huy chương vàng, không có ngoại lệ. Vô số vinh dự đủ để đè chết người, là cục cưng trong mắt thầy cô, là thủ khoa đại học tương lai.
Thư Ngâm dựng tai lắng nghe.
Bỗng nhiên, một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo mang theo chút buồn ngủ vang lên.
“Sao, chẳng lẽ trong mắt cậu tôi là loại người không cần cố gắng, thỉnh thoảng nghe thầy cô giảng bài, là có thể dễ dàng đạt được vị trí nhất khối?”
“Chẳng lẽ không phải sao?”
Cậu con trai kia hỏi ra câu hỏi mà Thư Ngâm cũng muốn hỏi.
Cô cho rằng, việc liên tục đứng nhất khối đã là do thiên phú, không liên quan gì đến nỗ lực.
“Đương nhiên không phải.” Thương Tòng Châu bình thản nói: “Cậu phải biết rằng những người có thể thi đỗ vào trường phụ trung đều là học bá, ai cũng có thiên phú học tập, trong trường hợp thiên phú giống nhau thì phải cạnh tranh xem ai cố gắng hơn. Học sinh lớp tôi, mỗi tối đều học đến nửa đêm, một tuần có thể làm xong một quyển bài tập. Cậu thấy lần nào tôi cũng đứng nhất, nghĩ tôi rất dễ dàng nhưng thực ra không phải vậy.”
Anh dừng lại một chút, giọng hơi cao lên, mang theo ý cười bất đắc dĩ: “Cậu đứng trên đỉnh núi sẽ biết, khi nhìn xuống dưới toàn là những con thú dữ há miệng chờ đợi, chúng nhìn chằm chằm vào cậu, từng con từng con đều cố gắng kéo cậu xuống khỏi đỉnh cao.”
Phong cảnh trên đỉnh núi quả thực rất đẹp nhưng chỉ cần sơ sẩy một chút, sẽ có thể trượt chân rơi xuống vực sâu.
“... Nhưng mà mười mấy phút đi xe buýt, đều dùng để học, có phải là hơi quá không?”
Thương Tòng Châu: “Dù sao cũng chán, dùng thời gian chán nản để ngẩn người thì không bằng dùng để học.”
“Chẳng lẽ cậu cứ tỉnh là học sao?”
Thương Tòng Châu bật cười: “Không có khoa trương như vậy, lúc nào cần chơi thì vẫn phải chơi, học mệt rồi cũng cần thư giãn một chút. Dây đàn cứ căng mãi cũng sẽ đứt.”
Yên lặng một thoáng.
Người kia hỏi: “Làm bài trên xe buýt, chắc mỏi mắt lắm nhỉ?”
Thương Tòng Châu: “Cậu có thể thử nghe IELTS listening, thay vì nghe nhạc.”
Anh dường như đã làm điều đó.
Đổi lại là tiếng kêu kinh ngạc của cậu con trai kia: “Ê, cậu rút tai nghe của tôi làm gì?”
Thương Tòng Châu không mặn không nhạt, nói: “Dùng thời gian nghe nhạc để nghe tiếng Anh, tiếng Anh của cậu sẽ tiến bộ nhiều, ít nhất về mặt khẩu ngữ, sẽ không còn kiểu Chinglish nữa.”
“……”
“……”
Thư Ngâm cố nén cười.
Cô quay đầu lại.
Đèn hai bên đường hắt ra ánh sáng vàng vọt, ánh sáng trong xe cũng là màu trắng không mấy rõ ràng.
Bóng dáng của Thương Tòng Châu được phản chiếu qua kính xe ở hàng ghế sau.
Anh hơi khom lưng, trên đầu gối đặt một tờ đề thi, cúi đầu chăm chú làm bài.
Lưng Thư Ngâm bỗng nhiên nóng ran, như thể từng nét bút của anh đều in dấu lên lưng cô.
Giống như trước khi núi lửa phun trào, trước khi ngày tận thế đến, khi nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ, ánh đèn neon và những bông hoa sắp nở. Khiến cô luyến tiếc cuộc sống hiện tại và khát khao về tương lai.
Là trái tim đập thình thịch.
Là từ đó cô có thêm một mối bận tâm.
Tâm sự thiếu nữ, bất ngờ ập đến.
Kể từ đó, mỗi ngày đi xe, Thư Ngâm đều tận dụng khoảng thời gian vụn vặt này để nghe tiếng Anh.
