Khi Nhan Dược gặp lại bố mình - Nhan Thanh Thành, trời vẫn còn mưa.
Lúc ấy, cậu vừa mới học xong tiết thể dục, vì cơ thể không khỏe, thầy giáo đã đặc cách cho cậu ngồi nghỉ bên lề sân thể thao, thế là cậu một mình ngồi cả một tiết học.
Mưa nhẹ rơi lất phất, từ sớm hiệu trưởng Trần Mục đã nhận được chỉ thị từ trên, biết Nhan Dược có thân phận đặc biệt, lại sức khỏe yếu, nhìn thấy mưa rơi, sợ cậu bị ướt mà sinh bệnh, nên sau khi tan học liền đến đón cậu.
"Em có lạnh không? Hay là chiều nay về viện nghiên cứu?" Hiệu trưởng Trần nhìn sắc mặt tái nhợt của Yên Dược, đôi mắt sắc bén nhận ra bàn tay gầy guộc, trắng như sứ của cậu đang cầm bình thuốc.
Đối với một cậu bé 17 tuổi, bàn tay này có vẻ hơi quá gầy, các mạch máu xanh thẫm hiện rõ trên mu bàn tay, các khớp xương mảnh mai, cổ tay dưới tay áo đồng phục đen gần như không có chút thịt nào, toát lên vẻ trắng tinh như sương tuyết.
Ánh mắt hắn dừng lại ở các khớp ngón tay mảnh khảnh, Trần Mục nâng dù, lại gần thêm một chút, ánh mắt thoáng lo lắng, lại hỏi lần nữa: “Nhan Dược, bây giờ trời lạnh, giáo sư Phương vẫn đang chờ em làm thí nghiệm, không về sao?”
Nhan Dược nghe xong, cuối cùng từ từ chớp mắt, hồi thần lại, môi mỏng động đậy, nhẹ nhàng nói: “Em đã nói hết những gì cần nói, giáo sư Phương hỏi lại cũng không ra được gì.”
Khi cậu lên tiếng, Trần Mục nghe thấy giọng nói mềm mại, mang một âm điệu kỳ lạ, sắc mặt hắn trở nên phức tạp.
Cậu thiếu niên mảnh khảnh trước mắt này quả thực có lai lịch vô cùng đặc biệt.
Đúng ngày này một năm trước, nhật thực toàn phần xuất hiện, giáo sư thiên văn học Phương Lê của viện nghiên cứu đã chọn trường cấp 3 Húc Nhật ở thủ đô làm điểm quan sát. Là hiệu trưởng, đương nhiên Trần Mục phải phối hợp toàn bộ quá trình.
Ai có thể ngờ, khi nhật thực diễn ra được một nửa, giữa không trung đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy đen khổng lồ.
Vòng xoáy đó cách mặt đất chỉ hơn 60 mét, tồn tại trong vỏn vẹn 27 phút, nhưng đủ để tất cả những người có mặt chứng kiến cảnh Nhan Dược từ từ được "nhả" ra từ đó.
Cảnh tượng ấy thực sự kinh hãi, may mà trường nằm ở ngoại ô, lại đúng vào kỳ nghỉ hè, trong trường chỉ có vài giáo viên nên không gây hoảng loạn trên diện rộng.
Giáo sư Phương Lê lập tức báo cáo lên viện nghiên cứu, lãnh đạo viện phối hợp với các cơ quan chức năng cử người đưa Nhan Dược xuống an toàn.
Sau đó, Nhan Dược được đưa về viện nghiên cứu, trải qua hơn nửa năm điều trị mới tỉnh lại.
Giới chức giữ kín thân phận cậu, phong tỏa mọi tin tức, tất cả nhân viên nghiên cứu và giáo viên chứng kiến đều ký cam kết bảo mật. Vì vậy, khi Nhan Dược được đưa đến học tại trường Húc Nhật tuần này, ngoài giáo viên, không ai biết lai lịch thực sự của cậu.
Cách Nhan Dược xuất hiện quá kỳ lạ, đến nay viện nghiên cứu vẫn đang tìm hiểu nguyên nhân xuất hiện vòng xoáy, đồng thời cũng vô cùng tò mò về bản thân cậu.
Với thân phận đặc biệt như vậy, giới chức không thể để cậu sống một mình, nên quyết định cho cậu ở lại viện nghiên cứu, tạm thời do giáo sư Phương Lê và bác sĩ chính - giáo sư Chung phụ trách chăm sóc.
Dĩ nhiên, Trần Mục và các giáo viên trong trường với tư cách người trong cuộc cũng phải đặc biệt quan tâm cậu.
Nghĩ đến đây, Trần Mục nhất thời do dự.
Thấy hiệu trưởng im lặng, Nhan Dược đành cố gắng bày tỏ nguyện vọng: "Em muốn học hết buổi chiều. Trợ lý của giáo sư Chung sẽ đón em sau giờ học."
