Kenny gật đầu, “Ta cũng luôn cảm thấy con là một đứa trẻ thông minh và hiếu học, Lilith.”
Ông thở dài, “Nhưng con hãy nhìn nơi này, Lilith. Con có lẽ còn hiểu rõ lịch sử trấn Shelly hơn ta. Nơi này từng chỉ là một trạm dừng chân xa xôi, chỉ nhờ vào việc ông cố ngoại của con, tiên sinh Shelly, phát hiện ra quả trong rừng Shelly có thể dùng để ủ rượu, nên mới phát triển lên. Trong một thời gian dài, ở đây thậm chí không có trung học. Hầu hết bọn trẻ sau khi tốt nghiệp tiểu học đều vào xưởng rượu làm việc từ vị trí học việc.”
“Nhưng con thì khác, Lilith. Con thông minh như vậy, con nên tiếp tục học, bất kể là học gì, chỉ cần có thể học thì luôn là một điều tốt.”
“Nếu con không gia nhập giáo hội mà đến thủ đô Cao Đình, thì ngay cả cơ hội học tập con cũng không có.” Kenny nhìn vào gương mặt Lilith, nhưng dường như ông đang nhìn một ai đó khác.
“Con… nhưng con không muốn rời khỏi trấn Shelly, không muốn rời xa Mary. Cao Đình quá xa. Con, con có thể tự học! Con là người thừa kế hợp pháp của xưởng rượu Shelly, con có thể ở lại đây, kế thừa sản nghiệp mà ông nội và mẹ đã để lại…”
Trong đầu cô thậm chí đã bắt đầu nhanh chóng nghĩ cách sử dụng những kiến thức hiện đại để cải tiến phương pháp ủ rượu, mở rộng kênh tiêu thụ từ từ…
Kenny thở dài, “Lilith, con là quý tộc. Nếu con không gia nhập Quang Minh giáo hội, thì rất nhanh thôi, cha mẹ con sẽ bắt đầu sắp xếp hôn sự cho con.”
Lilith lập tức trợn tròn mắt, đầu óc như vừa bị đập một cú trời giáng. Hỏng rồi! Cô quên mất đây không phải thời đại của cô. Nếu không thể gia nhập giáo hội, đúng là có khả năng rất cao sẽ bị cha mẹ ép gả. Dù sao, vị phụ thân tiện nghi kia của cô cũng không đến mức bạc đãi, mỗi năm vẫn đúng hạn gửi tiền chu cấp.
Kenny nhìn Lilith với vẻ ưu tư, “Lilith, cha con, tử tước Flair…”
Ông không muốn nói quá trắng ra, nhưng ai cũng có thể thấy tử tước Flair hoàn toàn không quan tâm đến trấn Shelly. Làm gì có chuyện một tiểu thư quý tộc lại bị bỏ mặc lớn lên ở một thị trấn xa xôi không ai hỏi han chứ?
Suốt mười mấy năm, ông chưa bao giờ thấy tử tước Flair đến trấn Shelly dù chỉ một lần. Đoàn thương nhân của nhà Flair mỗi năm đều đến vận chuyển rượu, nhưng chưa từng đưa Lilith trở về lãnh địa của tử tước dù chỉ là vào ngày lễ lớn. Vị đại nhân này thật sự nhẫn tâm quá mức…
Một người cha vô tình như vậy, liệu có thực sự nghiêm túc tìm cho con gái một cuộc hôn nhân tốt không? Kenny cảm thấy vô cùng hoài nghi.
Ông tiếp tục khuyên nhủ, “Ta hiểu sự lo lắng của con. Khi phải đối mặt với những lựa chọn lớn trong cuộc đời, việc cảm thấy sợ hãi và chùn bước là điều bình thường. Nhưng… đến Cao Đình và trở thành thần quan có lẽ là con đường tốt nhất dành cho con.”
“Ta đã trò chuyện với tiên sinh Olindon. Ông ấy cho rằng thần quyến của con rất mạnh mẽ, điều này cực kỳ hiếm gặp. Con là đứa trẻ được Thần Quang Minh ưu ái.”
