Mary phát hiện gần đây Lilith có vẻ không ổn.

Trên bàn ăn, cô không còn ríu rít kể chuyện trường học như mọi khi. Hôm nay món chính là lạp xưởng cay – món Lilith thích nhất – vậy mà cô chỉ ăn một cây, thậm chí còn chủ động ăn thêm rau. Sau đó, cô nói đã no rồi đứng dậy về phòng.

Mary liếc nhìn chồng và con trai. Cả ba đều nhận ra cô bé này đang có tâm sự.

“Không lẽ bị bắt nạt ở trường?” Chồng Mary thì thầm.

Ngay lập tức, ông bị cả nhà lườm nguýt. Thị trấn Shelly vốn được đặt tên theo dòng họ Shelly. Dù Lilith không mang họ Shelly, nhưng mẹ cô là người thừa kế duy nhất của gia tộc này, mà Lilith lại là con một.

Dù xưởng rượu hiện tại do người của nhà Flair quản lý, nhưng trên danh nghĩa, nó vẫn thuộc về gia tộc Shelly và sẽ do Lilith thừa kế trong tương lai. Trấn này có bao nhiêu đứa trẻ mà cha mẹ không làm việc trong xưởng rượu Shelly? Ai dám động vào cô? Không bị Lilith bắt nạt đã là may lắm rồi!

Cuối cùng, cuộc họp bàn ăn không đi đến kết luận nào. Mary đứng dậy, đi về phía phòng Lilith.

Khi mở cửa, bà thấy Lilith đã tắm xong. Cô bé vốn rất ghét việc lau tóc khô, nếu Mary không lo thì cô sẽ cứ thế nằm dài trên giường, để mặc mái tóc vàng mềm mại xõa xuống mép giường chờ khô tự nhiên.

Cô bé đang ôm quyển Giản sử Gaia đọc, chân trần vô tư gác lên tường. Nghe tiếng cửa mở, cô lười biếng nói mà không thèm ngẩng đầu:

“Mary, bà lại không gõ cửa! Con đã nói là con lớn rồi, chẳng lẽ không thể cho một thục nữ chút riêng tư sao? Nhỡ đâu con không mặc đồ thì sao?”

“Nhà ai cũng có kiểu người lớn như con chắc? Với lại, ngoài ta ra ai thèm vào phòng con?” Mary bĩu môi, nhưng tay vẫn nhanh nhẹn cầm khăn lông bước đến giường, bắt đầu giúp Lilith lau tóc. “Lại còn thục nữ? Thục nữ nào lười đến nỗi không chịu tự lau tóc? Nếu con ngủ quên, sáng mai tóc con sẽ thành tổ quạ. Ta không muốn lại nghe con hét ầm lên bắt ta gỡ tóc đâu, đó không phải là công việc vui vẻ gì.”

“……”

Lúc này, Lilith nhận ra mình chẳng còn lý do gì để cãi lại. Dù sao cô cũng là người xuyên đến đây, không thể cứ coi những gì Mary làm cho mình là đương nhiên như trước.

Trong mắt cô, Mary gần như đã dành cả tuổi xuân để chăm sóc cô, thậm chí còn xếp con ruột xuống sau. Tình yêu này quá sâu nặng, dù đôi khi nó khiến cô cảm thấy áp lực, nhưng Lilith vẫn không thể từ chối.

Vậy nên, cô ngoan ngoãn im lặng, nhắm mắt chờ Mary lau tóc cho mình.

Không nghe thấy Lilith cãi lại như thường lệ, Mary bắt đầu lo lắng. Hỏng rồi, chẳng lẽ thật sự bị ai đó bắt nạt sao?

“Lilith, hôm nay ở trường thế nào?”

“Cũng ổn ạ.”

“Ta nghe nói hôm nay có bài kiểm tra, đề khó không?”

“Bình thường ạ.”

“Hôm nay ta ra chợ mua rất nhiều nguyên liệu mới. Ngày mai con muốn ăn gì, ta sẽ làm.”

“Sao cũng được ạ.”

