Ngày đầu đi học phát hiện hotboy trường giống hệt bố mình, phải làm sao đây?
Đây quả thực là vấn đề vượt quá hiểu biết của Nhan Dược.
Những đứa trẻ không có bố làm chỗ dựa đều giống như cải thảo (yếu đuối, dễ bị tổn thương). Vì vậy, "cải thảo" Nhan Dược hoảng hốt quay về lớp học, khuôn mặt tái nhợt, ngồi thẫn thờ trên ghế suốt một lúc lâu.
Trong một khoảnh khắc, cậu chợt cảm thấy đầu óc trống rỗng, chỉ còn hình ảnh người bố trong kiếp trước lúc lâm chung hiện lên rõ mồn một.
Thực ra cái chết của Nhan Thanh Thành là một bi kịch bất ngờ. Người đàn ông cả đời khỏe mạnh, chưa từng mắc bệnh nặng, lại không may nhiễm phải một loại virus không rõ nguồn gốc.
Căn bệnh ập đến dữ dội, dù được hưởng điều kiện y tế tốt nhất và có thể trạng cực kỳ khỏe mạnh, hắn vẫn không thể qua khỏi sau hai tháng.
Suốt nửa tháng cuối, Nhan Dược ngày ngày nhìn bố mình trong phòng bệnh ho ra máu, cổ họng nghẹn đắng không thốt nên lời.
Cậu muốn cứu bố, nhưng bất lực.
Nhan Thanh Thành – người đàn ông từng làm mưa làm gió trong thương trường, lúc sắp từ giã cõi đời, nỗi lo lớn nhất lại là không còn ai chăm sóc cho đứa con ốm yếu của mình.
Hắn lo Nhan Dược không giữ nổi gia sản, bị người ta bắt nạt; lo cậu không thể tự lập một mình; lo đứa con trai mới 16 tuổi vốn đã thiếu thốn tình thương của mẹ từ nhỏ, lại mang chứng tự kỷ nhẹ, không thích gần gũi ai sẽ cô độc suốt đời nếu không có bố che chở.
Dù đã chuẩn bị kỹ càng mọi thứ, hắn vẫn không yên lòng.
Ngày Nhan Thanh Thành qua đời, bên ngoài cũng mưa tầm tã, hạt mưa lộp độp gõ vào cửa kính phòng bệnh như những giọt nước mắt.
Người đàn ông kiệt sức ấy, bằng một nỗ lực cuối cùng, đã gượng ngồi dậy.
Nhan Dược ngồi trên xe lăn, mặc nguyên bộ đồ bảo hộ, được bố ôm vào lòng một cách thật nhẹ nhàng. Bàn tay gầy guộc vỗ nhẹ lên lưng, rồi xoa lên đầu cậu.
Có biết bao điều muốn nói, nhưng cuối cùng, cậu chỉ áp sát vào lồng ngực gầy trơ xương của bố, thì thầm: "Bố gầy quá rồi, gầy nhiều lắm..."
Nhan Thanh Thành mới 37 tuổi, đang độ sung mãn nhất của đời người. Thân hình vốn rắn chắc một thời giờ đây chỉ còn lại bộ xương khô.
Nhan Dược tưởng Nhan Thanh Thành sẽ chẳng nói gì. Suốt đời, người đàn ông ấy vốn điềm tĩnh và kín tiếng, dù cưng chiều con trai hết mực nhưng hiếm khi bộc lộ tình cảm.
Nhưng hôm đó, bàn tay gầy guộc vỗ nhẹ lên lưng cậu, giọng nói khàn đặc mà ấm áp vang lên chậm rãi: “Dược Dược mới là người gầy đi. Chỉ hai tháng mà hết cả thịt rồi.”
Nhan Dược lắc đầu, không đáp, chỉ cố giang rộng đôi tay bé nhỏ ôm lấy người bố cũng chỉ còn da bọc xương.
