Bạch Niên cười dịu dàng rồi đổi chủ đề nhưng dưới đáy mắt lại không có chút cảm xúc nào, ý tứ không rõ ràng liếc nhìn Du Vị

Khi lớp học kết thúc Duật Luân nhanh chân lẹ mắt tiến tới bàn của người kia

Trong lúc này Du Vị đang chậm rãi dọn cặp sách nhưng ánh mắt của người sau lưng mạnh mẽ đến mức khiến cậu khó chịu mà quay lưng lại để xem tổ tông này là ai

Duật Luân, cái tổ ong vò vẻ đang đứng sau lưng cậu

Mái tóc đỏ chói mắt của anh ta đập vào mắt của Du Vị, trái lại đôi mắt màu xanh đậm của anh ta cũng dừng lại trước mặt cậu. Một sự kết hợp không hề hài hòa nhưng khi đặt trên khuôn mặt của anh ta lại rất hòa hợp

Giống như lửa và nước

Duật Luân lúc này cũng tranh thủ cơ hội đánh giá thiếu niên ở trước mặt, đúng là rất xinh đẹp, đẹp tới mức làm Bạch Niên ghen tị

Ngược lại với Duật Luân, dường như thiếu niên kia không có hứng thú. Cậu đeo cặp lên lưng trước khi đứng dậy bước đi ra cửa lớp học

Duật Luân thấy Du Vị đi thì liền xoay người ngồi lên ghế của cậu

Không đầu không đuôi lẩm bẩm đầy trêu chọc

“Tôi nói nhé, nhìn cậu đẹp như vậy có phải từng đi làm trai bao không?”

Khóe miệng của anh ta cong lên, tạo ra một nụ cười tiêu điểm rất gợi đòn

“Nếu vậy thì bao nhiêu một đêm?”

Du Vị lần này dừng bước, mặt không có chút kích động nào

Nhưng cậu liền vứt cặp sang một bên, không nhanh không chậm tiến tới đá một cú vào bụng của Duật Luân. Lần này ánh mắt có chút tối lại

“Thay vì hỏi tao, tại sao mày không hỏi cha mày xem?”

“Mày thử nghĩ nếu cha mày dẫn một cô gái về làm mẹ kế của mày?"

“Khỏi cần nói cũng biết là gái được cha mày bao nuôi.”

Khuôn mặt dịu dàng của Du Vị xuất hiện một nụ cười nhưng lời nói lại lạnh lùng cắt vào trái tim của Duật Luân

Du Vị biết mình đã chạm vào tim đen của đối phương, khuôn mặt có chút thích thú

“Mày nên suy nghĩ trước khi cố tình đến kiếm chuyện với tao. Để tao tung tin thì không hay đâu”

Cậu để lại lời cảnh báo trước khi lấy cặp và rời đi

____

Bên trong, Bạch Niên đã chứng kiến hết mọi chuyện. Vọng Dư cũng vô tình quay về lớp để lấy đồ, ai ngờ xem được màn kịch hay như vậy

Bàn tay trắng nõn mềm mại của Bạch Niên bây giờ trắng bệch do cậu ta siết chặt, xem ra Du Vị không đơn giản như cậu ta nghĩ

Ai ngờ một người vừa chuyển trường lại biết về quá khứ của Duật Luân? Đó là thứ mà anh ta ghét nhất khi bị nhắc đến

Có lần một trong những đàn em vô tình dò hỏi quá khứ của anh ta thì liền bị anh ta đánh một trận nhập viện hơn một tháng

Nhưng giờ thì sao?

Dáng vẻ của Duật Luân từ kinh ngạc chuyển sang trầm tư cuối cùng lại là một biểu cảm rất phức tạp

Mái tóc đỏ rực của anh ta hơi bù xù, tư thế ngồi dưới sàn sau khi té khỏi ghế cũng có chút buồn cười

“Đứng lên nào bạn nhỏ~”

Đúng lúc Xuyên Dược đi ngang cửa lớp liền trêu chọc

Anh ta không biết những gì đã xảy ra bên trong nhưng khi nhìn thấy đàn em khóa dưới này chật vật ngồi dưới sàn thì lại không nhịn được mà trêu ghẹo vài câu    

Vọng Dư cũng cười cười rồi bọn họ rời đi cùng nhau

Lúc này chỉ còn Bạch Niên vẫn đang ngơ ngác, sau khi nghe câu trêu chọc của Xuyên Dược thì cậu ta mới hoàn hồn vội vã tiến tới đỡ Duật Luân lên

“Cậu không sao chứ?”

