"Gấu trúc quý giá" trong lòng các giáo sư viện nghiên cứu và thầy cô trong trường - Nhan Dược muốn đổi lớp thì đương nhiên chẳng có gì không thể.  

Thực tế, trong mắt các giáo sư, chỉ cần Nhan Dược có thể bình an sống sót ở thời đại này, không bệnh tật không yểu mệnh, đã là điều họ cầu trời khấn Phật cũng chưa chắc được.  

Lúc này, Nhan Dược mắt đỏ hoe vì tức giận, lặng lẽ khoác ba lô bước ra ngoài, đôi má trắng mịn giờ đỏ ửng lên, rõ ràng đã chịu ấm ức rất lớn.  

Diêu Mạn Mạn định ngăn cậu lại, nhưng bị Ngô Tranh kéo ngồi xuống, sốt ruột muốn mắng người: “Cậu làm gì thế? Thích Việt quá trẻ con!”

Ngồi gần như vậy, đương nhiên cô thấy rõ cảnh Thích Việt cướp kẹo.  

Ngô Tranh nhìn cô với vẻ mặt bất lực: "Hôm qua cậu còn bảo Thích Việt đệ nhất thiên hạ, cao ráo học giỏi mặt đẹp thân hình chuẩn lại đánh đấm cừ, tớ thuộc làu làu rồi, hôm nay đã thay lòng hướng về học sinh chuyển trường, bảo Thích Việt trẻ con, thế có ổn không?" 

Diêu Mạn Mạn bị chặn họng, mặt đỏ lên một chút, nhưng ngay lập tức lại lý sự: “Chăm sóc bạn ốm là trách nhiệm của chúng ta, dù là hotboy cũng không được bắt nạt Nhan Dược!”

"Ai bắt nạt thì người đó đi xin lỗi. Bọn họ cúp học không sao, nhưng cậu là cán bộ lớp, theo sau làm gì thế?” Ngô Tranh thở dài, chỉ tay ra sau một cái, ý bảo cô nhìn.

Diêu Mạn Mạn nghi hoặc nhìn theo, chỉ thấy bóng lưng cao ráo của Thích Việt đang rảo bước ra khỏi lớp.  

Cô hơi ngỡ ngàng, khi hoàn hồn lại thì không còn ý định đuổi theo nữa, cũng không giận nữa, chỉ lẩm bẩm: "Thật không hiểu mấy đứa con trai các cậu, bắt nạt Nhan Dược đến khóc rồi lại dỗ dành, có phải nghĩ mình kiếm được một triệu không? Thật là sở thích kỳ quặc!”

“…” Ngô Tranh nghe xong câu này, hoàn toàn không dám giải thích, chỉ cúi đầu làm bài tập.

Còn "nạn nhân" bị nói là “bị bắt nạt đến khóc" - Nhan Dược sau khi ra ngoài, tức giận đi thẳng về phía văn phòng hiệu trưởng, khuôn mặt tinh xảo rõ ràng là sạch sẽ, không có dấu vết của nước mắt.

Chẳng qua là cậu có làn da trắng mịn hơn người, lớp da mỏng manh hơn chút, mỗi khi xúc động, vùng quanh mắt sẽ ửng đỏ lên nhanh chóng, đôi khi cả khuôn mặt đỏ ửng như quả cà chua chín.

Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu sẽ khóc lóc thảm thiết trước mặt người ngoài.  

Dù vậy, tức giận thì vẫn cứ phải tức giận.

Văn phòng hiệu trưởng nằm ở một tòa nhà khác. Nhan Dược nhíu mày bước xuống cầu thang, đi qua con đường trường dài phủ đầy hoa anh đào. 

Cậu thẳng lưng, gương mặt xinh đẹp đến mức phi thường căng cứng, chỉ chăm chăm bước đi với vẻ hậm hực. Nhìn thoáng qua, năng lực hành động của cậu lúc này tăng vọt 99% so với bình thường, hoàn toàn không giống với hình tượng "chuyên gia dưỡng sinh, thể lực âm" vốn có.

Mà tất cả chuyện này, đều là do một người bố "plastic"  kia gây ra.  

Không cùng họ Nhan cũng được thôi.  

Xách tới xách lui như đồ vật cũng có thể tha thứ. 

Quát mắng cũng chẳng sao.  

Nhưng không nhận ra con trai mình, còn bắt nạt con, đây là việc con người làm sao?  

Nhan Dược càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng ấm ức, giận đến mức bước đi như cuốn theo luồng gió.  