Dù cậu im lặng, Nhan Thanh Thành vẫn ân cần dặn dò từng điều một: “Virus này hiện chưa lây sang người, nhưng bố không thể mạo hiểm với con, cũng không muốn hại người khác. Khi bố mất, đội ngũ y tế của giáo sư Chung sẽ xử lý thi thể, đảm bảo tiêu diệt hoàn toàn mầm bệnh. Con đừng làm loạn.”
“Chuyện công ty đã sắp xếp ổn thỏa, luật sư Bạch sẽ lo cho con.”
“Mẹ con sẽ đến đón. Nếu sợ bà ấy, cứ theo ông nội mà sống.”
…
Tất cả đều là những lời trăn trối tỉnh táo và lý trí.
Nhưng câu cuối cùng Nhan Thanh Thành thốt ra lại là: “Cả đời này, bố chỉ không yên lòng vì con thôi. Dược Dược, con trai, bố yêu con.”
Câu nói vừa dứt, hơi thở người đàn ông cũng tắt.
Lời Nhan Dược nghẹn đắng nơi cổ họng chẳng kịp nói ra.
Cậu cứ thế nép trong lòng bố, ngồi bất động suốt nhiều giờ liền, đến khi ông nội tới đón thì đã mất hoàn toàn khả năng ngôn ngữ.
Về sau dù được chữa trị, Nhan Dược vẫn nói chậm khác thường, đôi khi đột ngột câm lặng.
Đã lâu lắm rồi cậu không hồi tưởng trọn vẹn khoảnh khắc ấy. Suốt một năm sau đó, ký ức cậu chắp vá mơ hồ, thể chất yếu ớt khiến những lúc tỉnh táo rất hiếm hoi. Cậu không khóc trước mặt ai, chỉ mỗi lần tỉnh giấc, tay chạm lên mặt mới biết mình đã khóc.
Nhưng hôm nay, sự xuất hiện của Thích Việt khiến ký ức ấy lại hiện về nguyên vẹn trong tâm trí Nhan Dược, khiến cậu hoàn toàn suy sụp.
Cậu gầy guộc, nét mặt lại cực kỳ xinh đẹp, lúc này cúi đầu xuống, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay mình, để lộ ra chiếc cổ thon nhỏ uốn thành đường cong mỏng manh đầy yếu đuối.
Các bạn học xung quanh đều vô tình hay cố ý liếc nhìn cậu, nhưng rõ ràng không chỉ vì nhan sắc của cậu.
Diêu Mạn Mạn - lớp phó học tập ngồi cách một lối đi nhìn chằm chằm vào cậu suốt một hồi lâu, mới khẽ thì thầm với bạn cùng bàn: “Cậu ấy trông đau khổ quá... Không biết chuyện gì xảy ra nhỉ? Có nên đến hỏi thăm không?”
Bạn cùng bàn của Diêu Mạn Mạn chính là lớp trưởng Ngô Tranh. Cậu ta cũng đã để ý Nhan Dược từ lâu, nghe vậy liền đẩy lại kính, lắc đầu nói: “Giáo viên chủ nhiệm mới dặn hôm nay, đừng làm phiền học sinh mới chuyển đến, đặc biệt khi cậu ấy đang thẫn thờ. Sức khỏe cậu ấy không tốt, dễ gặp chuyện nếu bị hoảng sợ. Tớ nghi là bệnh tim gì đó.”
"Nhỡ đâu cậu ấy khó chịu nên mới buồn thì sao?" Diêu Mạn Mạn sốt ruột vặn vẹo tay Ngô Tranh: “Cậu không thấy mặt cậu ấy trắng bệch như giấy à? Khuôn mặt bé bằng bàn tay mà chẳng tí máu sắc, khó chịu lắm đấy.”
"Ối!" Ngô Tranh bị vặn đau nhăn mặt, liếc nhìn bạn cùng bàn đang "trỗi dậy bản năng mẫu tử", đành giải thích dưới sức ép vũ lực: “Tớ đâu có bảo mặc kệ. Ý tớ là nên báo với giáo viên. Trạng thái cậu ấy không ổn chút nào, nếu hỏi bừa làm cậu ấy hoảng loạn thì sao? Cậu ở lại trông chừng, đừng để mấy đứa cá biệt trong lớp bắt nạt cậu ấy.”
