Nhờ Yến Thần không ngừng cố gắng, cuối cùng Thẩm Ly cũng hoàn hồn từ nỗi khiếp sợ: - Tiên sinh người nói, ta là tiên nhân? Hơn nữa còn là sư tôn của người?
Yến Thần gật đầu, hơi ủ rũ nói: - Có phải con cảm thấy ta đang nói linh tinh không, nhưng ta nói thật đấy, chỉ khi con nhớ ra, chúng ta mới có thể quay về.
Thẩm Ly tiêu hóa thông tin vừa nghe được, y là tiên nhân, hơn nữa còn là sư tôn của tiên sinh? Chỉ khi nào y nhớ ra mình là tiên nhân, họ mới có thể trở về nơi trước đó, nhìn Yến Thần đang rối rắm trước mặt, y chậm rãi lên tiếng: - Tiên sinh, ta tin người.
Yến Thần:!
- Những gì người nói ta đều tin.
Yến Thần quả thực cảm động không thôi.
- Ở bên kia, quan hệ giữa ta và tiên sinh có tốt không?
Hắn phải trả lời câu này thế nào đây, mình và Thẩm Quy Ly gần như chẳng tiếp xúc gì mấy: - Cũng, cũng ổn, thật ra không chạm mặt nhiều lắm, tu vi của con cao thâm, ta rất ít khi được gặp con.
Ánh mắt Thẩm Ly trầm lắng, không thể thường gặp mặt?
- Vậy chúng ta không quay về, ở lại đây chẳng lẽ không tốt sao?
Yến Thần không ngờ y lại có suy nghĩ như vậy, nhất thời bối rối: - Như vậy sao được chứ, nơi này là giả, hơn nữa con là người đứng đầu đại lục Thương Hải, sao có thể ở lại đây được.
Thẩm Ly nghe hắn nói vậy, bàn tay trong tay áo vô thức siết chặt lại.
- Nếu quay về được, tất nhiên phải trở về rồi, dù sao nơi này cũng là giả, ở lại lâu không biết có nguy hiểm gì chăng?
- Được, vậy chúng ta trở về.
- Đúng vậy, A Ly, con cố gắng nhớ lại xem, xem thử có tìm được manh mối nào không.
- Ừm, ta suy nghĩ một chút, hay là tiên sinh kể cho ta nghe chuyện thường ngày của hai người đi, có lẽ sẽ giúp ích cho ký ức của ta.
- Cũng được, như vậy có thể sẽ giúp con nhớ lại.
Dù sao người mất trí nhớ cũng cần một hoàn cảnh quen thuộc để kích thích ký ức, nghĩ tình huống này chắc cũng tương tự, nhưng hắn vốn dĩ không tiếp xúc nhiều với Thẩm Quy Ly, chỉ đành kể lại những gì đọc được trong tiểu thuyết.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Thẩm Ly rũ mắt nghe một lúc lâu, sau đó lên tiếng hỏi: - Ta phạt tiên sinh chép sách?
Yến Thần tủi thân gật đầu: - Ta chỉ xuống núi ăn vụng một con gà nướng lá sen thôi, vậy mà con lại bắt ta chép sách 600 lần.
Thẩm Ly gật đầu: - Vậy thì ta quá đáng thật rồi.
Yến Thần đầy đồng cảm, cũng gật đầu theo, chứ còn gì nữa, thật quá đáng.
Thẩm Ly lại nói: - Nếu là ta, ta tuyệt đối sẽ không bắt tiên sinh chép nhiều như vậy.
Yến Thần lập tức cảm động, nhìn xem, vẫn là đứa nhỏ nhà mình tốt, sẽ không bắt hắn chép sách, nhưng rồi hắn lại chợt nhận ra, người bắt hắn chép sách chẳng phải cũng là y sao, cái này, có thể nói rằng, là y lúc mất trí nhớ hoặc là y lúc bình thường?
Thẩm Ly châm chước mở miệng, như vô tình hỏi: - Vậy tiên sinh thích A Ly hơn hay thích sư tôn của người hơn?
Yến Thần không chút suy nghĩ, vô thức trả lời ngay: - Đương nhiên là A Ly rồi.