Dáng vẻ này khiến hiệu trưởng vừa bước ra từ nhà ăn gần đó suýt tưởng cậu bị đánh, không thì sao lại vội vã hướng về phòng hiệu trưởng như thế, chẳng phải là đi tìm mình sao?  

Trần Mục vốn định ngăn Nhan Dược lại, nhưng lúc này đang cùng lãnh đạo kiểm tra trường, không tiện lên tiếng, đành đứng nhìn thiếu niên xuống dốc, đi vào tòa hành chính.  

Vừa yên tâm được chút, hắn lại thấy một bóng người quen thuộc khác lững thững theo sau Nhan Dược, thong thả bước vào tòa nhà.  

Tình hình không ổn rồi.  

Trần Mục khẽ nhíu mày, quyết định xong việc sẽ quay lại xem. "Bảo bối" duy nhất của viện nghiên cứu giờ chỉ có mỗi đứa trẻ này, lại hay đau ốm, có mệnh hệ gì thì khó mà cứu được.  

Còn Nhan Dược bị theo dõi thì hoàn toàn không hay biết. Thể lực quá kém, cậu gắng gượng đi đến tòa hành chính đã mệt, đành dừng lại nghỉ ngơi một lát trước khi đi "mách lẻo".  

Quay đầu nhìn quanh, thấy dưới gốc anh đào cạnh bồn hoa có bộ bàn đá ghế đá, cậu lặng lẽ đến ngồi xuống.

Kiếp trước ngồi xe lăn mười mấy năm, kiếp này được viện nghiên cứu bảo bọc quá kỹ, học đi mới được hai tháng, lại luôn có người đưa đón, hôm nay tự đi xa như vậy khiến Nhan Dược đuối sức.

Cậu cúi đầu, tự kéo tay áo lau mồ hôi loạn xạ, cũng chẳng quan tâm trán mình đã bị lau đỏ cả lên, chỉ im lặng buông tay xuống, ôm chặt cặp sách vào lòng.

Lúc này bên ngoài trời đã tạnh mưa từ lâu, mặt đất ướt sũng khắp nơi, bầu trời vẫn còn xám xịt, không thấy ánh nắng đâu.

Nhan Dược nghiêng đầu nhìn những đám mây u ám đang chậm rãi trôi trên bầu trời một lúc, rồi thu lại ánh mắt, hàng mi dài cụp xuống che đi đôi mắt đen láy, nhưng vẻ cô đơn vẫn không thể nào giấu nổi.

Lúc đầu cậu còn hùng hổ lắm, giờ mồ hôi đổ ra rồi, ngược lại bình tĩnh hơn nhiều.

Từ xa nhìn lại, trên trán thiếu niên trắng trẻo in rõ một vệt đỏ lớn, ngồi ngơ ngác ở đó, trông thật tội nghiệp.

Thích Việt đứng sau gốc cây anh đào, im lặng nhìn thiếu niên một lúc, ánh mắt lạnh lùng dừng lại trên đôi mắt đỏ hoe kia, không hiểu sao khẽ cười khẩy một tiếng, rồi dời mắt đi.

Đồ mít ướt ngốc nghếch.

Thế nhưng một lúc sau, ánh mắt tưởng như rất khinh thường ấy lại không tự chủ được mà nhìn về phía Nhan Dược, đảo qua vầng trán đỏ bừng vì lau mồ hôi, rồi không thể dời đi nữa.

Không biết nhà ai nuôi ra cái đứa vừa hay giận vừa mít ướt này, lau mồ hôi thôi cũng làm cho người ta thấy chật vật và tội nghiệp thế chứ.

Thích Việt - hotboy 18 tuổi trầm ổn lạnh lùng, trên lý thuyết thì vừa mới thoát khỏi hàng ngũ "trẻ con", cứ đứng im lặng một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được, nhấc chân bước về phía Nhan Dược. 

“Không lên lớp, chạy ra đây làm gì?“ Giọng nói khàn khàn quen thuộc vang lên ngay trên đỉnh đầu.

Nhan Dược ngập ngừng ngẩng đầu, thấy là Thích Việt liền mím môi, quay mặt sang chỗ khác, giả vờ không nghe thấy.

Thích Việt liếc mắt nhìn cậu từ đầu tới chân, rồi đưa tay nắm lấy cằm thiếu niên, nhẹ nhàng lắc lắc, giọng mang theo ý cảnh cáo: “Đang hỏi cậu đấy. Chỉ là ăn viên kẹo thôi, chạy gì mà chạy?”