"Ừ ừ ừ!" Diêu Mạn Mạn vỡ lẽ, gật đầu lia lịa, tiễn Ngô Tranh rời đi.
Tất nhiên, sự lo lắng của hai người họ không phải không có lý do. Trong lớp lúc này, không ít người cùng suy nghĩ và đều lén quan sát Nhan Dược - người đang có biểu hiện bất thường rõ rệt.
Kỳ lạ thay, tất cả đều im lặng không quấy rầy cậu, như thể mặc định thiếu niên đẹp nhưng vô hồn ấy vốn tính lạnh lùng, không thích giao tiếp. Không ai nghĩ tới chứng tự kỷ.
Tiếc thay, luôn có kẻ suy nghĩ khác người như Thích Việt vừa từ ngoài bước vào.
Nhan Dược thừa hưởng một số nét tinh tế từ mẹ: mắt lá liễu, làn da trắng lạnh, đôi môi mỏng hơi cong, mọi đường nét đều hoàn hảo. Đôi mắt đen tuyền càng tạo nên sự tương phản ấn tượng.
Nhưng đường nét khuôn mặt lại là bản sao hoàn hảo của Nhan Thanh Thành: sống mũi cao, đôi mắt sâu, chỉ thu nhỏ hơn một chút.
Kết quả của sự di truyền này là khi hai bố con đứng cạnh nhau, không ai nghi ngờ họ không cùng huyết thống.
Kể cả Thích Việt - kẻ vô gia cư, trên lý thuyết chẳng còn người thân.
Thế nên, khi Nhan Dược đang rũ rượi trong ghế, mơ màng đau lòng nhớ bố, cậu đột nhiên bị túm cổ áo khoác và nhấc bổng lên một cách dễ dàng.
Chưa hết, sau khi đặt cậu xuống, đối phương lại thản nhiên đưa tay nắm lấy cằm Nhan Dược một cách dứt khoát.
Ngay sau đó, những đầu ngón tay thô ráp nhưng tràn đầy hơi ấm ép vào hai bên má, ép buộc cậu ngẩng mặt lên. Thích Việt cúi sát lại, đảo mắt từ trên xuống dưới, trái qua phải, xem xét tỉ mỉ như đang kiểm tra thứ gì.
Vài giây sau, dường như đã xác nhận được điều mình muốn, hắn thản nhiên buông tay, áp sát vào cậu, giọng trầm khàn hỏi: “Khó chịu à? Cần đưa đến phòng y tế không?”
Toàn thể lớp 2 chứng kiến cảnh tượng: ??? Thích Việt, cậu bị điên à? Học sinh bị bệnh mà cậu coi như búp bê mà xách lên xách xuống, đồ súc sinh!
Nhan Dược cũng bị làm cho ngơ ngác, đôi mắt đen lá liễu đờ đẫn, thậm chí không chớp lấy một cái, trông có phần đáng yêu.
Cậu gắng lấy lại bình tĩnh, yên lặng ngẩng đầu nhìn Thích Việt đang đứng trước mặt.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Nhan Dược gần như quay ngược về kiếp trước, tưởng rằng bố mình đang nhìn mình. Hơi thở cậu gấp gáp trong chốc lát, cả lưng bỗng nóng ran, trán bắt đầu đổ mồ hôi không kiểm soát được.
Cục yết hầu nhỏ nhắn lặng lẽ lướt qua mấy cái, đôi môi mỏng cũng khẽ động đậy như muốn thử phát ra âm thanh, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Cậu lại mất tiếng rồi.
Nhận ra điều này, Nhan Dược cúi mắt xuống, tránh ánh nhìn của những người xung quanh.
Cậu không muốn ai phát hiện ra sự khác thường của mình.
Nhưng các bạn học lại càng khẳng định cậu bị dọa đến mức tê liệt.
Ngay lập tức có một bạn nam bất mãn lên tiếng: "Thích Việt, mày làm cái quái gì vậy? Đừng có doạ Nhan Dược, cậu ấy..."
