Vĩnh Huy năm thứ 12, cuối hạ.
Phủ thái sư kinh thành.
Một cơn mưa rào đã rửa sạch bầu trời, để lại một khoảng không trong trẻo, thoáng đãng. Sân vườn phủ thái sư sáng bóng, gió thổi qua hành lang, tạo ra những chiếc đèn lồng bằng lụa treo cao đung đưa, khoe sắc màu rực rỡ. Các tỳ nữ bận mang những tấm lụa mới để trang hoàng nhà cửa.
Ngày mai, tôn nữ Sở Tường của phủ thái sư, sẽ xuất giá, thánh chỉ tứ hôn gả cho Phần Dương Vương Tạ Đĩnh. Lễ Bộ phụ trách hôn sự, không được có bất cứ thứ gì sai sót.
Cả phủ thái sư lúc này đang trong không khí náo nhiệt.
Chỉ duy nhất không khí trong Di Hòa Đường là lạnh lẽo.
Vị tân khoa tiến sĩ tư dung như ngọc – Kiều Hoài Viễn đang chắp tay trước mặt thái phu nhân.
“… Không phải là vãn sinh cố ý thất hứa, gia mẫu có lệnh, cháu không thể không nghe theo. Nhị cô nương tư dung tuyệt sắc, dịu dàng khéo léo, cháu không thể vì mình mà làm lỡ dở tương lai của nàng. Mong lão phu nhânn lượng thứ cho cháu, xin được trả lại lễ đính hôn.”
Nhị cô nương mà hắn nhắc đến chính là Sở Yên cháu gái thứ hai của phủ thái sư, người đã được định hôn với hắn, lễ vật cũng đã trao.
Sở lão phu nhân vốn tưởng hắn đến để chúc mừng lễ cưới của cháu gái cả nên đã rất khách khí mời hắn vào thư phòng. Không ngờ, hắn lại đến để hủy hôn?
Bà nhìn bộ dạng giả vờ áy náy, tức giận không có chỗ phát tiết “Ngày trước, chính ngươi đến cửa bái sư, muốn theo ta học hành, nhờ đó mà ngươi mới thi đỗ đạt tiến sĩ. A Yên hứa gả cho ngươi cũng là gả thấp, bây giờ như thế nào lại đổi ý!!”
“Gia mẫu nếu cứ nhất quyết như vậy, vãn sinh cũng không thể làm gì khác.”
” Hừ! Ngươi lừa gạt ai.”
Lão phu nhân dựa vò tôn vị của thái sư, phong là nhất phẩm cáo mệnh, xưa nay rất thể diện. Vốn dĩ bà đang rất vui mừng vì cháu gái cả được gả vào vương phủ, trong vương phủ được thêm vinh quang mà ngay lúc này Kiều gia lại đến cửa từ hôn, khó tránh khỏi cảm thấy đen đủi. Nếu không phải vì thân phận, bà đã lấy quải trưởng đuổi người ra ngoài rồi.
Kiều Hoài Viễn cúi đầu không dám nói gì.
Không khí trong phòng trở nên căng thẳng.
Khuôn mặt của lão phu nhân còn đen hơn cả tấm áo gấm màu nâu đậm đang mặc trên người. Dù tức giận đến mấy bà cũng hiểu rằng, Kiều gia cố gắng chọn lúc này để hủy hôn, thậm chí đến cả lời nói muốn trả lại lễ vật cũng dám nói ra thì hôn sự này chắc chắn thất bại rồi.
Bà càng nghĩ càng tức, bà chỉ thẳng vào mũi Kiều Hoài Viễn mà mắng: “Cầu hôn rồi lại không cưới, thật là vong ơn bội nghĩa! Không ngờ một người đọc sách như ngươi lại nói không biết giữ lời. Thôi đi, số lễ vật kia cũng không đáng giá bao nhiêu, ta trả lại cho ngươi hết. Lần sau mà còn dám đến nhà ta nữa, lão bà này sẽ sai người đánh gãy chân nhà ngươi!”
