Thứ Hai có bài kiểm tra, nỗi khổ tăng gấp bội. Tất cả bạn học đều than thở, ngay cả Lilith, dù thường ngày thành tích xuất sắc, cũng không giấu nổi vẻ mặt đau khổ.
Cuối cùng cũng đến giờ tan học, Lilith mơ màng bước ra khỏi lớp.
“Lilith——!”
Một cậu bé vẫy tay gọi lớn. Lilith quay đầu lại, nhận ra đó là Woody, một trong những người bạn thân từ nhỏ. Bên cạnh cậu, cô bé đang đu dây là em gái cậu, Gelda.
“Cuối tuần rồi cậu không đi cùng bọn tớ đến thị trấn Cương Đặc, thật đáng tiếc đó Lilith! Ở đó có rất nhiều đoàn nghệ thuật đường phố, biểu diễn xiếc ảo thuật đủ loại, còn có cả sư tử với hổ nữa!” Woody hào hứng khoe với Lilith về chuyến đi của cậu.
“À... Cuối tuần tớ bận làm bài tập lắm, hơn nữa những nghệ sĩ đó chẳng phải cũng từng đến thị trấn chúng ta sao? Tớ đều xem qua cả rồi.” Lilith đáp hờ hững, sau đó nhận thấy Gelda có vẻ không có tinh thần.
“Gelda sao vậy? Trông có vẻ mệt mỏi lắm. Woody lại bắt nạt em gái à?”
“Không có!” Woody vội vàng thanh minh, bĩu môi bất đắc dĩ. “Nó bị dọa đấy! Nghe nói tối qua còn gặp ác mộng nữa. Đúng là đồ nhát gan.”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy, Gelda?” Lilith bước đến ngồi cạnh cô bé, nhẹ giọng hỏi han.
Gelda vốn có nước da hồng hào khỏe mạnh, nhưng hôm nay lại hơi tái nhợt. Khi Lilith đến gần, hơi ấm trên người cô khiến Gelda cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút. Cô bé rúc sát vào Lilith, vẻ mặt vẫn còn chút sợ hãi, lí nhí nói:
“Có người chết...”
Tim Lilith như hẫng một nhịp, cô thất thanh hỏi:
“Cái gì?!”
“Hây! Đừng có căng thẳng thế.” Woody thản nhiên phẩy tay.
“Nó bị dọa lúc ở thị trấn Cương Đặc ấy. Bọn tớ đến chơi đúng lúc quan tư pháp ở đó hành hình phạm nhân, rất đông người vây quanh xem. Gelda cứ tưởng là một màn trình diễn đặc sắc, cứ nằng nặc đòi kéo tớ vào xem. Kết quả vừa chen vào thì thấy người ta đang thiêu sống phạm nhân, lúc đó nó sợ quá liền khóc ầm lên, ha ha ha!”
Lilith lườm Woody một cái:
“Sao cậu lại cười em gái mình như thế? Học cách làm một quý ông chút đi Woody!”
Cô dịu dàng ôm lấy Gelda đang run rẩy, nghĩ ngợi một chút rồi hỏi:
“Nhưng tại sao lại là hỏa hình? Người đó đã phạm tội ác tày trời gì sao?”
Woody ngay lập tức thoải mái thuật lại câu chuyện với vẻ mặt đầy hứng thú:
“Nghe người ta nói, gã đó là một luyện kim thuật sư bí ẩn từ nơi khác đến! Hắn lén lút rao bán mấy loại dược tề kỳ quái ở thị trấn Cương Đặc, bị thần quan phát hiện và ra lệnh bắt giữ. Thần quan đại nhân nhận được thánh dụ từ thần Quang Minh, xác nhận rằng kẻ đó đã bị ác linh chiếm đoạt thân thể, linh hồn cũng bị nhiễm sắc màu khác thường. Vậy nên phải dùng hỏa hình để thiêu rụi cả thân xác lẫn linh hồn hắn...”
Lời kể của Woody tựa như một tiếng ù tai bén nhọn trong đầu Lilith. Cô không còn nghe rõ phần sau, chỉ cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng, dù trời hè nắng gắt vẫn không thể xua đi cái lạnh xâm nhập tận xương.
“Chị Lilith, chị lạnh lắm à?” Gelda nghi hoặc hỏi, nhận ra tay Lilith đang ôm mình bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo.
Lilith cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo, tiếp tục dò hỏi Woody:
“Linh hồn đổi màu sao?”