Cái gì mà "chỉ là ăn viên kẹo" chứ? Đó là tình thương của người bố đủ tiêu chuẩn đó biết không? 

Nhan Dược muốn phản bác, nhưng cố mãi cũng không thốt ra được lời nào, đành tức giận hất mạnh tay hắn ra, ngẩng đầu trừng mắt nhìn, đôi mắt đào hoa mở to tròn xoe, đầy giận dỗi.

Vẻ mặt hùng hổ đầy sức sống ấy, trông lại thiếu đi chút thanh tú xinh đẹp, ngược lại còn thêm chút bướng bỉnh trẻ con.

Thích Việt cũng lạnh lùng nhìn cậu, đang định nếu mềm mỏng không được thì cứng rắn luôn, nào ngờ ánh mắt băng giá vừa chạm phải đôi mắt tròn xoe của thiếu niên, tự nhiên lại mất hết khí thế, cổ họng động đậy mấy cái, khô khan nói: “Giận thì nói ra, nhìn chằm chằm có tác dụng gì?”

Hắn không nhắc đến chuyện nói năng thì còn đỡ, vừa nhắc liền chạm đúng nỗi đau lòng của Nhan Dược, thiếu niên đang giận dỗi bỗng nhíu mày tỏ vẻ oán giận, mím môi muốn khóc.

Toi rồi.

Nhóc con không giận nữa, quyết định khóc cho bố xem.

Ngay lập tức, sắc mặt Thích Việt lạnh đến mức có thể đóng băng, tay trong túi nắm chặt, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Nhưng nếu bảo hắn bỏ đi ngay lúc này, trong tiềm thức lại thật sự không nỡ, luôn có cảm giác nếu đi rồi sẽ hối hận.

Nhìn thấy nhóc con thật sự sắp khóc, Thích Việt tức đến phát điên, đành mò viên kẹo sữa vị cam cuối cùng trong túi ra, ngồi xổm trước mặt Nhan Dược, đưa tay ra, mặt khó đăm đăm nói: “Tôi đền cho cậu một viên được chưa, cầm lấy. Cậu mấy tuổi rồi còn khóc.”

Con trai khóc trước mặt bố còn phân biệt tuổi tác gì? Dù một trăm tuổi cậu vẫn có thể khóc trước mặt Nhan Thanh Thành.

Nhan Dược thầm phản bác, nhất quyết không nhận.

Lần đầu tiên Thích Việt lấy lòng người lại bị từ chối, suýt nữa tức chết. Nhưng từ cái nhìn đầu tiên, Nhan Dược trong mắt hắn vốn là một nhóc con yếu ớt, không khác gì trẻ nhỏ, thật sự không nỡ ra tay.

Xét về lý, họ chỉ chênh nhau một tuổi, nói là bạn cùng lứa còn thích hợp hơn, không nên có tâm lý kỳ lạ kiểu coi đối phương như con mình, nhưng đôi khi "tình phụ tử liền tâm" chính là thứ kỳ diệu như vậy.

Đáng tiếc, Thích Việt 18 tuổi không thể nghĩ đến chỗ thần kỳ đó, chỉ cho rằng bởi vì Nhan Dược quá giống mình, trông như em trai. Dù thực ra hắn chưa từng có em trai.

Giằng co một hồi, Thích Việt thầm lấy tay xoa mặt, kéo bàn tay thon nhỏ của Nhan Dược, nhét kẹo vào, sau đó cân nhắc một chút, cố gắng bình tĩnh nói: “Lỗi tại tôi, không nên trêu chọc cậu. Cậu nhịn nửa ngày cũng mệt rồi, đừng khóc nữa.”

Thực ra Nhan Dược không khóc, trước mặt bố cậu luôn tỏ ra chưa lớn, đủ loại hành động kinh điển của "đứa con ngốc được chiều hư", biểu hiện muốn khóc mà không khóc này là chiêu cậu thường dùng lúc nhỏ, chỉ là lần nào bố cậu cũng mắc lừa mà thôi.

Mặc dù lần này cậu thấy tủi thân thật, nhưng cũng không có ý định khóc để dọa người.

Thế nhưng khi Thích Việt thực sự chịu xuống nước, Nhan Dược lại ngây ngẩn nhìn hắn, trong đôi mắt đào hoa đen láy mềm mại không kiềm được mà… lộ ra vẻ buồn bã.

Dường như bất kể cậu bao nhiêu tuổi, thì khi đối mặt với “bố”, phản ứng của người kia vẫn luôn giống hệt nhau.