Bạch Niên ân cần hỏi hang, sau đó nhìn bị ánh mắt lạnh lẽo của Duật Luân làm cho im bặt. Rõ ràng tâm trạng của Duật Luân không tốt

Duật Luân rời đi trước, Bạch Niên đi sau cùng

Khi ra ngoài, Duật Luân không còn tâm trạng để tụ tập với đám đàn em kia nữa mà hắn đi thẳng về nhà

Lúc này không hiểu sao anh ta lại thấy chiếc xe của cha anh ta ở trước cửa nhà, tâm trạng phức tạp lúc nãy càng nặng nề hơn. Tay của Duật Luân siết chặt thành nắm đấm trước khi đi thẳng vào bên trong 

“Em nghĩ sao? Thích nó chứ?”

Giọng cười đùa của cha mình cùng một người phụ nữ khác vang lên từ phòng khách

Rầm

Duật Luân mở mạnh cánh cửa rồi bước vào, ánh mắt nhìn họ đầy vẻ xa cách và lạnh lùng

“Cha và mẹ vẫn chưa li dị.”

Anh ta để lại một câu trước khi đi vào phòng riêng của mình

Ở bên ngoài sắc mặt của cha anh ta có chút khó coi, người phụ nữ bên cạnh cũng vậy. Nhưng sau đó họ làm như không có chuyện gì mà tiếp tục cười đùa

Khi về phòng Duật Luân liền lấy máy bấm gọi số của mẹ, bàn tay anh ta run rẩy tới mức bấm loạn cả lên. Phải mất một lúc mới ấn đúng số mình cần gọi

Đầu giây bên kia rất lâu vẫn chưa bắt máy

Gọi lại 2 lần, 3 lần, 5 lần,….

Sau đó Duật Luân mới biết rằng anh ta đã bị mẹ chặn số từ lâu

Duật luân mệt mỏi dựa vào cánh cửa, cơ thể không còn sức mà trượt xuống ngồi bất động trên sàn nhà

____

Bên chỗ Bạch Niên cũng không tốt hơn là bao, cậu ta nhìn chằm chằm vào màn hình với vẻ mặt cực kỳ khó coi

Lúc này cậu ta nhìn top tìm kiếm của trường mà cắn môi

#Học sinh mới của trường có nhan sắc ra sao?#

#Gia đình của Du Vị#

#Bạch Niên và Du Vị# 

Từ đầu tới cuối đều là Du Vị, ngay cả cậu ta cũng bị đem ra so sánh với Du Vị!

Lúc cậu ta đang nghiến răng nghiến lợi nhăn nhó cả biểu cảm thì đột nhiên một cuộc gọi hiện lên, là mẹ

Bạch Niên mừng rỡ, liền bấm nhận ngay lập tức

Bên kia một giọng nói dịu dàng đầy ý tứ vang lên

“Mẹ nhớ con lắm.”

“Khi nào con về nhà đây, bé yêu?”

Bạch Niên cười cong cả mắt khi đáp lại lời yêu thương của mẹ. Nhưng sau đó cậu mới nhận ra mình trễ giờ về nhà ăn cơm cùng mẹ

“Con xin lỗi, con về liền đây!”

Khi về nhà, Bạch Niên nhận được một nụ hôn yêu thương từ mẹ ở ngay môi. Sau đó mẹ cậu ta kéo cậu ta lại gần ngay bên cạnh trước khi gia đình cùng ăn cơm

Hai đứa con ruột của bà ta ngồi đối diện cũng đang tập trung ăn uống nhưng vẻ mặt lại chứa đầy sự ghê tởm

____

Lúc Du Vị đang chơi game trên điện thoại thì đồng loạt các lời mời kết bạn hiện lên

???

“Xin chào tôi là Vọng Dư, kết bạn nhé?”

“Xin chào tôi là Duật Luân, kết bạn nhé?”

“Xin chào tôi là Bạch Niên, kết bạn nhé?”