Suốt những ngày qua, cô đã có một mối nghi hoặc không thể lý giải. Bây giờ, dường như đã có chút manh mối…
“Nghe nói vậy, nhưng bọn mình đâu có nhìn thấy. Có lẽ chỉ có thần Quang Minh và các tín đồ của ngài ấy mới nhận ra được.” Woody đoán bừa. “May mà có thần Quang Minh, nếu không ai biết gã đó còn hại thêm bao nhiêu người nữa... Ủa? Lilith, cậu đi đâu thế?”
Lilith chẳng còn tâm trí mà đáp lời Woody nữa.
“Tớ có chút chuyện muốn hỏi thầy Kenny.”
Nói xong, cô liền quay lưng rời đi.
Ra khỏi tầm mắt của Woody và Gelda, Lilith chậm rãi dựa vào bức tường hành lang vắng người.
Sắc mặt cô tái nhợt như thể toàn bộ máu trong người đều đã bị rút cạn. Cơ thể cũng run rẩy mất kiểm soát.
Cô có linh cảm rằng mình vừa chạm đến một phần chân tướng đáng sợ.
Dù cô chưa hiểu rõ thần linh của thế giới này rốt cuộc là gì, nhưng với tư duy của một người từng sống ở thế giới hiện đại, cô luôn tin rằng những điều gọi là "huyền bí học" chỉ là một nhánh của khoa học chưa được lý giải.
Những sinh vật kỳ lạ như tinh linh, nấm nhân, hay thậm chí cả "thần Quang Minh", có lẽ chỉ là những dạng sống cao cấp mà con người chưa thể nghiên cứu thấu đáo.
Và những sinh vật đó... có khả năng nhìn thấy “màu sắc của linh hồn”.
Đây có lẽ là lý do tại sao từ khi cô thức tỉnh ký ức kiếp trước, những sinh vật nhỏ bé trong rừng đã không còn để ý đến cô. Sức mạnh ánh sáng quen thuộc cũng biến mất khỏi tầm tay cô…
Hẳn là vì sắc màu linh hồn của cô đã thay đổi.
Lilith không muốn suy nghĩ sâu hơn về khái niệm "linh hồn" ngay lúc này. Thái dương cô đau nhức nhói lên từng hồi.
Điều quan trọng nhất hiện tại là—
Không thể để Quang Minh Giáo Hội phát hiện ra cô!
Mặc dù không tận mắt chứng kiến cảnh thiêu sống phạm nhân, nhưng với trí tưởng tượng phong phú, Lilith vẫn có thể hình dung ra tiếng thét thảm thiết khi ngọn lửa nuốt chửng thân xác người đó.
Nếu một thần quan nào đó được phái đến thị trấn Shelly và phát hiện một đứa trẻ vốn có năng lực thần thánh bẩm sinh lại đột nhiên mất hết những khả năng đó... Chúng sẽ nhìn cô bằng ánh mắt gì?
Cô nghĩ đến Mary, người luôn yêu thương cô. Nghĩ đến những người hầu trong nhà, những người đã chăm sóc cô từ bé.
Nếu cô bị phát hiện và bị buộc tội... liệu họ có bị liên lụy không?
Lilith tuyệt đối không thể đánh cược vào lòng từ bi của thần Quang Minh.
Cô khẽ thở dài, lòng đầy u uất.
“Lilith? Con làm gì ở đây vậy?”
Giọng nói ôn hòa cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Kenny, giáo viên của cô, vừa bước ra từ văn phòng, trông thấy Lilith đứng ngây người giữa hành lang.
“Thầy...” Lilith nhìn thấy người thầy vẫn luôn yêu thương, quan tâm mình từ nhỏ, bất giác viền mắt đỏ hoe.
Kenny thoáng ngạc nhiên. Lần đầu tiên ông thấy cô học trò tinh nghịch này bày ra biểu cảm như vậy.
“Lilith, con không khỏe à?”
Lilith lắc đầu. Sau một hồi suy nghĩ, cô ngẩng lên hỏi:
“Thầy ơi, nếu con muốn ở lại thị trấn Shelly, thì làm cách nào để từ chối lời mời của Quang Minh Giáo Hội?”
Kenny sững sờ. Ông chưa từng nghĩ có người lại không muốn gia nhập Giáo Hội.
Sau một hồi im lặng, ông hỏi ngược lại:
“Lilith, con ghét việc học đến thế sao?”
“Dạ?” Lilith chớp mắt, không ngờ thầy lại hỏi như vậy.
Cô suy nghĩ một lúc, rồi nghiêm túc trả lời:
“Không, con thích học lắm.”