Cả căn phòng yên tĩnh, khói nhang từ đỉnh lò bay lên lững lờ.
Mái tóc mai của Sở lão phu nhân nhảy dựng lên, ánh mắt hiện rõ vẻ không hài lòng.
Bà vốn định giấu nhẹm chuyện này.
Dù sao hôn lễ cũng cận kề, nếu nhà gái tự ý bỏ trốn, chắc chắn sẽ bị hoàng đế khiển trách nặng nề. Chi bằng giấu nhẹm thông tin, trước mắt qua mắt được ngày mai. Dù sao người đến đón dâu cũng không biết gì, Sở Tường là một cô nương, trốn một thời gian rồi cũng phải trở về phủ. Đến lúc đó hai nhà đã là thông gia, bên này đưa Sở Tường qua là xong, vẫn còn có thể âm thầm thương lượng với Phần Dương vương phủ.
Dù thế nào cũng tốt hơn là bị phát hiện trước mặt hoàng đế.
Ai ngờ A Yên lại đòi công khai?
Lão phu nhân không khỏi nhíu mày sâu.
“Mạng sống của cả gia tộc giờ đây đều nắm trong tay cháu, sao lúc này cháu lại làm khó đễ như vậy?” Bà thở dài nặng nề, vẻ mặt thất vọng mà nghiêm nghị, “A Yên, nếu phủ ta bị kết tội kháng chỉ, tất cả chúng ta sẽ không ai thoát khỏi cái chết. Huống hồ, gả đi sẽ được hưởng vinh hoa phú quý, cháu vốn ngoan ngoãn, sao lại làm loạn vào lúc này?”
Lời vừa dứt, mọi ánh mắt trong phòng đổ dồn vào bóng dáng mảnh mai của A Yên.
A Yên trong lòng khinh bỉ.
Ngoan ngoãn là phải để người khác bắt nạt, để người khác dọn dẹp hậu quả sao?
Những chuyện nhỏ nhặt nhường nhịn một chút không sao, nhưng chuyện lớn thì không thể nhượng bộ, đặc biệt là liên quan đến Sở Tường, người từ nhỏ đã được cưng chiều.
Nàng đứng đó, đơn độc yếu đuối, nhưng lại kiên định bướng bỉnh.
“Chính là đường tỷ không màng đến sống chết của cả nhà mới gây ra chuyện lớn như vậy, sao tổ mẫu lại đổ tội lên đầu cháu? Thật ra tổ mẫu còn hiểu rõ hơn cháu, nếu hoàng thượng thực sự muốn ban hôn cho Tạ gia thì trong kinh thành Trường An có vô số quý nữ, sao lại chọn nhà ta? Rõ ràng việc này phía sau còn ẩn chứa tính toán khác, thậm chí có thể rất nguy hiểm. Đường tỷ bỏ trốn không phải là không có lý do.”
“Đường tỷ đang tính toán gì, chắc hẳn tổ mẫu cũng đoán ra được.”
“Đơn giản là sợ con đường phía trước khó lường, không dám mạo hiểm. Nghĩ trong nhà chắc chắn gia đình sẽ ép cháu gả thay, đến lúc đó nếu cháu rơi vào cảnh gian nan, đường tỷ rụt cổ tìm đường ra. Nếu cháu hoàn cảnh thuận lợi, sợ là đường tỷ sẽ đổ tội cho cháu với tội danh mơ ước địa vị cao, tự ý mạo danh để gả thay rồi lại ngồi ăn bát vàng nghênh ngang vào phủ.”
“Nhưng Tạ gia sẽ để cho người ta lừa dối sao?”
“Cho dù cháu có mạo danh thay thế, cũng không che giấu được lâu, đến lúc sự thật bại lộ, đó chính là tội khi quân. Dù sao cũng không có kết cục tốt, vậy thì chi bằng chết ở kinh thành còn hơn là làm quỷ lang thang, liên lụy đến cha mẹ huynh đệ.”
Nàng từ từ dứt lời, liếc về phía mẫu thân Ngô thị.
Ánh mắt bên trong mang hàm ý nhắc nhở.
Ngô thị cuối cùng cũng tỉnh táo lại từ vận may hỉ sự rơi xuống đầu, nhận ra sự nguy hiểm trong đó, vội vàng nói: “Lời này nói rất đúng, nếu mạo danh mà bị Tạ gia phát hiện, tội khi quân ai cũng không chịu nổi. Mẫu thân, chuyện này là do Tường Nhi gây ra, A Yên cũng chỉ là nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy. Việc này phải làm rõ, trong lòng chúng ta mới yên ổn.”
