Miệng của Du Vị giật giật, khuôn mặt hiện lên biểu cảm khó tả
Đồ đần!
Ngay lúc đó, cậu liếc nhìn qua khe cửa liền bắt gặp Bạch Niên đang trốn, cậu đoán được gì đó
Đây là đang định bắt gian tại trận sao?
Rồi khóe môi của Du Vị đột nhiên cong lên, tạo thành nụ cười có chút ngại ngùng mà nhìn Vọng Dư
“Có thể sao?”
“Vậy phiền cậu đút tôi nhé.”
Giọng điệu của Du Vị lúc nói dần dần chuyển sang ẻo lả, có phần yếu ớt giống Bạch Niên nhưng lại khiến người khác nổi da gà
Nếu không có cái khuôn mặt xinh đẹp đó thì người khác chắc chắn sẽ tưởng rằng Du Vị vừa nuốt 3 kí chanh vào miệng
Vọng Dư bên trong và Bạch Niên bên ngoài đồng loạt rùng mình một cái
Nhưng thay vì bỏ đi giống suy nghĩ của cậu thì Vọng Dư vẫn không có ý định rời đi
Anh ta hình như định làm thật?
Trước khi tay của Vọng Dư kịp chạm tới mấy gói thuốc ở trên bàn thì liền bị một lực mạnh mẽ cản lại
Tay của Du Vị tuy có phần nhỏ bé hơn nhưng lực nắm lại không hề yếu ớt chút nào. Cậu đẩy tay của Vọng Dư ra rồi tiện thể cầm luôn những gói thuốc, không cho người kia tiếp cận dù chỉ một ngón tay
“Tôi tự uống được.”
Nói xong Du Vị liền xé vài gói rồi uống qua loa
Vọng Dư thấy thuốc đã bị uống rồi thì mới xoay người rời đi, bàn tay tiếp xúc với Du Vị lúc nãy vô thức bị anh ta nhẹ nhàng xoa lên
Ở bên ngoài Bạch Niên cũng đã đi từ lâu
Nhưng sau khi họ đi, Du Vị liền tiến tới sọt rác vứt những gói thuốc chưa uống vào bên trong
Mặc dù cơn đau bao tử đang hành hạ nhưng vừa nãy có uống vài loại nên bây giờ tạm thời ổn hơn một chút, cậu mỉm cười trước khi liếc nhìn đồng hồ, có lẽ phân cảnh đầu tiên sắp bắt đầu
Ngay khi lớp học kết thúc, đúng như dự đoán, cậu và Vọng Dư liền bị cô giáo gọi ra gặp riêng ở văn phòng
Lúc này Du Vị đang suy nghĩ xem tình tiết này có giống cốt truyện hay không, dù sao thì cốt truyện cũng sẽ đi chệch quỹ đạo
“Cô hỏi thật, các em có phải đang yêu đương không?”
Đột nhiên câu hỏi của cô giáo khiến cậu mở to mắt, đôi mắt đỏ rực chuyển sang nhìn Vọng Dư
Cậu và cái tên công phụ này yêu nhau?
Không. Đời. Nào!
“Em không có.”
“Tuyệt đối không!"
Vọng Dư trả lời trước nhưng khuôn mặt lại mang một nụ cười mờ ám
Du Vị “…”
Cô giáo nhìn qua nhìn lại giữa hai người họ trước khi bật một đoạn ghi âm lên
"Hay là cậu cần tôi đích thân đút thuốc bằng miệng?”
Giọng của Vọng Dư
Theo sau đó là đoạn đứt quãng rồi tới giọng của cậu
“Có thể sao?”
“Vậy phiền cậu đút tôi nhé.”
Tiếp theo là âm thanh xé sột soạt của gói thuốc, nghe đúng là có chút ám muội
“Các em còn gì để giải thích?”
Cô giáo nghiêm nghị hỏi
Lần này Vọng Dư không đáp mà nhìn sang Du Vị
Khuôn mặt của Du Vị vẫn không đổi sắc, cậu giữ giao tiếp mắt với cô giáo trước khi lên tiếng
“Thứ nhất, cô chỉ có đoạn ghi âm này làm bằng chứng nhưng bằng chứng của cô không thuyết phục. Tại sao chỉ có bản ghi âm? Hình ảnh mới là mấu chốt cho việc tụi em yêu nhau.”
“Thứ hai, cô chắc chắn đã được ai đó mua chuộc. Cô nghĩ chỉ cần có một đoạn ghi âm thì liền buộc tội được em sao? Hay là cô chỉ đang gấp gáp muốn nhận tiền từ ai đó?”
“Thứ ba, nhưng nếu tụi em thật sự yêu nhau thì làm sao? Ngôi trường này nếu em nhớ không nhầm thì không có luật cấm yêu đương, chỉ cần bọn em vẫn giữ thành tích và không gây rối cho nhà trường.”