Lời nói dở dang bị cắt đứt. Thích Việt quay đầu lại, chỉ một ánh nhìn lạnh lùng cũng đủ khiến cậu ta như bị bóp nghẹt cổ, im bặt.
Hung danh của hotboy nổi như cồn, trong trường chẳng ai là không sợ hắn. Dù chưa từng đánh ai trong trường, nhưng hắn đánh người ngoài thì không chừa tay.
Đã từng có ba tên du côn chuyên bắt nạt học sinh tiểu học không may gặp phải Thích Việt. Kết quả, mỗi tên gãy một tay một chân, từ đó quyết tâm cải tà quy chính, trở thành học sinh ba tốt chính hiệu, giờ đang chuẩn bị thi đại học.
Với sức chiến đấu nghịch thiên như vậy, lại thêm tính cách ngông cuồng, bất cần và chẳng thèm nói lý, việc bị hiểu lầm là điều không thể tránh khỏi.
Huống chi Nhan Dược lại có dáng vẻ mảnh mai xinh đẹp, trông yếu ớt bệnh tật, nhìn kiểu gì cũng thấy dễ bắt nạt.
May mà lúc này, lớp trưởng dẫn giáo viên chủ nhiệm quay lại.
Phó Vân là giáo viên dạy Toán của lớp hai, cũng là giáo viên chủ nhiệm. Anh ta cũng là một trong những người biết thân phận thật của Nhan Dược và giữ kín chuyện đó.
Thấy sắc mặt Nhan Dược trắng bệch, trán còn đổ mồ hôi, Phó Vân vội vàng bước nhanh tới hỏi: “Sao thế? Không khỏe ở đâu à?”
Vừa nói, anh ta vừa đưa tay sờ trán Nhan Dược, cảm giác chỉ toàn là lạnh buốt, không khỏi cau mày, rút khăn giấy ra lau mồ hôi lấm tấm trên trán cậu.
Nhan Dược đã quen được người khác chăm sóc, cũng không phản kháng gì. Nhìn vẻ mặt hiền hòa của giáo viên chủ nhiệm, cậu hít sâu một hơi, cố gắng phát ra tiếng, nhưng vẫn không thể thốt nổi một âm nào.
Cậu không muốn làm thầy lo lắng, nhưng lại càng không muốn để giáo sư Chung và những người khác phát hiện mình có vấn đề như thế này, đành im lặng lắc đầu, mím chặt đôi môi mỏng.
Phó Vân càng lo hơn, lập tức định đưa Nhan Dược trở về viện nghiên cứu, nhưng có người đã ra tay nhanh hơn anh ta.
Nhan Dược chỉ thấy trước mắt loáng lên một cái, tầm nhìn đã bị ai đó chắn mất.
Cậu bị Thích Việt ấn ngồi trở lại ghế, động tác của đối phương dường như rất khéo léo, không khiến cậu thấy khó chịu chút nào.
Ngay sau đó, chiếc cốc đặt trên bàn cũng bị hắn cầm lấy mở nắp, đưa lên mũi ngửi kỹ.
Chưa kịp để Nhan Dược phản ứng, chiếc cốc đã được đưa tới bên môi cậu, mùi đắng thanh đặc trưng của thuốc bắc lập tức ập đến.
Đôi mắt đen láy của Thích Việt không rời khỏi cậu, nhưng giọng nói lại dịu đi, khàn khàn cất giọng thấp: “Muốn mau khỏe thì ngoan ngoãn uống thuốc đi.”
Giọng điệu và thanh âm ấy quá đỗi quen thuộc, khiến đầu ngón tay Nhan Dược đang đặt trên đùi run nhẹ.
Mùi thuốc đắng ngắt mà cậu vốn ghét vẫn vương vấn quanh mũi. Nhan Dược cúi nhìn chiếc cốc, ngập ngừng một chút rồi ngẩng mặt lên nhìn đối phương.
Khoảnh khắc ấy, chẳng rõ vì sao, cậu khẽ hé môi, không phát ra âm thanh nào, chỉ lặng lẽ mấp máy một chữ, trong ánh mắt thấp thoáng vẻ mong chờ.