“Chỉ cần con vượt qua kỳ kiểm tra của các thần quan đại nhân, con chắc chắn có thể học được quang minh ma pháp và phụng dưỡng thần tại thần điện tối cao. Dù cuối cùng không thể trở thành đại thần quan hay Thánh nữ…”
“Nhưng con đã được thánh quang tẩy rửa trong nhiều năm, thân phận của con thuần khiết và tôn quý. Kể cả khi không dựa vào cha con, con vẫn có thể tìm được một cuộc hôn nhân tốt ở Cao Đình. Có thể là với một quý tộc, hoặc có thể là một kỵ sĩ quang minh… Con có hiểu không, Lilith?” Kenny từng bước dẫn dắt, cố gắng phân tích lợi và hại cho đứa trẻ đang hoang mang này.
Ma pháp sao…? Lilith thoáng động tâm trong giây lát, nhưng ngay sau đó cô lắc đầu thật mạnh. Nghĩ gì đến ma pháp chứ, Lilith! Trước khi kịp học ma pháp, có khi cô đã bị người của Thần Quang Minh giáo hội coi là dị giáo và nướng chín trên giàn hỏa thiêu rồi. Hơn nữa, dị năng của cô giờ cũng không còn!
“Cao Đình cách đây rất xa. Đến khi các thần quan tới, có lẽ con đã bắt đầu kỳ nghỉ hè. Ta tin rằng trong thời gian này, con sẽ có thể điều chỉnh lại tâm lý.” Kenny an ủi, vỗ nhẹ lên đầu cô bé. “Thả lỏng đi, Lilith.”
Thấy Kenny không có biện pháp nào khác hay đề xuất gì mới, trong lòng Lilith thở dài thật sâu, sau đó qua loa gật đầu rồi rời khỏi hành lang dài.
“Lilith! Mau đến đây ——” Ra khỏi hành lang, Woody lại đang gọi cô.
“Bọn mình sắp bắt đầu chơi trò đánh trận, mau đến ban phước cho các chiến binh nào.” Woody phấn khích vung vẩy cành cây mà cậu ta coi là bảo kiếm, vẻ mặt háo hức. “Giống như trước đây, cậu sẽ là Thánh nữ, còn mình là kỵ sĩ của cậu.” Cậu đặt thanh kiếm gỗ lên giữa trán, nghiêm túc nói: “Xin Thánh nữ cầu nguyện cho con. Con sẽ bảo vệ người an toàn.” Woody diễn kịch càng lúc càng nhập tâm.
Lilith hơi hé môi, bàn tay vô thức cử động rồi lại buông xuống. Cô biết mình không thể giống như trước đây, dùng một quả cầu ánh sáng nhỏ để khiến mọi người vui vẻ và thực hiện nghi thức bắt đầu trò chơi này nữa.
“…… Thánh nữ thực ra không cần hộ vệ, Woody. Kỵ sĩ cũng không nên thề trung thành với Thánh nữ.”
“…… Hơn nữa, mình chưa bao giờ muốn làm Thánh nữ.” Cảm giác mờ mịt và sợ hãi trong lòng càng lúc càng lớn, Lilith uể oải hơn bao giờ hết. Cô bước qua Woody, đi về phía cổng trường.
“Hả? Sao lại thế?” Woody ngây ngô hỏi, hoàn toàn không nhận ra Lilith đang khác thường, vẫn vui vẻ đuổi theo nói chuyện phiếm.
“Nhưng trước đây mình và cậu đã bàn bạc xong rồi mà? Cậu làm Thánh nữ, mình làm kỵ sĩ quang minh. Như vậy chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau chơi đùa.”
“… Vì Thánh nữ nghe có vẻ giống nhân vật nữ phụ bị hiến tế bi thương. Không hợp với một người chỉ muốn sống lâu như mình.” Lilith chán nản lẩm bẩm những câu vô nghĩa.
Woody chớp mắt đầy khó hiểu. Cậu nghe rõ từng chữ, nhưng lại chẳng hiểu gì cả. “Lilith, cậu lại nói mấy lời kỳ quặc nữa rồi. Nhưng dù sao cậu cũng là người lợi hại nhất trong bọn mình, chắc chắn cậu nói đúng.” Cậu bé nhỏ tuổi tràn đầy tin tưởng và ngưỡng mộ Lilith.
… Nhìn Woody vô ưu vô lo trước mặt, Lilith bỗng có chút ghen tị. Cô thậm chí cảm thấy, nếu mình không nhớ gì về kiếp trước thì có lẽ tốt hơn.
“Hôm nay mình không muốn làm Thánh nữ.” Lilith giật lấy cành cây trong tay Woody.
“Hôm nay mình cũng muốn làm kỵ sĩ.”