“Lilith!!” Mary bỗng cao giọng.

Lilith giật mình, sơ ý làm rơi quyển sách trúng ngay mũi mình.

Ôi trời, cảm giác đau nhói này! Cô đã nghĩ rằng mình đã thoát khỏi thời đại điện thoại di động, không ngờ vẫn phải chịu nỗi đau này! Lilith ôm mũi, nước mắt lưng tròng nhìn Mary.

Thấy cô bé tội nghiệp như vậy, Mary thở dài, đặt khăn lông sang một bên, nhẹ nhàng nâng mặt Lilith lên hỏi:

“Có phải ở trường xảy ra chuyện gì không vui không? Con có thể kể cho ta nghe mà.”

Lilith lắc đầu, im lặng một lúc lâu. Mary không giục.

Vài phút sau, Lilith mới chậm rãi nói:

“Mary, con muốn ở lại thị trấn Shelly, con không muốn làm thần quan.”

Mary sững sờ, mắt mở to.

“Lilith?! Sao con lại nghĩ vậy? Được Quang Minh Giáo Hội lựa chọn là một vinh dự lớn biết bao!”

Đúng như Lilith đoán, phản ứng của Mary vô cùng khoa trương. Cô lí nhí nói tiếp:

“Con thích trấn Shelly, thích khu rừng của con. Hơn nữa, nếu con ở lại, sau này con có thể chăm sóc bà.”

Những lời này xuất phát từ tận đáy lòng.

Từ trước đến nay, Lilith chưa bao giờ thực sự buồn vì thiếu vắng cha mẹ, bởi Mary đã cho cô tình thương còn hơn cả một người mẹ. Cô sẵn sàng ở lại trấn Shelly để chăm sóc Mary đến cuối đời.

Nhưng Mary chỉ dao động trong ba giây, sau đó quyết đoán lắc đầu.

“Đừng nói linh tinh, Lilith. Ta đã sớm gửi thư cho phụ thân con, mời gia đình họ đến thị trấn Shelly chứng kiến khoảnh khắc con gia nhập Quang Minh Giáo Hội.”

Lilith lập tức tái mặt.

“Mời bọn họ đến làm gì? Con còn chưa từng gặp họ…” Lần đầu tiên gặp mặt mà lại là lúc con bị thiêu trên giàn hỏa thì thật không ra gì!

“Chính vì vậy mới càng cần mời họ!” Mary tràn đầy kiêu hãnh nhìn cô. “Ta muốn phụ thân con biết rằng ông ta đã bỏ lỡ một cô con gái tuyệt vời đến mức nào! Ông ta nhất định sẽ hối hận vì đã lơ là con bấy lâu nay.”

“………”

Lilith cạn lời. Cô cảm thấy Mary quá ngây thơ rồi. Người cha kia rõ ràng chẳng hề có chút tình cảm nào với cô, sao có thể vì chuyện này mà thay đổi thái độ?

Cô hiểu Mary muốn đòi lại công bằng cho cô, muốn giúp cô giành lại sự quan tâm mà bà nghĩ rằng cô đáng được nhận. Nhưng suy cho cùng, đó cũng chỉ là một giấc mơ đẹp mà Mary tự vẽ ra.

“Lần này ta sẽ không để con tùy hứng, Lilith.” Mary giúp cô lau khô tóc, nghiêm túc nói. “Mấy ngày tới, hãy tập luyện lại các lễ nghi quý tộc mà ta đã dạy con. Phụ thân con – Tử tước Flair – có thể đến bất cứ lúc nào. Đừng chạy vào rừng nữa.”

Dứt lời, Mary vội vàng dọn khăn và quần áo rồi rời đi, để lại một căn phòng yên tĩnh cho Lilith.

Lilith vẫn giữ nguyên tư thế nằm ngang, lặng lẽ nhìn những hoa văn thêu trên màn giường.

Nếu đã không có vị thần nào chỉ dẫn hay giúp đỡ cô…

Vậy sao cô không tự định đoạt số phận của mình?

— Nếu không thì… bỏ trốn thôi?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play