Lilith bị hơi ấm của chiếc khăn lông đánh thức. Ý thức của cô vẫn chưa tỉnh hẳn, theo bản năng lẩm bẩm một tiếng: “Mẹ...”
Bàn tay ấm áp kia khựng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng xoa lên mái tóc vàng của cô, rồi mạnh tay chà xát lên khuôn mặt nhỏ bé của cô.
“Đã mấy giờ rồi, Lilith tiểu thư! Đã bảo bao nhiêu lần là đừng chạy vào rừng mà, mỗi lần chơi điên cuồng xong là sáng hôm sau lại không dậy nổi giường!”
Là Mary. Nghe nói bà từng là thị nữ và bạn chơi thời thơ ấu của mẹ cô. Mười mấy năm trước, bà theo tiểu thư Shelly đến quận Teder để gả chồng. Sau khi tiểu thư Shelly qua đời vì khó sinh, Mary đã ôm Lilith còn bọc tã trở về quê nhà và nuôi dưỡng cô khôn lớn.
"Ư ư... Mary, Mary..." Lilith mắt vẫn chưa mở ra, chỉ sờ soạng ôm lấy eo Mary làm nũng. “Người có mùi thơm quá, con ngửi thấy hương chanh và bánh kem. Người còn chiên trứng nữa đúng không? Cho con ngủ thêm mười phút đi, chỉ mười phút thôi... mắt con sưng đến mức không mở ra nổi rồi... ô ô...”
Mary nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn như thiên sứ của cô bé, đôi má vẫn còn ửng hồng vì ngủ say. Nhìn cô nhóc dính người như một chú chim non nép sát vào mình, dù có cứng lòng thế nào bà cũng mềm ra. Nhưng ngoài miệng vẫn không chịu nhượng bộ:
“Thật là cái mũi thính, mười phút sau ta lại lên. Nếu lúc đó mà con còn chưa dậy thì ta đem hết phần ăn sáng của con cho Jinny đấy!”
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, căn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Lilith tuy không muốn mở mắt nhưng đầu óc dần dần tỉnh táo hơn. Cô không khỏi cảm thán, làm trẻ con thật tốt. Mệt thì cứ thế ngủ, tỉnh dậy lại tràn đầy năng lượng. Nếu kiếp trước cô cũng có giấc ngủ ngon như vậy thì đã không đến mức mỗi ngày nhổ từng nắm tóc vì stress rồi.
Cô vươn vai, bò dậy rửa mặt.
Sau khi chào hỏi mọi người trong nhà và ăn sáng xong, cô lại bị Mary bắt lấy, ép vào bộ ngực đầy đặn mà hôn lấy hôn để lên mặt. Cuối cùng, Lilith cũng có thể ra khỏi cửa và bắt đầu hành trình đến trường.
Thị trấn Shelly chỉ có một trường học, số học sinh cũng không nhiều. Tính cả nhân viên và giáo viên thì cũng chưa đến mười người, rất nhiều thầy cô phải dạy nhiều môn cùng lúc.
Giáo viên phụ trách Lilith lần này là thầy Kenny Hemingway. Ông đứng trước khu dạy học, mỉm cười vẫy tay với Lilith khi cô tiến lại gần.
“Chào buổi sáng, Lilith! Cuối tuần lúc nào cũng trôi qua thật nhanh, có phải không ha?”
Vừa mới dùng thầy Kenny làm lá chắn để lừa gạt cha xứ, Lilith cảm thấy vô cùng chột dạ, không nhịn được đưa tay sờ sờ mũi.
Đáng thương thay, thầy Kenny, người hiền lành nhất trường, trong mắt cha xứ lại biến thành một vị thầy nghiêm khắc ngược đãi học sinh tiểu học. Lilith lập tức cười ngoan ngoãn, tự nhủ sẽ không gây rắc rối cho thầy trong học kỳ này.
“Đúng vậy thầy ạ, cuối tuần này con còn đọc vài cuốn sách ngoại khóa mà thầy đề cử nữa, rất thú vị, nên cảm giác thời gian trôi qua nhanh quá!”
"Con có thể tìm thấy niềm vui trong việc đọc thì ta rất vui." Thầy Kenny dịu dàng nói.
"Về cuốn Đế quốc giản sử, con có rất nhiều câu hỏi, thầy ạ!" Lilith quyết định chiều theo sự nhiệt tình giảng dạy của thầy. Cô lấy ra quyển sách, bìa đỏ có in một gốc cây đại thụ màu vàng kim che trời – biểu tượng của Đế quốc Gaia.