Thích Việt đối diện với ánh mắt ấy của Nhan Dược lại hơi luống cuống. Nhíu mày suy nghĩ một chút, cuối cùng mới nhận ra, hỏi: “Cậu vẫn không nói được à?”

Lúc ở trong lớp, Thích Việt đã rất nhạy bén nhận ra Nhan Dược không phát ra tiếng.  

Dựa vào cách cậu giao tiếp với giáo viên chủ nhiệm, có vẻ là cậu biết nói, vậy nên lúc đó cậu hoặc là không muốn nói, hoặc là không thể nói.  

Thích Việt quan sát rồi cảm thấy giống với khả năng thứ hai hơn, nên đã ngầm giúp che giấu. Nhưng hắn không ngờ đến tận bây giờ mà Nhan Dược vẫn chưa thể cất tiếng.

“Lần đầu như vậy à? Không nói được?” Thích Việt hỏi.

Nhan Dược từ từ lắc đầu, rồi lại gật đầu. Trong mắt đào hoa đen láy kia đã chẳng còn chút tức giận nào nữa, nhìn cực kỳ ngoan ngoãn.

Nhóc con không nổi nóng nữa,  hotboy Thích Việt cũng cảm thấy áp lực, đành nói: “Dẫn cậu đi khám bác sĩ nhé?”

Nhan Dược lắc đầu.  

Cậu cúi đầu mở cặp, lấy ra một cuốn vở bài tập, viết vài dòng.

[Mất tiếng tạm thời, sẽ tự khỏi.]

[Đừng nói với người khác.]

“Cậu mấy tuổi mà đã biết giấu bệnh sợ chữa rồi à?” Thích Việt liếc qua vở bài tập, mặt lạnh xuống, bắt đầu giáo huấn người ta.

Nhan Dược chẳng sợ hắn chút nào, nghiêm túc viết từng chữ:

[Anh vừa nói “Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn khóc.” Vậy rốt cuộc em lớn hay nhỏ?]

“Cậu còn...”  

“Chữa bệnh cho đàng hoàng thì có thể mất mạng chắc?” Thích Việt chưa kịp nói hết câu đã bị nghẹn.

Nhan Dược yên lặng viết thêm mấy chữ nữa, giơ lên trước mặt hắn, rồi nhìn chằm chằm.

Thích Việt liếc mắt nhìn.

[Anh hung dữ với em.]

[Anh bắt nạt em.]

“…” Thích Việt bóp trán, cảm thấy chỉ trong một ngày mà mình như già đi mấy tuổi, nhưng vẫn lạnh lùng nói: “Cậu lớn gần bằng tôi, sao tôi không thể nghiêm khắc với cậu? Không đánh cậu đã là thương cậu rồi, nhóc con.”

Nhan Dược nghe xong thì không viết nữa, từ chối giao tiếp với ông bố chỉ mới 18 tuổi này.

Thích Việt thấy cậu lại bắt đầu giở tính trẻ con, đang định mở miệng, thì phía sau vang lên giọng của hiệu trưởng.

“Thích Việt, Nhan Dược, hai em không lên lớp, chạy ra đây làm gì?”

Nhan Dược vừa thấy hiệu trưởng thì lập tức nhét vở bài tập vào lòng Thích Việt, sau đó lặng lẽ đứng dậy.

Trần Mục đến quá gấp, cũng chưa kịp nhìn xem hai đứa đang làm gì, chỉ là bước nhanh đến, quan sát sắc mặt Nhan Dược kỹ càng, thấy chỉ hơi tái, không có gì nghiêm trọng, mới thở phào nhẹ nhõm:  

“Thầy vừa thấy em chạy về phía này, là định tìm thầy sao?”

Nhan Dược do dự một chút, nhưng vẫn khẽ gật đầu.

Tính cách cậu mềm mỏng, lại có chút chứng tự kỷ nhẹ, bình thường trong viện nghiên cứu cũng không thích nói chuyện, nên Trần Mục cũng không thấy lạ, càng không ép cậu phải trả lời.

Nhưng trước giờ học mà lại bỏ ra ngoài, chắc chắn là có lý do.

Trần Mục nghĩ một lúc, rồi đưa ra quyết định, hỏi: “Em đã ra ngoài rồi, sắc mặt cũng không được tốt, hay là để thầy đưa em về trước nhé?”