Ánh mắt ấy tựa như tia nắng ban mai mong manh, chực chờ tắt lịm bất cứ lúc nào.
Thấy vậy, Thích Việt nhíu mày, thò tay vào túi áo khoác lôi ra một viên kẹo trái cây vị cam, đặt lên bàn rồi nhìn thẳng vào Nhan Dược: “Uống hết thì cho.”
Nhan Dược ngơ ngác nghe câu nói từng nghe vô số lần trong quá khứ, vô thức với tay nắm lấy viên kẹo, siết chặt trong lòng bàn tay, sau đó ngoan ngoãn cúi đầu, phối hợp với động tác của Thích Việt, từng ngụm từng ngụm uống hết chén thuốc bắc.
Phó Vân và những người xung quanh đồng loạt tròn mắt kinh ngạc, bởi Thích Việt vốn chẳng phải kiểu người biết quan tâm ai.
Nhưng khi ánh mắt mọi người liên tục di chuyển giữa hai khuôn mặt giống nhau đến lạ kỳ, dường như đều chợt hiểu ra điều gì đó, đồng loạt gật gù tỏ vẻ tâm đắc.
Diêu Mạn Mạn kéo tay áo Ngô Tranh, chép miệng thì thầm: “Hai người này là anh em nhà giàu ly tán đây mà? Em trai được nuông chiều từ nhỏ, anh trai lưu lạc giang hồ...”
"Phụt!" Cán bộ môn Văn ngồi gần đó nghe lỏm được, phun luôn một ngụm nước ra ngoài, nhưng vẫn giơ ngón cái với Diêu Man Man.
Lập luận này hoàn toàn có lý!
Các nữ sinh khác cũng bật cười, nhìn cảnh tương tác giữa hai người rồi liếc mắt hiểu ý.
Riêng Phó Vân lại trầm ngâm nhìn khuôn mặt Thích Việt, rồi lại nhìn Nhan Dược, nghĩ về lai lịch đặc biệt của cậu học trò, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ khó tả.
Nhưng cuối cùng, với tư cách giáo viên, anh chỉ hài lòng quan sát hai học sinh rồi quay ra xua đám đông: “Còn năm phút nữa vào lớp, tụ tập làm gì?”
Đợi học sinh tản đi, anh mới quay lại nhìn Nhan Dược lúc này đã ngồi yên uống thuốc, sắc mặt dù vẫn tái nhợt nhưng không run rẩy nữa, thở phào dặn dò: “Nhan Dược, nếu không khỏe phải báo với thầy ngay, hiểu chưa?”
Nhan Dược uống cạn ngụm thuốc cuối cùng, gật đầu nghiêm túc. Đợi thầy giáo đi khuất, cậu mới mở lòng bàn tay định bóc kẹo.
Ai ngờ vừa hé tay, Thích Việt đã nhanh như cắt cướp lại viên kẹo, thản nhiên bước qua cậu về chỗ ngồi phía trong.
Nhan Dược tròn mắt nhìn đối phương bóc vỏ, rồi ném một đường parabol hoàn hảo đưa viên kẹo vào miệng mình, "rộp" một tiếng vỡ vụn.
Và cậu cũng "vỡ vụn" theo.
Có lẽ... đây không phải là bố ruột của cậu. Người bố cũ của cậu không những không bao giờ cướp kẹo, mà còn tự tay bóc vỏ cho cậu. Một viên không đủ thì cho cả hộp, hộp không đủ thì mua luôn nhà máy. Đời nào làm chuyện tàn nhẫn thế này?
Quả nhiên đứa trẻ không bố như cải thảo giữa trời đông.
"Bắp cải nhỏ" nghĩ đến đó, bỗng thấy bi ai, mặt không cảm xúc đeo cặp lên lưng, lặng lẽ bỏ đi. Ngay cả bóng lưng xa dần cũng toát lên vẻ tức giận.
Cậu - mầm cải tương lai của Tổ quốc, gấu trúc quý giá trong lòng các giáo sư quyết định sẽ chuyển lớp, tránh xa "người bố plastic" giả tạo này.