Dừng một chút, cậu lại nói thêm: "Hôm nay em không thấy khó chịu, thầy đừng lo."
Giọng nói chậm rãi từng từ, âm điệu mềm mại hơi khàn, đôi mắt đào hoa đen láy không chớp nhìn chăm chú vào Trần Mục, vẻ mặt vô cùng chân thành.
Thoáng chốc, hiệu trưởng có cảm giác cậu thiếu niên trước mặt đang vô thức làm nũng, không nhịn được đưa tay vỗ nhẹ vai Nhan Dược: "Em muốn đi học là tốt rồi."
Cảm nhận đường nét gầy guộc dưới lòng bàn tay, ánh mắt Trần Mục dịu dàng hẳn đi, cứ như chăm sóc con trai mình vậy, hắn tự tay đưa Nhan Dược đến hành lang tầng một dãy lớp học, mới chịu buông lời: “Trong lớp nếu thấy không khỏe phải báo ngay với giáo viên, tan học đừng có đi lung tung, nhớ ra cổng trường đợi sẵn.”
Vừa dặn dò, Trần Mục lại đưa cho Nhan Dược một chiếc ô và bình giữ nhiệt mới, trong bình là thuốc Bắc do lão giáo sư Chung tự bốc.
"Dạ." Nhan Dược hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi trong thái độ của đối phương, ngoan ngoãn gật đầu nhận đồ.
Đợi vị hiệu trưởng trẻ tuổi khuất bóng sau làn mưa, cậu mới chậm rãi bước về phía cầu thang dưới ánh mắt tò mò của các bạn học.
Hôm nay là ngày đầu tiên cậu đi học. Giáo sư Phương nói bây giờ là năm 2000, nhưng cậu nhớ rõ trước khi chết mình sống ở năm 2020, nghĩa là cậu đã trở về 20 năm trước.
Suốt một năm bị "giam lỏng" trong viện nghiên cứu, những người quen biết cậu đều đối xử với Nhan Dược như một sinh vật quý hiếm, ngày đêm lo sợ cậu ốm đau ngã bệnh, thậm chí giữa đêm còn có lão giáo sư từ khắp nơi tới thăm nom.
Những vị lão thành đó đều có địa vị cực cao, Nhan Dược từng thấy họ trên bản tin thời sự.
Về mặt lý thuyết, thời gian là thứ không thể đảo ngược. Giáo sư Chung và giáo sư Phương luôn ám ảnh nỗi sợ cậu sẽ đột ngột tử vong, họ không thể đảm bảo cơ thể cậu ở thời đại này sẽ không "hư hỏng". Nhan Dược hiểu rõ điều này, nên đã quen với sự quan tâm thái quá của mọi người.
Vừa suy nghĩ vừa bước vài bước, cậu định leo lên cầu thang thì bỗng nghe thấy tràng cười giòn tan vang lên. Chân bước dừng lại, cậu quay đầu nhìn ra sân trường.
Tiết trời lúc này đang độ xuân sang mưa phùn, mặt đất ẩm ướt.
Trong làn mưa mờ ảo phía xa, vài bóng dáng cao gầy đang tiến lại gần.
Mấy nữ sinh đang lấy nước nóng gần đó cũng phát hiện ra họ, khuôn mặt bỗng bừng sáng.
Vừa rồi họ còn bàn tán về Nhan Dược - học sinh mới chuyển đến có ngoại hình xuất chúng, giờ đột nhiên im bặt, má ửng hồng rồi đẩy nhau cười khúc khích, e thẹn tụm năm tụm ba dưới mái hiên ngóng trông.
"Thích Việt kìa! Không phải anh ấy bỏ học rồi sao?"
"Chắc là tin đồn thôi! Nghe nói ngay cả cái tên Thích Việt cũng do hiệu trưởng cũ đặt mà? Sao hiệu trưởng cũ có thể để anh ấy bỏ học được?"
"Ê đừng nói cái đó... Tui thấy... đường nét mặt anh ấy giống học sinh mới chuyển đến ghê, kỳ cục thiệt..."
"Ủa thật nè! Lúc không nói giống y đúc luôn!"
Nhan Dược thấy rõ cảnh họ rúc đầu vào nhau thì thầm, thi thoảng lại bật ra tiếng thảng thốt hoặc cười rúc rích.
Đến lần thứ ba nghe thấy câu "Nhan Dược giống anh ấy quá", cuối cùng chính chủ cũng mím môi, quay người chăm chú nhìn theo.
Lúc này Nhan Dược mới nhận ra nhóm người kia là các nam sinh mặc đồng phục giống mình, áo khoác đen cổ đứng, bên trong là sơ mi trắng, quần tây cùng tông màu phẳng phiu và giày thể thao trắng.
Mấy người đó rõ ràng là vừa kết thúc giờ thể dục cùng nhau trở về, tay cầm nước uống, không che ô, vừa cười đùa vừa bước dưới mưa.