Cô thỉnh thoảng đi ngang qua bảng thông báo của trường, nhìn thấy ảnh Thương Tòng Châu trên bảng trăm người đứng đầu, lặp đi lặp lại những lời anh nói. Cho đến sau này, ký ức trở nên không rõ ràng, giọng nói của anh trong trí nhớ càng thêm mơ hồ.
Cô và anh vốn cách nhau một trời một vực.
Cô luôn đứng từ một khoảng cách rất xa, lặng lẽ nhìn anh.
Trọn vẹn một năm, cô và Thương Tòng Châu gặp nhau tổng cộng hai lần.
Nhưng cô đã quen với việc ở trạm này, ngẩng đầu thoáng nhìn cửa lên xe.
Hôm nay lại là sự trống rỗng.
Giây phút cô cúi đầu, bỗng nhiên, bên ngoài xe truyền đến giọng nói quen thuộc.
“——Đợi một chút!”
Trái tim cô lỡ một nhịp.
Độ nhạy cảm của anh đối với giọng nói của cô không cao, bởi vì rất ít có cơ hội nghe thấy cô nói.
Trong tiềm thức, cô luôn hy vọng là anh, tốt nhất là anh và chỉ có thể là anh.
Trời ơi, xin người đấy.
Chiếc xe sắp chạy đi dừng lại khoảng năm sáu giây, có người lên xe. Để kịp xe, anh ta phải chạy nhanh tới, hơi thở phả ra làn sương trắng xóa, trên người mặc bộ đồng phục lớp 12 của trường phụ trung.
Anh chỉ nghiêng người một cái khi quẹt thẻ xe buýt nhưng Thư Ngâm liếc mắt một cái đã nhận ra.
Là Thương Tòng Châu.
Thật sự là anh ấy.
Quẹt thẻ xong, anh ấy đi thẳng về phía sau.
Hóa ra số phận thỉnh thoảng cũng chiếu cố những người bình thường như cô, để cho Thương Tòng Châu ngồi ở phía sau cô.
Cô luống cuống tay chân tắt đài radio, hai bên tai nghe không còn âm thanh nào nhưng màng nhĩ cô lại ong ong, như vừa trải qua một trận sóng thần.
Họ không nói một lời nào, thậm chí còn không nhìn nhau.
Mười mấy phút đi xe, cả người Thư Ngâm nóng bừng như sốt cao, chỉ cảm thấy khoảnh khắc này không chân thực.
Cơ hội này, đêm nay sẽ không còn nữa.
Họ xuống xe ở cùng một trạm.
Thư Ngâm cố ý xuống xe sau anh, luôn giữ khoảng cách an toàn không quá gần cũng không quá xa. Giống như những học sinh bình thường, vừa hay cùng đường nên cũng không ai nhận ra bất kỳ điều gì khác thường.
Chỉ trừ cô.
Dù chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng anh, cô cũng rất vui.
Đi theo anh đến tận khu dạy học, nhìn anh quay người lên lầu.
Thư Ngâm bước chân nhẹ nhàng đi về phía trước, đến khu dạy học lớp 11.
Sau khi đến lớp, cô bê ghế của mình lên trước bảng đen, viết thời khóa biểu hôm nay.
Cô là ủy viên tuyên truyền của lớp, phụ trách viết thời khóa biểu. Thỉnh thoảng mới làm báo tường một lần, trường học không mấy quan tâm chuyện báo tường, nên một học kỳ chỉ cần làm một lần.
Viết xong thời khóa biểu, vừa hay Thẩm Dĩ Tinh đến.
Thẩm Dĩ Tinh đeo đôi găng tay bông dày cộm: “Chào buổi sáng.”
Thư Ngâm bê ghế về chỗ ngồi, thấy cô bạn cứ đeo găng tay không chịu tháo, không nhịn được hỏi: “Cậu không tháo găng tay ra à?”
Thẩm Dĩ Tinh lắc đầu: “Không tháo, tháo ra sẽ rất ngứa.”
Rồi lại đổi giọng: “Thôi được, bây giờ cũng ngứa rồi nhưng đeo găng tay tớ lại không gãi được.”
Thư Ngâm: “Tay cậu sao vậy?”
Thẩm Dĩ Tinh than thở: “Bị cước rồi.”
Thư Ngâm nghĩ nghĩ: “Cậu có thử ngâm tay bằng lá trúc đào chưa?”
Thẩm Dĩ Tinh hỏi: “Trúc đào không phải là có độc sao?”
