Edit: Nino
Thị trấn Shelly ở vùng ngoại ô yên tĩnh.
Sau giờ ngọ, mặt trời dường như cũng mất đi sức sống, uể oải chiếu xuống thị trấn nhỏ này, không hề hay biết về một mảng u ám từ từ bao phủ lấy nơi đây.
“Lạch cạch, lạch cạch……” Mưa bắt đầu rơi xuống mà không hề báo trước, càng lúc càng nặng hạt.
Bên ngoài Thị trấn Shelly, dưới một cây đa lớn trong khu rừng, một bóng hình cuối cùng đã động đậy. Một cô gái nhỏ mặc váy xanh lá, tùy tiện nằm dưới gốc cây đa, gần như bị cỏ dại che kín. Cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ từ giấc ngủ trưa, nhưng bị những hạt mưa đánh thức, đành phải ngồi dậy.
“Ôi, mùa hè mưa đến thật là nhanh quá.” Lilith lười biếng rũ áo váy, sau đó dùng váy lau mặt, đứng dậy. Cô nhìn quanh, cuối cùng phát hiện ra chiếc giỏ nhỏ mình mang theo vẫn còn cách đó không xa. Mở ra, quả nhiên, chẳng có gì trong đó. Lilith không hề ngạc nhiên mà chỉ khẽ bĩu môi.
Khép lại giỏ, cô lắc lắc cánh tay mỏi nhừ, rồi giọng cao lên, “Mưa rồi, về nhà thôi!”
Chưa đi được hai bước, một chiếc lá sen lớn bất ngờ rơi xuống trên đầu, nhẹ nhàng đập vào tóc cô. Lilith làm bộ khoa trương kêu lên, “Ai da!” Rồi nhìn quanh, quả nhiên, cô thấy một bụi cây bên phải lắc lư.
Lilith cầm lấy chiếc lá sen, nhìn kỹ, thì ra là lá vừa mới được ngắt. Cô không thấy hồ sen nào gần đây, hồ duy nhất nằm sâu trong khu rừng, mà mới vừa rồi mưa xong, chắc hẳn có một tiểu sinh vật nhỏ nào đó đã vội vàng mang lá tới cho cô.
Mặc dù những “bạn nhỏ” của cô hiện giờ không quá yêu mến con người, nhưng may mắn là tình bạn năm xưa vẫn còn. Lilith thở dài, giơ chiếc lá sen lên rồi tiếp tục đi về phía khu rừng.
Thị trấn Shelly phía xa, dưới màn mưa, không còn mơ hồ nữa, mà trái lại, nhờ vào cây cối mùa hè tươi tốt, sau cơn mưa, mọi thứ đều rực rỡ, với màu xanh lục tươi sáng. Những tòa nhà đá dần trở nên ấm áp, dễ thương. Phía sau khu rừng, mưa tạo thành một làn sương mỏng, tạo ra một cảnh tượng vừa đẹp vừa kỳ ảo, không giống thế giới thực.
Lilith nhớ lại, trước kia cô rất thích ngắm cảnh như vậy. Chỉ cần không phải đi học, thị trấn và khu rừng là nơi cô thường xuyên ghé thăm. Nhưng giờ đây, cảm giác ấy lại có chút xa lạ...
Chậm rãi đi đến cổng trấn, ngôi nhà nổi bật nhất là giáo đường Quang Minh Giáo Hội. Lilith cúi đầu, nắm chặt váy, quyết tâm không vào giáo hội.
“Lilith!” Thật may mắn, thần linh không bỏ mặc cô. Cô vừa tới cửa giáo đường thì gặp Olindon, mục sư của giáo hội đang bước ra với vợ chồng thợ rèn trong trấn. Nhìn thấy cô, ông mỉm cười gọi.
Lilith thở dài, kéo chiếc lá sen che mặt và quay lại mỉm cười: “Chúc ngài một ngày tốt lành, Olindon tiên sinh, nguyện Quang Minh cùng ngài luôn hiện hữu.”
“Quang Minh luôn hiện diện ở mọi nơi.” Olindon mỉm cười, tiến đến và vỗ nhẹ vào trán Lilith.