Vọng Dư là ai nhỉ?

Du Vị lờ mờ nhớ lại nhưng sau đó cũng không quan tâm mà bỏ qua thông báo tiếp tục chơi game

Nhưng điện thoại của cậu cứ liên tục bị Vọng Dư gửi tin nhắn đến

“Vọng Dư đã gửi cho bạn một ảnh.”

“Vọng Dư đã gửi cho bạn một ảnh.”

“Vọng Dư đã gửi cho bạn một ảnh.”

???

Cuối cùng Du Vị cũng tò mò mà nhấn vào

Bức ảnh đầu tiên là chụp Du Vị đứng nói chuyện với Duật Luân nhưng chỉ có Du Vị là đứng còn Duật Luân thì ngã ngồi dưới sàn rất buồn cười

Bức ảnh thứ hai là Bạch Niên đang đứng ở một con hẻm nhỏ, nhìn có vẻ gần trường nhưng điều đáng chú ý ở đây chính là biểu cảm đầy thú vị của cậu ta. Trong ảnh biểu cảm của Bạch Niên méo mó tới mức sắp nặn bột làm bánh được luôn rồi

Du Vị coi tới đây thì cười khúc khích trên giường

Nhưng bức ảnh thứ ba khiến Du Vị sững sờ một lúc

Bức ảnh là Du Vĩnh, cha của Du Vị. Bức ảnh chụp Du Vĩnh đang ôm một cô gái khác, bằng chứng cho việc ngoại tình

Nhưng hình như góc chụp này hình như là góc từ camera? 

Du Vị sững sờ một lúc rồi cũng thôi, sau đó cậu mỉm cười và lưu ba tấm hình này lại. Cuối cùng chấp nhận 1/3 lời kết bạn, sau đó gửi câu cảm ơn tới Vọng Dư

Bên này Vọng Dư nhìn lời kết bạn đã được chấp nhận và câu “cảm ơn” trên màn hình xong liền mỉm cười

Cha của anh ta đang ngồi uống cà phê, nhưng khi thấy nụ cười của Vọng Dư thì ông ta xém nữa sặc sụa

____

Ngày hôm sau khi đi học, đúng như dự đoán sắc mặt của Duật Luân cực kỳ tệ hại. Giống như sắp xé xác ai đó

Du Vị không hiểu sao cũng vậy, khuôn mặt hiện lại sự khó chịu rõ ràng. Ngay cả Vôn Ngự người hoà đồng thân thiện bên cạnh cũng không dám bắt chuyện

Bạch Niên ở ngoài rìa của câu chuyện nên cũng không hiểu. Nhung khi thấy Du Vị cũng khó chịu thì trong lòng cậu ta có chút thỏa mãn 

Vọng Dư bên cạnh cũng ngay lập tức bắt được tính hiệu, khóe miệng anh ta giật giật

Khi tới giờ ăn trưa thì sắc mặt của Du Vị càng tệ, cậu gục đầu xuống bàn. Mồ hôi lạnh chảy xuống trán, trông không ổn chút nào

Các học sinh khác đều đã đi ăn, chỉ còn Vọng Dư vẫn chưa có ý định nhúc nhích

“Buồn vì bức ảnh à?” Vọng Dư khẽ hỏi

“Không.” Du Vị gần như trả lời ngay lập tức mà không suy nghĩ, nhưng sợ người kia lại tra hỏi nên cậu liền thành thật “Đau bao tử.”

Vọng Dư nhướng mày, sau đó âm thanh cánh cửa mở ra rồi đóng lại. Một lúc sau cánh cửa lại mở ra rồi đóng lại

Chỉ là lần này trên bàn của Du Vị có thêm một vài gói thuốc

“Uống vào sẽ đỡ hơn.”

Vọng Dư nở nụ cười đầy quan tâm, nhưng trong lòng Du Vị chỉ có hai chữ giả tạo

“Cậu không cần quan tâm tới tôi, sắp hết giờ ăn trưa rồi.” ý tứ của Du Vị rõ ràng qua lời nói, rằng đừng làm phiền tôi nữa

Nhưng hình như ai kia không hiểu mà chỉ cười cười, cuối cùng lại trêu chọc nói

“Hay là cậu cần tôi đích thân đút thuốc bằng miệng?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play