Nói xong mấy câu này cậu liền nhận ra Vọng Dư đã nhướng mày tới tận trời xanh
Cô giáo lúc này cũng bối rối nhưng cuối cùng lại yêu cầu họ phải gọi gia đình lên để nói chuyện rõ ràng
Vọng Dư không nói gì, Du Vị cũng lười giải thích. Thế là hai người họ bị tống ra khỏi phòng ngay sau đó
Khi ra ngoài cậu liền đoán được Bạch Niên đã ghi âm, đặc biệt còn có chọn lọc
Khi Vọng Dư chuẩn bị rời đi thì cậu theo bản năng liền hỏi
“Không sợ cha cậu đánh sao?”
Chỉ một câu hỏi đã khiến khuôn mặt thân thiện thường ngày của Vọng Dư sắp trụ không nổi, anh ta quay sang mỉm cười đầy ôn hòa nhìn Du Vị
“Không sao, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi.”
“Dù sao tôi cũng sẽ không yêu người như cậu.”
Du Vị cũng mỉm cười, cậu liền gật đầu, bày ra vẻ mặt tán thành
“Đúng ý của tôi, tôi cũng sẽ không yêu người như cậu."
Hai người chỉ mỉa mai nhau vài câu rồi liền tách ra hai đường riêng biệt, như thể xóa đối phương ra khỏi đầu
____
Khi về nhà, Du Vị lại nghe một cuộc cãi nhau dữ dội bên trong
Tiếng đập phá, giọng hét chói tai khiến cậu muốn bịt tai lại
Thậm chí có một cái chén xém nữa bay trúng vào mặt của cậu
Lúc này họ mới chú ý tới cậu, họ trầm mặt rồi bảo cậu đi về phòng
Khi về phòng, âm thanh đã nhỏ hơn nhưng vẫn có chút khó chịu
Cậu lấy một bộ đồ ngủ rồi đi ra ngoài, thật sự cuộc cãi nhau của họ không liên quan gì đến cậu. Cậu đi thẳng vào nhà tắm
Tiếng nước xả ra rồi lại tắt
Khuôn mặt ướt đẫm của Du Vị hiện ra ở trong gương, mái tóc đen rũ xuống vì ướt mà dính vào trán và má của cậu khiến cho đôi mắt đỏ vốn đã nổi bật bây giờ càng sáng lấp lánh hơn
Đôi mắt của cậu nhìn thật sâu vào gương, kí ức của ngày hôm qua lại ào đến
“Tôi nói nhé, nhìn cậu đẹp như vậy có phải từng đi làm trai bao không?”
“Nếu vậy thì bao nhiêu một đêm?”
Thay vì là giọng của Duật Luân thì bây giờ lại là giọng của mẹ cậu ở kiếp trước
Lúc này cậu chìm vào quá khứ, nơi vũng lầy đã ăn xác của cậu
Cậu chỉ vừa tròn 16 tuổi
Lúc gia đình khó khăn, bên họ hàng thì nợ một khoản tiền khá lớn, cha mẹ ông bà cậu còn không gánh nổi nhưng vì thương họ, gia đình đã nhẫn tâm tới mức ép cậu làm trai bao
Cậu nhớ rõ từng câu từng chữ, từng những giọt nước mắt giả tạo mà họ vang xin cậu
“Con thử nghĩ xem, chỉ một đêm với bọn họ thôi thì họ sẽ trả nợ dùm gia đình chúng ta!”
“Làm ơn, mẹ biết con là đứa con ngoan của mẹ.”
“Con chỉ cần phục vụ họ thật tốt, không chừng họ còn boa cho con!”
“Con nhìn xem chúng ta nuôi con bao nhiêu năm rồi! Không lẽ con nỡ để chúng ta bữa no bữa đói đi trốn nợ sao?”
Lúc đó cậu vẫn rất thương họ, cậu cố gắng nghĩ cách. Cậu bỏ học đi làm thêm ngày đêm, một phần cho họ ăn uống một phần trả nợ cho họ
Nhưng họ thấy cậu vẫn chưa nổ lực đủ, họ vẫn cứ tìm những món hàng ngon rồi ép cậu phải phục vụ, còn nghĩ cả cách gả cậu đi
Cậu thì không hề hay biết gì, ngoài làm việc ra thì cậu không nghĩ gì tới bản thân, cơm có khi còn không có mà ăn dẫn tới cậu bị bệnh về đường tiêu hóa, cũng có khi ăn nhưng cũng chỉ là đồ thừa không đủ lót bụng
Cảm giác chán ăn của cậu ngày càng nặng, có khi cậu chỉ uống nước rồi tiếp tục làm việc. Cậu chỉ biết rằng mình thương họ, họ là gia đình, họ xứng đáng có điều tốt đẹp hơn
Đâu ngờ khi cậu vừa làm thêm xong lại bị hai người ép vào một con hẻm nhỏ định cưỡng hiếp cậu, may mắn lúc đó cậu la lên kịp thời được vài người đi đường phát hiện và giúp đỡ
Sau đó cậu nghĩ tới việc đi học võ để bảo vệ bản thân nhưng vì quá bận rộn, việc đó kéo dài tới năm cậu 19 tuổi
Quá khứ tạm kết thúc ở đây, đôi mắt cậu mang một màu lạnh buốt dù cho nó có đỏ rực như lửa cũng chẳng thể xoa dịu cơn tức giận trong lòng
Cậu ghét bị gọi là trai bao, đá một cú vào bụng của Duật Luân vẫn chưa đủ