Nhưng người đi đầu lại im lặng khác thường. Hắn cao vượt trội, dáng người gần 1m9, tay không cầm cặp mà chỉ dùng đầu ngón tay nâng một quả bóng rổ một cách dễ dàng.
Quả bóng xoay tít trên những ngón tay thon dài, kỳ lạ thay không hề rơi xuống.
Nội dung bàn tán của các nữ sinh cũng xoay quanh chàng trai cao nhất này.
Nhan Dược nhìn vài giây, luôn cảm thấy bóng dáng ấy quen quen, nhưng cảm giác quen thuộc mơ hồ này lại khiến cậu hơi bất an.
Suy nghĩ một lát, cậu vẫn đứng yên chờ họ tới gần.
Nhóm thanh niên 17-18 tuổi với bờ vai rộng và đôi chân dài, chẳng mấy chốc đã bước lên bậc thang vào hành lang trú mưa.
Rõ ràng năm người họ không có ý định về lớp ngay mà đứng tán gẫu dưới mái hiên. Hai đứa thậm chí còn huýt sáo đầy bất cẩn khi thấy đám nữ sinh đỏ mặt, lập tức bị hai đứa kia đấm vào bụng, kêu la ầm ĩ.
"Ê? Đánh tao làm đếch gì?"
"Huýt cái đếch gì, mày tưởng mình là du côn à?"
"Àiii! Tao không nhịn được mà... Thích Việt, mày nói vài công bằng đi, cả ngày im như thóc..."
Nhan Dược không quan tâm mấy người kia nói gì, chỉ chăm chăm nhìn chàng trai cao ngất ngưởng đang im lặng kia ba giây, rồi quay ngoắt người lạnh lùng bước lên lầu.
Có lẽ hôm nay cậu chưa tỉnh táo, nếu không sao lại thấy cái tên Thích Việt kia giống bố mình - Nhan Thanh Thành đến mức kỳ lạ như vậy.
Không, không phải giống, mà là y hệt, cùng sống mũi cao đậm chất Tây, đôi mắt sâu thăm thẳm, dáng người 1m9, vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, đặc biệt là đôi mắt đen kịt mang vẻ điềm tĩnh khác thường, dài và sâu.
Nếu không phải cằm không có râu, khóe mắt không có nếp nhăn thì đúng là bản sao trẻ trung hơn 20 tuổi của bố cậu.
Nhan Dược bước được hai bước đã không kìm được việc đưa tay lau mắt, lòng dâng lên nỗi xót xa. Người này giống bố cậu quá...
Phải biết rằng từ khi mười tuổi, cậu chưa bao giờ khóc nữa, ngoại trừ lần duy nhất khi bố lâm bệnh nặng, cậu khóc như đứa trẻ rồi bị bố véo tai mắng một trận.
Nhan Dược lớn lên trong bể thuốc, từ nhỏ đã bại liệt hai chân không thể đi lại, ngồi xe lăn lâu đến mức nhìn các cô gái xinh đẹp cũng không động lòng, chứ đừng nói đến việc kế thừa gia sản ngàn tỷ, với cậu sống sót đã là may mắn.
Bố cậu vốn là người giàu nhất Giang Thành, việc nuôi cậu cả đời không thành vấn đề, nhưng năm cậu 16 tuổi, ông đột ngột qua đời, để lại cậu một mình trơ trọi. Gia nghiệp đồ sộ không giữ nổi, lại không có ai chăm sóc, nói chi đến việc tìm bạn đời.
Giờ nghe tên người giống bố mình lại là Thích Việt, rõ ràng khác họ, trái tim Nhan Dược như bị đâm thủng, bước chân trở nên hỗn loạn.
Một đứa trẻ xinh xắn đột nhiên quay đi với vẻ mặt hoảng hốt như vậy, lại khiến Thích Việt - kẻ vốn im lặng ngẩng đầu lên.
Bản năng nhạy bén của hắn mách bảo có điều gì đó khác thường. Ngay từ ánh nhìn đầu tiên của cậu thiếu niên, hắn đã nhận ra không giống sự ngưỡng mộ nhiệt thành của người khác, mà chứa đựng quá nhiều thứ phức tạp, mang nỗi buồn sâu thẳm.
Mặc dù chỉ là cái nhìn chớp nhoáng trong hai giây, nhưng Thích Việt vẫn nhận ra được đôi mắt của thiếu niên bỗng dưng đỏ lên.
Hắn vẫn dõi theo bóng lưng của Nhan Dược, đương nhiên cũng nhìn thấy động tác cậu đưa tay lên lau mắt, khiến hắn không khỏi nhíu mày.
Đứa nhỏ ốm yếu này sao trông quen đến lạ? Như thể... người thân thất lạc nhiều năm...
Em trai.
Bị suy nghĩ đáng sợ này làm cho chấn động, ánh mắt người con trai lạnh lùng và ít nói này bỗng trở nên tối tăm, thấp giọng lẩm bẩm một từ: “Chết tiệt.”