Hai mẹ con khó có lúc đồng lòng, Lão phu nhân nghẹn giọng.
Bên cạnh đó, Tiết thị vốn không cam lòng để người khác cướp đi vị trí vương phi, nghe vậy liền nhỏ giọng nói: “Đều là người một nhà cả, hôn thư đã định rồi, cần gì phải làm rùm beng. A Yên cháu ngoan ngoãn một chút, giúp gia đình vượt qua khó khăn này, cả nhà sẽ biết ơn cháu.”
“Đúng vậy, muốn làm rõ cũng không kịp nữa rồi.”
Một đường tẩu khác nhỏ giọng đồng tình.
A Yên suýt nữa thì bật cười.
“Tổ mẫu thường khen đường tỷ ngoan ngoãn hiểu chuyện cho nên mới có chuyện hôm nay, chi bằng bá mẫu giáp huấn ta, hiểu chuyện là như thế nào? Đường tỷ gây ra rắc rối lớn như vậy mà bỏ trốn, chuyện này vốn không liên quan đến ta, bá mẫu không cần phải ép bức ta! Củ khoai nóng bỏng này có ai muốn nhận đâu.”
Những lời này không hề nể nang, khiến mặt Tiết thị đỏ bừng
Bên cạnh, Ngô thị cũng nói: “Có kịp hay không thì thử làm xem. Tẩu tử nếu không muốn thì đi tìm Tường nhi về là được, nói như thể ai cũng muốn tranh giành hôn sự này vậy.”
Trong lúc lời qua tiếng lại, lão phu nhân phiền lòng nhíu mày
“Được rồi!” Bà đập mạnh vào bàn, giận dữ nhìn Tiết thị ra hiệu im lặng, rồi quay sang nói với A Yên: “Cháu thật sự kiên quyết như vậy sao?”
“Nếu Tổ mẫu không đồng ý, cháu cũng không có cách nào khác.”
A Yên biết rõ phụ thân không ở nhà, không thể lý luận với tổ mẫu bất công xưa nay, nên chỉ nói: “Cháu nói thẳng ra. Nếu tổ mẫu chịu vào cung làm rõ mọi chuyện, viết thư cho cháu mang theo, sai đường ca đến Tạ gia nói rõ sự tình, cháu sẽ gánh vác cục diện rối rắm này gả đi Ngụy Châu. Nếu không, hà tất gì cháu phải đi xa chết nơi đất khách quê người? Dù sao chuyện này liên quan đến cả gia tộc, ai cũng không thể đứng ngoài được.”
Nói xong, nàng chắp tay uốn gối hành lễ các trưởng bối rồi rời đi.
Mọi người còn lại nhìn nhau, sắc mặt lão phu nhân đen như đáy nồi.
Nhưng câu nói cuối cùng của A Yên như một hồi chuông cảnh báo.
Hai nhà có rất nhiều con cháu, dù Tiết thị không muốn từ bỏ vị trí vương phi, lão phu nhân lại thiên vị cháu gái cả nhưng những người khác cũng không muốn con cái mình bị Sở Tường liên lụy.
Một vài cô cháu dâu thấy A Yên nói rất kiên quyết cũng không dám mạo hiểm, vây quanh lão phu nhân khuyên nhủ, mong bà vào cung xin ân để tránh rắc rối cũng không để lại hậu họa.
Lão phu nhân ban đầu không đồng ý nhưng đến cuối giờ Mùi, vẫn không tìm thấy Sở Tường, đành phải mặc lễ phục cáo mệnh, vội vã vào cung.
…..
Vào lúc hoàng hôn, Sở lão phu nhân bước ra khỏi cổng cung, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Thiên tử nội giận, thật khiến người ta vô cùng khiếp sợ.
Lão phu nhân thỉnh tội như đang đi trên băng mỏng.
May mắn thay, mặc dù bị khiển trách, nam nhi Sở gia đều bị giáng chức, bà quỳ lạy rất lâu, xương cốt già nua gần như tan nát, cuối cùng cũng lấy lý do Sở Tường đột ngột mắc bệnh nặng, điên khùng không rõ tung tích, không thích hợp gả vào vương phủ, liên lụy đến triều đình mà còn thuyết phục được hoàng đế và hoàng hậu thay đổi hôn ước, không trừng phạt quá nặng Sở gia.
Trở về phủ, bà liền đến thẳng Tây Khóa Viện nơi A Yên ở, bảo nàng chuẩn bị kỹ lưỡng cho việc xuất giá, đừng để xảy ra sai sót nữa.
Hai chị em có vóc dáng tương đương nhau, nên không cần làm lại mũ phượng.