Một ngày trải qua đủ mọi cung bậc hỉ nộ ái ố, ngay cả người lớn cũng thấy mệt mỏi, huống chi là Nhan Dược - một đứa trẻ vốn dĩ đã không khỏe mạnh.
Cậu ngoan ngoãn theo hiệu trưởng lên xe, rồi liền ôm lấy cặp sách, cúi đầu tựa vào ghế sau, hơi thở đều đặn, lim dim chợp mắt.
Trần Mục vì tiện chăm sóc nên để thư ký lái xe, còn mình thì ngồi luôn ở ghế sau.
Ánh nắng trong vắt len lỏi qua cửa sổ xe, rọi lên vầng trán hơi đỏ của thiếu niên, lướt qua đôi mắt đào hoa khẽ khép, nhẹ nhàng chạm đến hàng mi dài và dày, rồi dần dần tô rõ đường nét mềm mại của gương mặt nghiêng.
Từ góc nhìn của Trần Mục, ngoài vệt đỏ nhỏ xíu trên trán do bị chà xát đáng thương, từng centimet da thịt còn lại của thiếu niên đều trắng muốt đến mức gần như trong suốt dưới ánh mặt trời, thậm chí có thể nhìn thấy cả mạch máu mỏng manh trên cổ.
Đôi tay đang ôm cặp sách kia cũng sạch sẽ, thon gọn, không tìm được lấy một chút tì vết nào.
Đứa nhỏ này đúng là rất đẹp. Trần Mục một lần nữa khẳng định điều đó.
Thế nhưng vẻ đẹp khiến người kinh diễm ấy lại càng làm nổi bật sự non nớt và yếu đuối khác biệt của cậu. Một đứa trẻ như vậy, người bình thường không thể nuôi nổi.
Trần Mục vừa là hiệu trưởng, vừa là học trò của giáo sư Chung, từ đầu đã tham gia toàn bộ kế hoạch cứu chữa Nhan Dược tại viện nghiên cứu, nên anh rất rõ để giữ được mạng sống cho cậu bé, các giáo sư trong viện đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức.
Con người ta luôn biết quá ít về bí mật của thời gian. Cướp người từ tay thời gian lại càng là chuyện cực kỳ khó khăn.
Cái hố đen kia đã đưa Nhan Dược của tương lai về thời đại này, nhưng lại không thể đảm bảo sự an toàn cho mạng sống của cậu. Mà thời gian… vốn là một tồn tại bài xích tất cả.
Trong tháng đầu tiên thoát khỏi hố đen, chức năng sinh lý của Nhan Dược hoàn toàn sụp đổ, viện nghiên cứu gần như tưởng rằng không thể cứu được cậu nữa.
Nếu không nhờ giáo sư Chung Trường Sinh - bậc thầy phẫu thuật ngoại khoa kịp thời phát hiện ra mấu chốt vấn đề, kiên quyết phản bác mọi ý kiến để áp dụng phương pháp điều trị mới, thay toàn bộ các cơ quan “hỏng hóc” trong cơ thể Nhan Dược, cộng thêm việc cấp trên liên tục dốc không giới hạn nguồn lực y tế vào, thì Nhan Dược sớm đã không thể cầm cự được đến giờ.
Chỉ là dù mọi người đã nỗ lực đến vậy, tình trạng của Nhan Dược cũng chỉ từ bờ vực cái chết chuyển sang trạng thái “có thể đi lại, có thể hít thở”, miễn cưỡng sống như một người bình thường.
Khi ca phẫu thuật thành công, ai nấy đều tưởng rằng cuối cùng cũng giữ được mạng cậu, thở phào nhẹ nhõm, nhưng giáo sư Chung lại bất ngờ nói một câu: “Đừng vội thả lỏng, đây mới chỉ là thử thách đầu tiên của thời gian. Đứa trẻ này không thuộc về nơi này, thời gian đang bài xích nó, muốn kéo nó rời khỏi thời đại này.”
Bất cứ bác sĩ nào từng trực tiếp tham gia cứu chữa cho Nhan Dược đều không thể quên được hình ảnh đứa trẻ ấy toàn thân chảy máu không ngừng, làn da nứt toác, và cũng tận mắt chứng kiến cậu kiên cường gắng gượng lấy từng hơi thở, bằng ý chí cứng cỏi mà từng chút một thoát khỏi tay tử thần, quay trở lại với thế giới.
Dù phương pháp điều trị của viện nghiên cứu có quan trọng đến đâu, thì điều then chốt hơn cả là khát khao sống mãnh liệt của chính Nhan Dược, có thể giữ được tỉnh táo và lặng lẽ chịu đựng khi đang hấp hối, xuyên qua thời gian trong áp lực khủng khiếp của hố đen, không phải ai cũng làm được.
