Tiết thị đánh chết cũng không ngờ con gái có suy nghĩ này, chỉ hoảng loạn nhìn về phía trượng phu, “Hai ngày nay có rất nhiều chuyện, chúng ta cũng không có phòng bị. Dù đã ra khỏi cửa sau, chúng ta tìm kiếm khắp nơi, nhất định sẽ có manh mối.”
“Bà tưởng nó ngốc sao?”
Sở Nguyên Kính giận dữ, nhìn thấy trên bàn còn một ly ngọc, vứt nó, giận dữ nói: “Cổng thành phía tây nam mở từ giờ Tý, để cho những thương nhân sớm đi làm ăn. Nha đầu chết tiệt kia tính toán kỹ lưỡng, chắc chắn đã lẻn ra từ đó, mua một con ngựa chạy thật xa rồi trốn đi. Ngoài thành Trường An có rất nhiều núi rừng hoang vu, bà đi tìm ai hỏi?”
“Giờ phải làm sao đây?”Tiết thị không biết phải làm gì.
Sở Nguyên Kính Kính vung tay áo, trừng mắt nhìn Như Yên, “Trước tiên hãy phái người nhìn quanh, nếu nha đầu chết tiệt kia không trở về, đánh chết cho xong việc! Đi thôi, đi tìm lão phu nhân bàn bạc.”
Nói xong, nhấc chân đi thẳng đến Di Thọ đường.
…
Trong Di Thọ đường, Sở lão phu nhânsắc mặt âm trầm.
Nghe Sở Nguyên Kính báo cáo sự việc, bà tức giận đến mức suýt ngất đi, đập bàn liên tục nói: “Nghiệp chướng! Nghiệp chướng! ! Một hôn sự tốt đẹp như vậy, sao lại biến thành hố lửa? Tạ gia đâu phải quỷ ăn thịt người, sao có thể ăn tươi nuốt sống nó? Như Yên đâu rồi, không biết nó trốn đi đâu rồi?”
“Nhi tử đã dùng hết thủ đoạn, nàng ta thực sự không rõ.”
“Nghiệp chướng! Đều là do ta ngày thường nuông chiều nó quá, nó không biết điều, không biết trời cao đất dày! Các ngươi làm phụ mẫu cũng thật là, cô nương đợi gả cũng không để ý kỹ, để mặc nó tùy ý làm bậy!”
“Mẫu thân dạy rất phải.”
“Kháng chỉ không tuân, chính là tội chết!”
“Vâng, vâng vì vậy phải tìm ra biện pháp. Tạ gia sẽ đến đón dâu vào buổi chiều, chúng ta không thể để họ về tay không được. Nếu thực sự như vậy, Tạ gia là vương gia một cõi, ngay cả hoàng đế cũng kiêng kị vài phần, cho dù chúng ta hy sinh tính mạng cả nhà, e rằng cũng không gánh nổi tội danh này.”
“Chuyện này còn cần ngươi nói sao!”
Lão phu nhân tràn đầy giận dữ không biết trút vào đâu quay sang mắng nhiếc ông ta, giọng nói nói đặc đi vì giận dữ.
Cả căn phòng lặng ngắt như tờ, ma ma vội vàng giúp bà bình tĩnh lại.
Một lúc lâu sau, bà mới dịu giọng nói: ” Trước hết, hãy sai người đi tìm khắp nơi, không được tiết lộ chuyện này ra ngoài, tuyệt đối không để người ngoài biết. Nếu tìm thấy thì tốt, nếu không tìm thấy..Hỉ Thước, đi gọi nhị cô nương, nhị phu nhân và các lang quân, thiếu phu nhân đang ở nhà các ngươi cũng gọi tới đây, chuyện này phải bàn bạc kỹ càng.”
Sở Nguyên Kính tuân mệnh, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có Tiết thị cảm thấy không vui, bà đoán ra được ý định của lão phu nhân, lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ – dù sao gả vào vương phủ, bà đã mong đợi hôn sự này từ lâu, sao có thể vì sự ngang ngược của Sở Tường mà chắp tay nhường cho người khác.