Trong lòng Thẩm Ly trào dâng một niềm vui khó diễn tả, y cũng vậy, thích tiên sinh nhất, chỉ thích tiên sinh thôi.
Có những chuyện, tốt nhất là cả đời không cần nhớ lại.
Sau khi sinh thần tròn 18 tuổi của Thẩm Ly trôi qua được mấy ngày, kỳ khoa cử ba năm một lần chính thức bắt đầu, Yến Thần sắp xếp hành lý cho y xong, rồi đưa hết số bạc cho Thẩm Ly, sợ y không đủ dùng, không biết đã bao nhiêu lần mở miệng muốn vào kinh cùng Thẩm Ly, nhưng lần nào cũng bị từ chối không thương tiếc.
- Tiên sinh cứ ở nhà đợi ta về là được.
Nhìn bóng lưng Thẩm Ly ngày càng xa, Yến Thần tự nhiên có hơi muốn khóc, đây chính là tâm trạng của một người làm cha hay sao? Hầy, hắn thất thần trở về nhà, cảm thấy trong nhà không có Thẩm Ly cứ là lạ thế nào ấy.
Chớp mắt đã ba tháng trôi qua, tuy Thẩm Ly thường xuyên viết thư cho Yến Thần, nhưng Yến Thần vẫn rất lo cho y.
Trong một quán trọ ở kinh thành.
Kỳ khoa cử đã kết thúc, hiện giờ bọn họ đang đợi yết bảng, thí sinh ở cùng khách điếm với Thẩm Ly lại thấy y đang viết thư, bèn cười trêu: - Lại viết thư cho nương tử ngươi à, mấy tháng nay ngày nào cũng viết, tình tứ quá đi.
Dường như tâm trạng Thẩm Ly rất tốt vì câu nói đó, khẽ đáp một tiếng: - Người sẽ nhớ ta.
Tiếng cười trêu ghẹo của mọi người càng lớn hơn, nhưng y chẳng để ý, chỉ siết chặt món đồ gỗ trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve.
Hôm nay dường như chẳng có gì khác biệt so với mọi khi, Yến Thần vẫn ở nhà viết sách, mấy hôm trước Thẩm Ly gửi thư về nói rằng sắp đến ngày yết bảng, rất nhanh y sẽ trở về.
Mấy ngày nay Yến Thần luôn thấp thỏm không yên, vừa trông y về, vừa lo y sẽ gặp chuyện trên đường.
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng khua chiêng gõ trống rộn ràng, nhà bọn họ nằm ở vùng ngoại thành, bình thường rất ít người lui tới, náo nhiệt như thế này quả thực không hợp lý, trong lòng Yến Thần chợt nảy ra một suy đoán, vội vàng đứng dậy mở cửa, quả nhiên ngoài cửa là người mà ba tháng nay hắn chưa gặp, Thẩm Ly đứng trước cửa, khoác trên mình bộ y phục đỏ thẫm, trước đây chỉ thấy y mặc áo trắng, nào ngờ áo đỏ cũng đẹp như vậy.
Thẩm Ly thấy hắn bước ra, khóe môi không giấu được nụ cười: - Tiên sinh, ta đỗ rồi.
Mọi thứ xung quanh như mờ nhạt dần, hắn chỉ ngơ ngác nhìn Thẩm Ly dần bước đến gần, cho đến khi ôm hắn vào lòng.
Người được Thẩm Ly ôm còn đang sững sờ, khẽ tựa cằm lên vai Yến Thần, lúc này mới nói: - Tiên sinh, ta nhớ người lắm.
Mãi đến khi đám người ngoài cửa tản đi hết, Yến Thần và Thẩm Ly ngồi xuống đối diện nhau, hắn mới hoàn hồn lại, Thẩm Ly nói, nói y thi đỗ rồi.
Yến Thần cứng ngắc hỏi: - Con, con đỗ rồi?
Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của hắn, Thẩm Ly thở dài, nắm tay người nọ trong lòng bàn tay: - Ừm, đỗ rồi, là Trạng Nguyên.
Đỗ rồi, Trạng Nguyên, mấy chữ này cứ lặp đi lặp lại trong đầu Yến Thần, Thẩm Ly của hắn vậy mà lại đỗ rồi. Yến Thần như bừng tỉnh từ cơn mộng, vui vẻ nói: - A Ly, con lợi hại quá!