Hiểu rõ điều đó, hơn sáu trăm giáo sư trong viện, không cần ai nhắc nhở hay chỉ thị, đều tự giác coi Nhan Dược như “độc đinh” trong nhà, nâng niu, cưng chiều hết mực. Chỉ cần cậu sống, thì điều gì cũng có thể thương lượng.
Lần này giáo sư Chung quyết định đưa cậu đến trường học, là bởi hy vọng Nhan Dược có thể hòa nhập với đám đông.
Chỉ khi nào tháo bỏ được khúc mắc trong lòng, cậu mới có khả năng tiết lộ bí mật về thời gian và tương lai.
Tương tự, chỉ khi có được hiểu biết đầy đủ về những bí mật đó, viện nghiên cứu mới có thể tìm ra phương án an toàn để giữ được mạng sống của Nhan Dược.
Chỉ tiếc là, giả thiết thì vẫn là giả thiết, vì nó quá mức lý tưởng hóa.
Nhan Dược mắc chứng tự kỷ nhẹ, tuy tính cách mềm mỏng, ngoan ngoãn, không nóng nảy, nhưng tâm trí lại vô cùng kiên định, những chuyện cậu không muốn nói thì tuyệt đối sẽ không hé nửa lời.
Ngoài ra, viện nghiên cứu còn có một mối lo khác, họ sợ rằng nếu Nhan Dược tiết lộ những chuyện xảy ra trong tương lai, sẽ vi phạm quy tắc của thời gian, từ đó khiến sự tồn tại của cậu càng dễ bị đào thải, hoặc gây ra các chuỗi hiệu ứng bất lợi đối với xã hội.
Vì thế, tiến độ nghiên cứu hiện tại rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Thoát ra khỏi hồi ức, Trần Mục khẽ thở dài một hơi.
Lúc này, xe rẽ vào con đường rợp bóng cây, ánh nắng không còn chiếu vào được, bên trong xe bỗng trở nên mát mẻ, có phần âm u.
Trần Mục nghiêng đầu nhìn thiếu niên nửa tỉnh nửa mê, rồi lấy chiếc chăn mỏng luôn để sẵn trong xe ra, nhẹ nhàng vỗ vai cậu, nói: “Nhan Dược, thả lỏng tay ra, đưa cặp sách cho tôi.”
Nghe thấy giọng của Trần Mục, Nhan Dược mơ màng giơ tay dụi mắt, ngẩng đầu nhìn đối phương.
“Đặt cặp sách sang một bên đi, trời lạnh rồi, đắp chăn rồi ngủ tiếp.” Trần Mục lặp lại lần nữa.
Nhan Dược cũng rất nghe lời, buông tay để Trần Mục lấy cặp sách đi, sau đó yên tĩnh nhìn anh đắp chăn cho mình.
Nếu là bình thường, cậu nhất định sẽ nói cảm ơn, chỉ là bây giờ không phát ra được âm thanh, chỉ có thể gật đầu.
Trần Mục nhìn cậu một lúc, trong lòng chợt dâng lên chút nghi hoặc, nhưng lại cảm thấy có thể là mình nghĩ nhiều, bèn dịu giọng nói: “Mệt thì cứ ngủ một lát, em cần nghỉ ngơi đầy đủ.”
Nhan Dược gật đầu liên tục như gà mổ thóc, rồi vùi nửa khuôn mặt vào trong chăn, chỉ để lộ đôi mắt đen láy trong trẻo.
Cậu mở to mắt không chịu ngủ, Trần Mục bèn hỏi: “Em và Thích Việt…”
Chưa kịp nói hết câu, Trần Mục đã khựng lại, trong đầu bất chợt hiện lên hình ảnh Thích Việt và Nhan Dược đứng cạnh nhau.
Trước đó chỉ mải lo cho Nhan Dược, anh lại quên mất một chuyện quan trọng… Sao Thích Việt và Nhan Dược lại giống nhau đến thế?
“Nhan Dược, em với Thích Việt… có quan hệ máu mủ gì không?” Trần Mục dè dặt hỏi thử.
Nhan Dược quay đầu nhìn hiệu trưởng một cái, không gật cũng không lắc, chỉ lặng lẽ kéo chăn lên, trùm kín cả đầu.
Trần Mục: “…”
Đứa nhỏ này vẫn như trước, hỏi ba câu thì im lặng cả ba.