Lilith giật mình, gần như không kịp tránh, cô vội ngồi xuống và khẽ cúi người, cố gắng kiểm soát phản ứng không quá mạnh mẽ, rồi thành kính đáp: “Cảm ơn ngài ban phúc, đại nhân.”
Mục sư tiên sinh có vẻ không để ý đến động tác nhỏ của Lilith, ông mỉm cười nhìn cô, dịu dàng nói: “Gần đây con có học quá nhiều không? Con đã không đến giáo đường từ tuần trước rồi. Nếu tiểu thư Mary khiến con có quá nhiều bài vở, ta có thể giúp con nói chuyện với cô ấy.”
“Không phải Mary sai.” Lilith buồn bã nhíu mũi, “Dù học phân biệt hương liệu và nghề dệt vải thật nhàm chán, nhưng ít ra con học rất nhanh.”
“Thực ra là do thầy Kenny ạ, giáo viên kỳ này có quá nhiều bài đọc ngoài sách. Phải hoàn thành trước kỳ thi cuối kỳ. Nhưng con lại quên hết bài, gần như không đọc gì, còn phải làm các bài vở khác nữa. Mới có thể dành thời gian cuối tuần để dồn hết sức học.” Lilith thở dài thật dài, khoa trương nói.
“Ngài cũng biết mà, thầy Kenny trước kia đã dạy mẹ con, con không muốn bị thầy ta cười là cô tiểu thư của gia đình Shelly không có học vấn.”
Olindon cười gật đầu, “Ừ, lần này con chắc chắn sẽ hoàn thành tốt, ta sẽ đợi con đến báo cho ta kết quả tốt. Ta cũng sẽ cầu nguyện cho con.” Rồi ông hơi nghiêng người, hỏi: “Con có muốn mượn dù không? Trong giáo đường có nhiều người hay làm rơi dù, con cứ lấy một cái dùng đi.”
“Không cần đâu ạ, con thích cái này.” Lilith chỉ vào chiếc lá sen trên đầu, cười tinh nghịch, “Dù này không bền lắm, con phải chạy về nhà đây, tạm biệt tiên sinh!”
“Tạm biệt, Lilith tiểu thư. Dù việc học quan trọng, nhưng đừng quên chăm sóc sức khỏe, chậm rãi đợi Quang Minh dẫn dắt.” Olindon quay người bước vào giáo đường, nhìn cô đi khuất.
Lilith quay lại, không khỏi sờ nhẹ vào trái tim đập loạn xạ, thu lại nụ cười, chậm rãi bước về nhà.
“Úi! Thần Quang Minh trên cao, cuối cùng cũng có người nhớ ra cô về nhà.” Vừa vào cửa, không có gì bất ngờ, Mary đã ở đó, vội vàng lo lắng hỏi han, mặc dù Lilith ướt sũng chỉ mặc một chiếc váy nhăn nhúm, Mary vẫn không nói gì mà cứ mắng mỏ, rồi chạy đi chuẩn bị bồn tắm và thức ăn nóng cho cô.
Với Mary luôn lải nhải, Lilith chỉ có thể cúi đầu, tắm rửa rồi ăn một bữa thật ngon với bánh mì thơm lừng, xúc xích cay giòn và canh nấm nóng hổi — tất cả đều do Mary làm.
Sau khi thay đồ ngủ và thông báo sẽ đọc sách, cuối cùng Mary cũng chịu yên lặng, giúp Lilith thắp nến rồi dặn dò cô không được thức khuya trước khi rời đi.
Lilith nằm im trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ nơi những giọt mưa rơi trên kính. Cô không khỏi lại nghĩ đến giáo hội.
Cô bây giờ làm sao dám đến giáo hội nữa? Cô đã sống vui vẻ trong thế giới này suốt mười một năm, mỗi tuần đều tham gia các buổi lễ của Quang Minh Giáo Hội, cầu nguyện. Nhưng ai biết được, chỉ vài ngày trước, vào sinh nhật mười hai tuổi, cô bỗng nhiên có những ký ức lạ lùng và nhận ra rằng —
Cô, hình như là đã xuyên không!