Một lát sau, A Yên theo lệnh mà đến. Tóc cài trâm hoa, trên vòng eo thon thả buộc một dải lụa, tôn lên dáng người mảnh mai, thanh lịch. Mỗi bước đi của nàng uyển chuyển, duyên dáng.
Nàng cung kính hành lễ, vẻ mặt không rõ cảm xúc.
Không lâu sau, Ngô thị cũng vội vàng tới.
Gần như tất cả những người quan trọng trong phủ đều có mặt, chỉ trừ Sở Nguyên Cung đang đi ban sai bên ngoài.
Lão phu nhân nhẹ ho, cố gắng kìm nén cơn giận, kể lại chuyện Sở Tường bỏ trốn. Lại nói, chuyện này vô cùng quan trọng, nếu Phần Dương vương phủ về tay không thì sẽ là một nỗi nhục lớn, đến lúc đó, dù là Tạ gia trả thù hay hoàng đế giáng tội, Sở gia cũng không thể nào thoát tội.
Trong hoàn cảnh tuyệt vọng này, chỉ còn cách để A Yên thay thế đường tỷ lên kiệu hoa, đến Ngụy Châu thành hôn, vượt qua cửa ải khó khăn này rồi lại nói tiếp.
Trước đó, mọi người đã ít nhiều nghe được được tiếng gió, sắc mặt mỗi người khác nhau.
A Yên mím môi, ngước nhìn lên trên.
Mặc dù trong lòng đã suy đoán trước điều này, nhưng khi thực sự nghe thấy những lời này, nàng vẫn cảm thấy thật lạnh lẽo.
Nhưng đây không phải là lúc để nói.
Việc đã đến nước này, với tính ích kỷ của Sở Tường, một khi đã quyết định thì sẽ không dễ dàng để người ta tìm thấy được. Đối với cục diện rối rắm này, Sở Tường không hề muốn giải quyết vũng lầy này.
Trước mắt A Yên chỉ có hai con đường, một là từ chối thay Sở Tường xuất hai là đồng ý lên kiệu hoa.
Nếu từ chối, Tạ gia đón dâu không thành, cả nhà bị hạch tội, ngay cả phụ thân nàng cũng không ngoại lệ.
Dưới uy quyền của hoàng gia, không thể trốn tránh được.
A Yên không muốn chết dưới tay Sở Tường ích kỷ, bất luận là vì bản thân hay vì gia đình, nàng chỉ có thể chọn cách gả thay.
Nhưng gả thay như nào lại là một vấn đề lớn.
Nàng nhìn quanh mọi người, thấy Sở Nguyên Kính vẫn còn tức giận, Tiết thị vì con vịt đã nấu chín đột nhiên bay mất mà trong lòng không cam lòng, vài vị tẩu tẩu đại phòng tâm tư mỗi người một ý. Mẫu thân Ngô thị vừa kinh ngạc vừa giấu giếm niềm vui sướng, lão phu nhân thì vẻ mặt u ám, ngồi trên ghế ngắn uy phong lừng lẫy.
Chỉ có tẩu tẩu nhà mình tỏ vẻ tiếc nuối, như không nỡ để nàng phải chịu tai họa này.
Ánh mắt A Yên tối sầm lại, quỳ xuống hành lễ.
“Hoàng gia ban hôn chọn là đường tỷ, cháu chưa bao giờ nghĩ đến việc gả xa. Nhưng đến lúc này, vì tính mạng của cả gia đình đã đến bước đường cùng, cháu chỉ có thể gánh vác trách nhiệm này, vượt qua khó khăn.” Nàng liếc nhìn lão phu nhân, thấy bà như thở phào nhẹ nhõm liền đổi giọng, nói: “Nhưng trước tiên phải nói rõ, việc thay thế gả này không phải là mạo danh mà phải công khai.”
“Tổ mẫu cần phải vào cung cầu tình, báo cho hoàng thượng và Phần Dương vương phủ biết, đường tỷ vì lý do đặc biệt nên không thể xuất giá. Người được chỉ định gả đi là cháu chứ không phải đường tỷ, hôn thư cũng phải đổi tên, công bố rộng rãi.”
“Nếu không, cháu gái dù có chết cũng khó lòng tòng mệnh.”
Lời vừa dứt, sắc mặt lão phu nhân đột ngột thay đổi.