“Gia tộc hoàng tộc của chúng ta, nhà Bishep, vẫn luôn là người cai trị Đế quốc Gaia, đúng không? Nhưng tại sao quốc danh lại là Gaia mà không phải Bishep? Tên này có ý nghĩa gì đặc biệt sao?”
Thầy Kenny không ngờ vừa vào đã là một câu hỏi lịch sử hóc búa. Sau một hồi suy nghĩ, ông nghiêm túc trả lời:
"Vấn đề này từ trước đến nay vẫn chưa có kết luận chính thức... Cách giải thích phổ biến nhất là vị khai quốc hoàng đế của chúng ta, Nữ vương Joura, vốn là một nô lệ không có họ. Họ Bishep được thần ban cho sau này, còn Gaia có lẽ là họ gốc của bà ấy. Vì vậy, khi thành lập vương quốc, bà đã lấy Gaia làm quốc danh.
Đến đời vua Bishep thứ hai, từng có ý định đổi thành Đế quốc Bishep, nhưng bị thần dân cực lực phản đối nên cuối cùng vẫn giữ nguyên tên cũ."
"Thì ra là vậy..." Lilith gật gù, cảm thấy cách giải thích này khá hợp lý.
"Nhưng." Thầy Kenny đột nhiên đổi giọng. “Còn một giả thuyết khác cho rằng Gaia là tên của Đại Địa Nữ Thần trong một hệ thống thần thoại nào đó, cũng là mẹ của các vị thần. Đặt tên nước là Gaia có thể mang ý nghĩa tôn thờ nữ thần đó.”
Lilith lập tức tròn mắt, miệng há thành hình chữ 'O'.
“Hả?! Khoan đã... không phải là Gaia trong thần thoại Hy Lạp đấy chứ?! Chẳng lẽ ta đã xuyên đến thế giới của thần thoại Hy Lạp à?!”
Nhìn biểu cảm khoa trương của cô bé, thầy Kenny bật cười.
"Ha ha, đây chỉ là một truyền thuyết ít người biết thôi. Các học giả vẫn không ngừng tìm kiếm bằng chứng khảo cổ, nhưng đến nay vẫn chưa có tư liệu nào ghi chép về sự tồn tại của vị Gaia này.
Con chắc cũng đọc qua chương đầu, biết rằng thế giới của chúng ta từng chịu một cuộc xâm lăng nặng nề, đúng không? Sinh vật dị thế từng tràn vào đây, và chính các tiền nhân đã dũng cảm cầm vũ khí chống lại chúng. Dù phải trả cái giá rất lớn, nhưng họ vẫn thành công đẩy lùi lũ quái vật. Trận chiến này được gọi là Thánh Chiến, cũng là điểm khởi đầu của kỷ nguyên mới.
Vương quốc Gaia được thành lập trên nền tro tàn của Thánh Chiến, không có tài liệu nào ghi chép về những chuyện xảy ra trước đó. Niên đại Thánh lịch bắt đầu từ khi Nữ vương Joura lên ngôi, còn tất cả truyền thuyết và câu chuyện trước đó đều bị lãng quên."
Lilith nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi:
“Nhưng mà thầy ơi, hiện tại đế quốc của chúng ta có thờ phụng vị thần nào không ạ?”
Thầy Kenny gật đầu:
“Đúng vậy, đây cũng là lý do mà giả thuyết thứ hai không được chấp nhận. Lilith, con có biết vị hoàng đế hiện tại là ai không?”
"A, con chưa đọc đến phần đó... Ngài ấy là..." Lilith bị hỏi bất ngờ, luống cuống đáp. “Con chỉ biết bệ hạ là Bishep đời thứ bảy.”
"Biết vậy là đủ rồi. Hiện tại là năm Thánh lịch 916. Nữ vương Joura chỉ trị vì bốn năm trước khi qua đời vì vết thương cũ do Thánh Chiến để lại.
900 năm trôi qua, nhà Bishep mới truyền đến đời thứ bảy. Tuổi thọ dài như vậy chính là dấu hiệu của thần quyến.
So với một nữ thần Gaia không rõ thực hư, dòng dõi hoàng thất được thần Quang Minh ban phước là điều có thể chứng minh. Đây là lý do giả thuyết thứ hai không có chỗ đứng. Cũng vì thế mà hoàng thất và giáo đình có mối quan hệ gắn bó mật thiết."
Thầy Kenny dừng lại rồi hỏi:
“Những điều ta vừa nói có phải hơi khó hiểu không?”
"Không đâu! Con hiểu hết mà!" Lilith lập tức xù lông.
“Haha, vậy thì tốt. Nào, giờ thì cùng ta đến văn phòng, hôm nay có bài kiểm tra nhỏ, giúp ta phát đề nào.”
"A, thầy ơi! Sao lại thế này!" Lilith kêu rên.