Hắn suýt nữa bật khóc luôn rồi, trước đây nhìn các bậc phụ huynh vui đến phát khóc khi con cái thi đỗ thì hắn cảm thấy làm quá, bây giờ xem ra, không hề làm quá chút nào, thậm chí bây giờ hắn còn hơn như thế, A Ly, con trai ngoan của cha.
- Vậy con phải làm quan à?
- Ừm, vào Hàn Lâm Viện
- Vậy, có phải chúng ta nên chuyển nhà không?
Thẩm Ly nghe hắn nói “chúng ta” thì rất vui vẻ, y nhẹ nhàng lên tiếng: - Chúng ta nên dọn đến nhà mới rồi.
Nghe vậy, Yến Thần kích động hẳn ra, hắn cũng được trở thành dân thường trú ở kinh thành rồi sao? ( app truyện TᎽT )
Yến Thần còn chưa kịp vui mừng xong, bèn nghe cửa nhà vang lên tiếng gõ, hắn lấy làm lạ, nhà bọn họ ở xa, bình thường chẳng có ai ghé thăm, sao hôm nay lại náo nhiệt thế này.
Mở cửa mới biết là Thẩm phủ tới truyền lời, nói muốn mời Thẩm Ly qua phủ trò chuyện.
Sắc mặt Yến Thần lập tức sa sầm, ngày xưa chê y ngu dại, vì nữ nhi mà đuổi y ra khỏi nhà, giờ nghe tin Thẩm Ly đỗ đạt hiển hách nên chủ động lấy lòng đến tìm đây mà, Yến Thần lập tức muốn từ chối, nhưng nghĩ đây là chuyện nhà của Thẩm Ly, hắn vẫn hỏi ý kiến của Thẩm Ly.
Thẩm Ly suy nghĩ một lát rồi đồng ý, sau đó quay sang trấn an Yến Thần: - Tiên sinh đừng giận, chỉ đến ôn chuyện thôi, ta sẽ về nhanh.
Nói là ôn chuyện, nhưng Thẩm gia chắc chắn không có ý tốt, tuy nhiên Thẩm Ly đã quyết định đi, hắn cũng không tiện ngăn cản, chỉ hơi rầu rĩ không vui nói: - Vậy ngươi về sớm một chút.
Lời này khiến đôi mắt Thẩm Ly lập tức ánh lên ý cười, y khẽ siết lấy bàn tay người đang tức giận ở đối diện: - Ta sẽ nhanh chóng về thôi, sau này bọn họ sẽ không bao giờ quấy rầy chúng ta nữa.
Ngày đó Thẩm Ly vẫn gấp gáp trở về trước giờ cơm chiều, Yến Thần hỏi y đã nói chuyện gì với Thẩm gia, Thẩm Ly cũng chỉ bảo là nói mấy chuyện trong nhà, nhưng từ đó về sau, vậy mà Thẩm gia không còn đến tìm bọn họ nữa.
Chớp mắt lại hai năm trôi qua, Yến Thần theo Thẩm Ly chuyển từ căn nhà này sang căn nhà khác, chức quan của Thẩm Ly cũng ngày một cao hơn, hắn cũng thực sự bước vào cuộc sống dưỡng già trước thời hạn, mỗi ngày chỉ có ăn và ngủ, viết thoại bản giờ đã trở thành một thú vui chứ không còn là công cụ kiếm sống, hắn cảm thấy cuộc sống như vậy thật tốt, chỉ là dù thường xuyên kể chuyện về Thẩm Quy Ly cho Thẩm Ly nghe, nhưng y vẫn không tài nào nhớ được, hầy, không có chút tiến triển nào cả.
Những ngày gần đây, Thẩm Ly về rất muộn, trước kia y luôn tan triều đúng giờ, mấy ngày nay toàn trời tối mới về, hôm nay trời đổ tuyết lớn, nhưng trước khi thượng triều, Yến Thần đã chuẩn bị sẵn lò sưởi và áo choàng cho y nên cũng không quá lo lắng.