Trần Mục bất lực nhìn chỏm tóc con con lộ ra ngoài chăn của thiếu niên, nghĩ bụng: đợi về rồi để giáo sư Chung hỏi thử vậy.
Không hiểu vì sao, nhưng Nhan Dược lại đặc biệt nghe lời giáo sư Chung, có mấy chuyện cũng chịu mở miệng trả lời ông ấy.
Nghĩ vậy, Trần Mục cũng không truy hỏi nữa, chỉ nói: “Sáng nay các em học ba tiết Lý, Hóa, Toán, thầy Phó bảo em đã làm xong một đề thi thử. Có thể cho tôi xem thử được không?”
Đây là… muốn kiểm tra bài tập sao?
Nhan Dược kéo chăn xuống, gật đầu.
Trần Mục liền lấy bài thi ra.
Đó là một đề thi toán, toàn là những câu hỏi mô phỏng rất điển hình.
Anh nhìn lướt qua, trên bài có ghi chú bằng bút đỏ, chắc là thầy Phó đã chấm qua rồi.
“Ừm, phần trắc nghiệm đều đúng cả, rất tốt, xem ra tiến độ chương trình lớp 11 rất phù hợp với em. Phần điền vào chỗ trống thì… sao không đúng câu nào vậy?”
Hiệu trưởng Trần cau mày, cúi đầu lướt nhanh qua bài thi, nụ cười hài lòng trên mặt lập tức đông cứng lại.
Ngoài phần trắc nghiệm đúng hết, những phần còn lại như điền vào chỗ trống, bài toán tính toán và giải tự luận, đều bị gạch chéo.
Vấn đề là, cho dù làm sai hết, Nhan Dược lại vẫn viết kín cả bài, trình bày từng bước rất đúng quy chuẩn.
Cậu ấy rốt cuộc làm sao mà… rõ ràng không biết làm mà lại viết kín cả trang, nhìn sơ còn tưởng giống hệt đáp án tiêu chuẩn, nhưng nội dung thì hoàn toàn lệch hướng.
Trần Mục cầm bài thi im lặng mất hai phút, mới ngẩng đầu lên nhìn Nhan Dược.
Vừa ngước lên đã bắt gặp ánh mắt mang chút mong chờ của thiếu niên.
Ban đầu còn định nghiêm túc phê bình mấy câu, nhưng suy nghĩ ấy lập tức tan biến. Trần Mục vô thức hắng giọng, nói: “Không tệ, phần trắc nghiệm làm đúng hết, chứng tỏ em nắm vững phần kiến thức này, thái độ làm bài cũng rất nghiêm túc, câu nào cũng làm. Còn mấy câu phía sau… em nghỉ ngơi một năm, không theo kịp tiến độ là chuyện bình thường, lát nữa tôi sẽ thu xếp thời gian dạy kèm thêm cho em, cũng sẽ nhờ thầy Phó kèm riêng luôn.”
Vị hiệu trưởng Trần nổi tiếng nghiêm khắc, khiến học sinh toàn trường nghe tên là run, vậy mà giờ phút này lại nói ra mấy lời trái lương tâm, còn dịu dàng vỗ vỗ vai Nhan Dược.
Nghe đến đó, trái tim đang thấp thỏm của Nhan Dược cuối cùng cũng yên ổn lại, thậm chí còn có chút vui mừng, hơi ngại ngùng mà rụt mặt vào trong chăn.
Thật ra… phần trắc nghiệm đó, cậu chọn bừa cả. Nhưng tại sao lại đoán đúng thì chính Nhan Dược cũng không biết, chỉ biết là kiếp trước đi thi gặp trắc nghiệm, cậu cũng toàn chọn bừa mà vẫn đúng hết.
Mỗi lần Nhan Thanh Thành đều tức đến mức muốn đánh cậu, lại xót con vì sức khỏe yếu, cuối cùng mỗi lần cũng chỉ đánh vài cái vào mông rồi thôi.
Còn mấy bài sai khác hoàn toàn là do thói quen xấu từ kiếp trước.
Nhan Thanh Thành từng thuê rất nhiều gia sư cho cậu, lần nào Nhan Dược cũng học rất giỏi, các bài kiểm tra do gia sư cho làm thì cậu đều làm đúng hết. Theo lý mà nói, bài nào bình thường làm được thì lúc thi cũng phải làm được.
Mà cậu thật sự làm được.
Nhưng ai bảo bố cậu thay lòng rồi chứ?