Kiều Hoài Viễn bị mắng cũng không dám phản bác, chỉ đỏ mặt khom người nói: “Lão phu nhân dạy dỗ rất phải, vãn sinh xin ghi nhớ.”
“Thôi đi! Ở đây bận lắm, ngươi cũng đừng đứng ngây ra đó nữa. Người đâu, mang hết lễ vật hồi môn trả lại, để cho hắn đếm kỹ từng thứ một. Lần sau mà dám đến đây nữa, thì đừng có mang theo thiệp mời làm gì, mà cứ đuổi thẳng cổ ra ngoài đi.”
Sở lão phu nhân nói xong, dùng cây gậy đập mạnh xuống đất như một tín hiệu đuổi khách, rồi mặt lạnh lùng đứng dậy đi vào phòng trong.
Con dâu thứ Ngô thị vội vàng đỡ bà, cùng bà đi vào.
Sau tấm bình phong hoa lê sơn hoa , A Yên mím môi.
Giữa cái nóng bức của mùa hè, nàng mặc rất ít, chiếc áo đào lụa bên dưới là một chiếc váy mây khói mềm mại, tôn lên dáng người yểu điệu, nhỏ nhắn mảnh mai. Nàng mới vừa cập kê, dung nhan lại vô cùng xinh đẹp, mái tóc đen mượt như sương, hai mắt sáng như tuyết, đôi má hồng hào mềm thương mại,gương mặt trắng nõn mịn màng như bông như hoa.
Giờ phút này, đôi môi đỏ mọng mím lại, nhưng lại thoáng chút u buồn.
Hóa ra hắn thực sự đến để từ hôn.
Giống như những gì người ta nghị luận, đỗ đạt tiến sĩ làm quan liền bỏ rơi Sở gia đang sắp sửa suy thoái để leo lên nhà cao cửa rộng.
Không ngờ lại bạc tình bạc nghĩa như vậy. …
Hôn sự giữa A Yên và Kiều Hoài Viễn quả thật là gả thấp.
Sở gia ở kinh thành cũng coi như có chút danh tiếng, tổ phụ của A Yên là Sở Chương – một danh nho, tinh thông thư họa nhạc lý, từng được tôn sùng là Thái sư của tiên đế. Nay ông đã qua đời gần mười năm, hai con trai làm quan đến tầng ngũ phẩm, tuy không còn huy hoàng như trước, nhưng vẫn còn chút cơ nghiệp, lại có lão phu nhân là nhất phẩm cáo mệnh.
Lần này hoàng đế tứ hôn Sở Tường cho Phần Dương Vương Tạ Đĩnh cũng là vì nhìn vào dòng dõi Sở gia, từng là thái sư của tiên đế.
Tuy nhiên, xuất thân của Tiêu Hoài Viễn lại thua kém Sử gia nhiều.
Hắn là người ở vùng lân cận kinh thành, tổ tiên không có lấy một công danh. Thuở nhỏ, phụ thân được phụ thân là tú tài khai thông, sau đó chăm chỉ học hành, lại có tài học, tìm đến Sở gia, trở thành môn sinh của phụ thân A Yên là Sở Nguyên Cung.
Mùa xuân tân khoa năm nay, Kiều Hoài Viễn đỗ đạt tiến sĩ.
Lúc đó A Yên vừa mới cập kê, lại thêm xinh đẹp dịu dàng, nên có rất nhiều người đến cầu hôn.
Lão phu nhân nhìn trưởng tôn nữ được tứ hôn cho vương phủ, càng quyết tâm muốn tìm cho A Yên một gia đình quyền quý ở kinh thành để gả cao, không chỉ nâng cao danh giá của gia tộc mà còn có thể dựa vào quan hệ họ hàng để được công hầu giúp đỡ, mở đường cho anh em con cháu. Vì vậy, khi có các phủ công hầu đến cầu hôn, bà liền muốn đồng ý ngay.
Sở Nguyên Cung lại không nghĩ như vậy.
Cao môn vọng tộc từ trước đến nay rất chú trọng môn đăng hộ đối. Mặc dù Sở gia từng rất vinh quang, nhưng đó đều là được tiên đế phong tặng, lại thêm thái sư đã qua đời từ lâu, lão thái phu nhân cũng không có nhiều quyền thế, gia tộc đã sớm suy tàn.