Hắn vốn định chờ Thẩm Ly về, nhưng chẳng biết thế nào lại mơ màng ngủ mất, khi cánh cửa bị đẩy ra, điều đầu tiên hắn cảm nhận được là một luồng không khí lạnh ùa vào, cố gắng mở mắt nhìn thử, thấy Thẩm Ly mang theo gió tuyết bước vào.
- Tiên sinh, sao lại ngủ ở đây?
Thẩm Ly vội vàng đóng cánh cửa phía sau lại, đợi hơi lạnh trên người tản bớt rồi mới đến gần: - Sao không vào phòng ngủ?
Lúc này Yến Thần không tài nào mở mắt ra được, chỉ lẩm bẩm mơ hồ: - Ta chờ con đấy, sao về muộn vậy, ta ngủ quên mất luôn rồi.
Trong lúc mơ màng, hình như Thẩm Ly khẽ cười một tiếng, sau đó hắn nghe Thẩm Ly nói: - Là ta sai, không nên để tiên sinh đợi lâu, ta đưa tiên sinh về phòng ngay đây.
Trên người bị đắp thêm gì đó, hắn chỉ cảm thấy ấm áp, sau đó như bị người ta ôm lên, nếu là bình thường, chắc chắn hắn sẽ bảo Thẩm Ly thả xuống, có điều hôm nay mệt quá, hắn đã mơ màng ngủ mất rồi.
Sáng hôm sau, hắn mở mắt, phát hiện Thẩm Ly vẫn chưa đi thượng triều: - A Ly? Hôm nay con không thượng triều sao?
Yến Thần kéo chăn trên người xuống, duỗi người một cái.
Thẩm Ly lặng lẽ phủ thêm áo khoác lên người hắn, sau đó rũ mắt nói: - Phải đi, nhưng hôm nay sẽ muộn một chút.
Sau đó đưa khăn đã thấm nước cho Yến Thần lau mặt.
- À, vậy hôm nay con nhớ mang thêm lò sưởi, xem chừng lại đổ tuyết lớn.
- Ừm, tiên sinh, người có thể đồng ý với A Ly một chuyện không?
Yến Thần lấy làm lạ nhìn y: - Chuyện gì?
Từ trước đến nay, Thẩm Ly chưa từng yêu cầu hắn điều gì, hôm nay đột nhiên nói vậy, Yến Thần khá là chờ mong.
- Trong hai ngày tới, đừng rời khỏi phủ.
Yến Thần căng thẳng trong lòng, nhưng hắn không hỏi nhiều, chỉ gật đầu: - Mùa đông ai lại ra ngoài chứ, ta còn muốn ở trong nhà cả tháng luôn ấy.
Lúc này Thẩm Ly mới lộ ra chút ý cười: - Được, ta tin tưởng tiên sinh.
Thẩm Ly thấy thời gian không còn sớm, đến lúc phải lên đường rồi, nhưng người trước mặt, làm thế nào y cũng không nỡ rời mắt, bất chợt vươn tay ôm chặt người ngồi trên giường vào lòng, sau đó mới nặng nề lên tiếng: - Tiên sinh chờ A Ly, được không?
Chỉ cần hắn đợi y trở về, y sẽ không bao giờ nhẫn nhịn nữa, có thể dùng một thân phận khác, quang minh chính đại ôm y vào lòng.
Yến Thần dựa vào lòng y gật đầu, khẽ nói: - Ta sẽ ở đây, chờ con trở về.
Lúc này Thẩm Ly mới buông hắn ra, không liếc hắn thêm lần nào, bước nhanh rời khỏi phòng.
Yến Thần đứng ngồi không yên, hôm nay Thẩm Ly cứ là lạ, như thể sắp có chuyện lớn xảy ra vậy, hắn thật sự rất lo lắng, nhưng lại chẳng thể giúp gì được, mấy năm nay Thẩm Ly thăng quan rất nhanh, bệ hạ rất trọng dụng y, nhưng đây chưa chắc đã là chuyện tốt.
Hắn thấp thỏm trong lòng, thậm chí không nhận ra sắc trời bên ngoài đã thay đổi, trong không khí bỗng thoang thoảng hương hoa kỳ lạ, ánh mắt hắn dần trở nên mơ hồ, giữa lúc mông lung, lờ mờ nghe tiếng có người mở cửa.