Tập đoàn Nhan gia có rất nhiều ngành nghề, ban đầu chỉ phát triển trong nước. Lúc đó tuy Nhan Thanh Thành tính tình lạnh nhạt, công việc bận rộn, nhưng mỗi ngày vẫn ôm con cùng học bài, chưa từng vắng mặt buổi họp phụ huynh. Với Nhan Dược nhỏ bé, có được tình thương của bố là như có cả thiên hạ, nên lần nào thi cũng thuộc top 3 khối.
Nhưng sau đó, vì nhu cầu công nghệ của các doanh nghiệp mới thuộc tập đoàn, sản nghiệp Nhan gia bắt đầu mở rộng ra nước ngoài. Từ lúc đó, ngày nào Nhan Thanh Thành cũng họp ở tổng công ty hoặc bay khắp nơi, chẳng còn thời gian học cùng con.
Trong mắt ông bố này, con trai mình thông minh như thế, từ nhỏ môn nào cũng đứng top 3, trong nhà lại có tới năm gia sư, bảo mẫu, quản gia, bác sĩ gia đình, tài xế luôn túc trực thì có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ?
Nhan Dược lại không thể ích kỷ bảo bố đừng đi làm kiếm tiền nữa.
Thế là hết năm này sang năm khác, nếu không nổi loạn trong im lặng thì sẽ là đánh mất tình thương trong im lặng, và rồi Nhan Dược bùng nổ.
Cậu bắt đầu cố ý làm sai mỗi kỳ thi. Các bước giải thì không chê vào đâu được, nhưng nội dung thì cậu cố tình làm lệch đi.
Với chỉ số thông minh và EQ của Nhan Thanh Thành, chỉ cần hắn chịu khó xem kỹ bài thi của con trai, chắc chắn sẽ nhận ra sự thật, hiểu được con đang dùng cách ngầm ẩn nhất để nũng nịu với mình.
Đáng tiếc thay, nửa năm đó, ông bố bận tối mắt, chẳng hề liếc lấy một lần, họp phụ huynh cũng giao hết cho quản gia.
Tới lúc Nhan Thanh Thành nhớ ra để xem lại thì bản thân đã nhiễm virus rồi.
Thế là, từ học thần, Nhan Dược biến thành học sinh kém, và không hề hối hận.
Vì học giỏi cũng chẳng khiến bố cậu bớt việc để nhìn mình nhiều hơn, còn người lớn xung quanh thì không đời nào để một đứa yếu ớt, có nguy cơ chết yểu như cậu lớn lên rồi phải đi làm. Vậy thì… cậu còn thi điểm cao để làm gì nữa?
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng đến lúc thật sự đối mặt, Nhan Dược vẫn thấy hơi áy náy.
Không ngờ hiệu trưởng lại không mắng cậu… Hiệu trưởng đúng là người tốt.
Bị ánh mắt trong trẻo như pha lê của Nhan Dược nhìn chằm chằm, Trần Mục cảm thấy áp lực nặng nề như núi đè.
Hết cách rồi, hiệu trưởng Trần đành lấy sách toán của Nhan Dược ra, cầm bút lên, bắt đầu gạch dưới những chỗ quan trọng.
Nhan Dược ngồi bên cạnh yên lặng nhìn, nhìn đôi tay mang khí chất của một người đàn ông trưởng thành đang cầm bút bi ngay ngắn, nhìn những trọng điểm trong sách mà cậu đã học từ lâu được khoanh kỹ càng, phân loại bằng nhiều ký hiệu khác nhau.
Cậu cúi đầu, siết chặt viên kẹo sữa vị cam trong túi áo.
Một lúc sau, cậu buông tay, kéo chăn xuống, rồi thò tay vào cặp lục lọi, lấy ra một hộp kẹo nougat, đổ ra một viên, đưa cho Trần Mục.
Trần Mục mỉm cười nói: “Đây là kẹo giáo sư Chung cho phải không? Tôi nghe người ta nói em quý hộp kẹo này lắm, sao lại nỡ cho tôi?”
Vì thầy là người tốt.
Nhan Dược không thể nói ra lời, chỉ đẩy nhẹ tay Trần Mục, ý bảo thầy ăn đi.
Trần Mục lại bỏ viên kẹo vào túi, nói: “Ngay cả giáo sư Phương cũng không có đấy nhé, tôi phải giữ lại để khoe với ông ấy mới được.”
Nhan Dược chớp mắt đầy nghi hoặc, viên kẹo này quý đến vậy sao?
Chắc là hiệu trưởng đang dỗ mình thôi. Cậu nghĩ vậy, rồi kéo chăn lên đắp kín người, ngủ tiếp.
---
Lời tác giả:
Nhan Cải Trắng: Bố ơi, bố đã đánh mất con rồi.