Thư Ngâm nói: “Tớ cũng không biết. Nhưng hồi trước tớ bị cước, bà tớ hay nấu lá trúc đào cho tớ ngâm tay, ngâm khoảng một tuần là khỏi.”
“Thật á?” Nghe vậy, mắt Thẩm Dĩ Tinh sáng lên.
“Với tớ thì khá hiệu quả.” Thư Ngâm nói, “Cậu có thể thử xem.”
Thẩm Dĩ Tinh vội vàng lấy điện thoại ra: “Để tớ nói với mẹ một tiếng.”
Cô ấy gửi tin nhắn xong, đặt cặp sách trước mặt, lục lọi từ trong ra ngoài. Cặp sách của cô nàng căng phồng nhưng Thư Ngâm biết, bên trong ngoài sách vở ra thì cái gì cũng có.
Khoai tây chiên, sôcôla, cam, hồng giòn, sữa dâu tây…
Thậm chí còn lôi ra được một quyển truyện tranh.
Thẩm Dĩ Tinh vốn rất hào phóng, có đồ ăn đều chia cho Thư Ngâm.
Thẩm Dĩ Tinh tuy thích ăn vặt nhưng dáng người rất đẹp, đôi chân vừa thon vừa thẳng.
Thư Ngâm thì không.
Cô cao một mét sáu tám, nặng sáu mươi ba cân.
Tính theo công thức chỉ số khối cơ thể, cân nặng chia cho bình phương chiều cao, BMI của cô là 22.32.
BMI bình thường là từ 18.5 đến 23.9. Vậy nên thực ra cô có cân nặng bình thường nhưng cô là dáng quả lê điển hình, nửa trên người eo rất nhỏ, từ hông trở xuống thì nhiều thịt nên cô cho rằng mình rất béo.
Thư Ngâm muốn giảm cân.
Cô muốn gầy đi, còn gầy đến mức nào thì cô cũng không biết.
“Không cần đâu, tớ không ăn.”
Thẩm Dĩ Tinh: “Sao lại không ăn, cậu không thích ăn à? Cậu thích ăn gì, ngày mai tớ mang đến cho cậu ăn.”
Cô nàng nói nhanh như bắn, trong giọng nói tràn đầy sự chu đáo và quan tâm.
Thẩm Dĩ Tinh thật sự coi cô là bạn.
Giữa những người bạn tốt, lẽ ra có thể chia sẻ bí mật.
Nhưng cô không muốn.
Cô muốn Thương Tòng Châu trở thành bí mật của riêng mình.
Thư Ngâm có chút khó nói: “... Tớ muốn giảm cân.”
Nghe thấy câu này, Thẩm Dĩ Tinh giật mình: “Sao lại thế? Tớ không thấy cậu béo mà.”
Thư Ngâm cười khổ, đó là cô ấy không biết thôi.
Hồi cấp hai, học sinh trường họ không giống như cấp ba bây giờ, thành tích là tất cả. Bọn họ thích nô đùa, các cậu con trai có những đặc điểm mà lứa tuổi nào cũng có, thích làm trò, thích trêu chọc người khác, tùy tiện một câu đùa cũng đã khiến bọn họ cười phá lên. Nhưng họ lại không biết người bị trêu chọc trong lòng khó chịu đến nhường nào.
Thư Ngâm từng nghe thấy bọn họ miêu tả về mình.
“Cái cô bé giọng hay hay ấy, tên gì nhỉ? Quên rồi.” Nếu chỉ là quên cô, Thư Ngâm cảm thấy không sao nhưng lại nghe thấy người khác nói.
——“Chính là cái con bé ngực to ấy, cái này mà cậu cũng quên được à?”
Trong đám đông vang lên tiếng cười.
Thư Ngâm cố nén cảm giác chua xót trào dâng trong mắt, gắng gượng chịu đựng nỗi buồn, đi ngang qua bọn họ, giả vờ như không nghe thấy gì.
Tuy đã qua rất lâu rồi nhưng Thư Ngâm vốn không phải là một cô gái tự tin, những lời đó vẫn luôn khắc sâu trong lòng cô, trở thành một vết sẹo trong tuổi thanh xuân của cô.
Nghe thấy lời Thẩm Dĩ Tinh nói.
Cổ họng Thư Ngâm nghẹn lại.
Bị người khác ác ý chế giễu hay được người khác khẳng định chắc chắn, đều khiến cô muốn khóc.