Môn hộ muốn cưới tông phụ đa phần đều coi thường Sở gia suy thoái. Mấy đám con cháu đến cầu hôn kia đa phần dựa vào công lao của tổ tiên để lại sống qua ngày, hoặc là ăn chơi lêu lỗng, hoặc là ham mê sắc đẹp, không phải là người chồng tốt. Hơn nữa, trong những gia đình quyền quý, quan hệ trong nội trạch rất phức tạp, con cháu đông đúc, nữ nhi từ nhỏ đã được nuông chiều không hiểu chuyện đời, gả cao sau này muốn ứng phó
So sánh với những người đó, Kiều Hoài Viễn lại là một người chồng tốt.
Hắn ta có vẻ ngoài tuấn tú, tài năng hơn người, lại không ham mê sắc đẹp, chỉ chăm chỉ làm việc, tương lai chắc chắn sẽ có nhiều thành công.
Nếu A Yên lấy chàng, dù không được ảnh hưởng cuộc sống sang trọng như khi gả vào phủ công hầu nhưng khi phu quân nàng thăng quan tiến chức, nàng cũng sẽ có một cuộc sống hạnh phúc. Ông bà nhà họ Tiêu mà ông đã từng gặp đều rất tốt bụng, nên nàng sẽ không bị ức hiếp khi đến đó.
Cao môn quý hộ tìm tông phụ đa phần đều coi thường Sở gia suuy thoái, đám con cháu tới cầu hôn kia cũng chỉ là dựa vào công lao của tổ tiên, hoặc là ăn chơi trác táng, ham mê nữ sắc, đều không phải là người chồng tốt. Hơn nữa, bên trong nội trạch cao môn quý hộ thường rất phức tạp, con cháu đông đúc, nữ nhi từ nhỏ đã được chiều chuộng nên không hiểu biết nhiều về thế sự, nếu gả vào những gia đình như vậy thì phải đối phó với mẹ chồng nàng dâu, khó tránh khỏi việc phải nơm nớp lo sợ, cuộc sống không mấy thoải mái.
So sánh ra thì, Kiều Hoài Viễn lại được coi là rể hiền.
Hắn sinh ra đã tuấn tú, tài năng hơn người, lại không ham mê sắc dục, chỉ cần kiên định làm việc, tiền đồ sau này chắc chắn sẽ tốt.
Nếu A Yên gả cho hắn, dù không được vinh hoa phú quý như khi gả vào phủ đệ công hầu, chờ phu quân lên chức thì cuộc sống cũng như ý mãn nguyện. Ông cũng từng gặp Nhị lão gia Kiều gia, đều là người hiền lành, nàng gả vào đó chắc chắn sẽ không bị ức hiếp.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, ông liền đồng ý cuộc hôn nhân này.
Hiện tại, lễ nạp thái và lễ vấn danh đã hoàn tất, chỉ còn chờ chọn ngày lành tháng tốt để chọn ngày đính hôn.
Ai ngờ, vào lúc này, Kiều Hoài Viễn lại đến hủy hôn?
A Yên nhìn bóng lưng người đàn ông đang quay lưng bỏ đi, vẻ mặt dần trở nên trầm mặc. Nha hoàn Ngọc Lộ sợ nàng buồn, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.
Bên trong phòng, mơ hồ vang lên tiếng nói của Sở lão phu nhân:
“A Yên đứa nhỏ này cũng thật là! Cháu nhìn đường tỷ của cháu, Tường Nhi, từ nhỏ đã ngọt ngào lanh lợi, biết tính toán lại hiểu chuyện nên mới có phúc khí được làm vương phi. Còn cháu thì suốt ngày không biết tính toán cũng không biết làm sao để lấy lòng người khác, ngay cả một nho sinh không có bối cảnh cũng dám đến hủy hôn.”
“Mẫu thân đừng tức giận, con dâu về phòng sẽ dạy dỗ con bé.”