Nhan Dược ngập ngừng liếc nhìn Thích Việt, đang còn phân vân thì Trần Mục đã giống hệt như Phó Vân, lấy khăn giấy ra giúp cậu lau mồ hôi còn sót lại trên trán, rồi nói: “Em đổ mồ hôi rồi. Lần trước giáo sư Chung còn nói em chỉ đi dạo một vòng, về tới nơi là sốt luôn cả đêm. Hôm nay đừng cố nữa, cứ về trước đã.”

Hiệu trưởng vừa nhắc đến giáo sư Chung, Nhan Dược lập tức không từ chối nữa, nhẹ nhàng gật đầu.

Lúc này Trần Mục mới yên tâm, quay sang nhìn Thích Việt nói: “Hôm nay cụ Thích vừa gọi điện hỏi thăm tình hình của em. Em nên quay về lớp học đi, nếu có thể thì cũng nên sớm về nhà một chuyến. Nếu em cứ không về nhà mãi, nhà trường cũng khó mà làm ngơ được. Còn nữa… dù học giỏi đến đâu, cũng không thể lấy đó làm lý do để cúp học vô cớ…”

Chưa nói hết câu, tay áo của Trần Mục đã bị ai đó khẽ kéo một cái.

Hắn cúi đầu nhìn xuống, liền chạm phải đôi mắt đen láy của Nhan Dược. 

Trần Mục lập tức dịu nét mặt, những lời còn lại chẳng hiểu sao cũng không nói nữa, chỉ đổi cách diễn đạt, dịu giọng dặn dò: “Kỳ thi đại học sắp tới rồi, thầy cô trong trường và người thân ở nhà đều rất lo lắng cho em, Thích Việt, đừng phụ lòng thiên phú của em. Với thành tích hiện giờ của em, hoàn toàn không cần thiết phải học lại lớp 11.”

Thích Việt nghe xong, sắc mặt vẫn lạnh nhạt, nhưng rõ ràng là tôn trọng hiệu trưởng, nên vẫn lễ phép đáp một câu:  

“Em biết rồi, cảm ơn thầy Trần.”

Nhan Dược nhìn ra được hắn nói mà không thật lòng, nhưng không tiện hỏi gì, chỉ im lặng rời đi cùng Trần Mục. 

Bầu trời không biết từ lúc nào đã tan mây xám, ánh mặt trời từ trên cao xa đổ xuống, chói chang đến mức khiến người ta phải nheo mắt.

Thích Việt đút hai tay vào túi áo, ánh mắt khó đoán nhìn về phía hiệu trưởng đang che ô cho Nhan Dược dưới ánh mặt trời, lại nhìn thấy Nhan Dược quay đầu liếc mình một cái, rồi thấy Trần Mục mở cửa xe cho cậu lên, quan tâm tỉ mỉ như người nhà… Cuối cùng hắn lặng lẽ sa sầm nét mặt, môi mím thành một đường thẳng lạnh lùng.

Lúc này, hắn hoàn toàn không còn vẻ ngang tàng bất cần cùng khí chất thiếu niên nóng nảy như trước đó. Ngược lại, toàn thân hắn toát ra khí chất trầm ổn lạ thường, điềm tĩnh và kìm nén đến mức không giống một học sinh vừa mới trưởng thành.  

Nhưng rõ ràng Thích Việt đã quá quen với sự thay đổi này của bản thân, chỉ chậm rãi đưa tay cài từng chiếc khuy áo khoác vốn đang bỏ ngỏ, cuối cùng chỉnh tề đến mức không thể chê vào đâu được.  

Hắn mở lại cuốn vở bài tập vừa cuộn tròn, bình thản xem qua nét chữ trẻ con đặc trưng của cậu nhóc xa lạ kia, rồi hướng mắt về phía Nhan Dược đã rời đi.  

Dù có yếu ớt đến đâu, cũng không đến nỗi khiến tất cả thầy cô xung quanh phải nâng niu như bảo vật, huống chi đó còn là viện trưởng viện nghiên cứu - Chung Trường Sinh, bậc thánh y ngoại khoa.  

Trừ phi... cậu nhóc kia có giá trị đặc biệt, hoặc đã bệnh đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.  

Đây không phải một phát hiện tốt lành gì. Thích Việt cất vở bài tập, quay lưng rời khỏi trường.

***

Ở đoạn này Dược Dược viết chữ ra sách là xưng bố với con nhưng vì là góc nhìn của bố nên tui để anh em nhe, vì hiện tại bố vẫn chưa biết Dược Dược là con mình. Nguyên văn là 你, 我 nên tui để theo cách hiểu của tui nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play