Yến Thần nhắm chặt mắt, cứ cảm thấy hôm nay có gì đó khác với mọi ngày, chiếc giường mềm mại thường ngày của mình giờ lại cứng ngắc, bên trên còn thỉnh thoảng phả ra hơi thở ấm áp, khoan đã? Hơi thở?

Yến Thần đột ngột mở to mắt, nhận bản thân đang đè lên một người, hắn hoảng hốt bật dậy, nhanh chóng lùi về sau mấy bước, chuyện gì thế này?

Lúc này Yến Thần hơi ngơ ngác, chẳng phải hắn đang ngủ ở nhà à, hắn nhìn người trên giường, lúc này người nọ vẫn nằm trên giường không nhúc nhích, bạch y khoác trên người làm tôn lên vóc dáng cao gầy, đôi mắt bị che bởi một dải lụa trắng, nhưng cổ áo lại mở phanh một cách mất tự nhiên, để lộ làn da trắng nõn mịn màng, thắt lưng lỏng lẻo, vừa nhìn là biết bị người ta ra tay nhưng chưa toại, Yến Thần lại hướng mắt lên khuôn mặt kia, chợt sững sờ, dù bị lụa trắng bịt mắt, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến dung mạo khiến người ta thảng thốt của y.

Yến Thần chợt nghĩ đến cụm từ “da như băng, xương như ngọc” này, nước da trắng chói mắt, nhưng gương mặt lại toát lên khí thế cao quý không dám xâm phạm, chỉ riêng việc nằm yên ở đó cũng đủ để sinh ra cảm giác như một đóa hoa lạnh lùng không thể khinh nhờn.

Đầu óc Yến Thần còn hơi lơ ngơ, hắn cúi đầu nhìn mình, quần áo xộc xệch, hắn đang, cướp đoạt dân nam? Còn, còn muốn cưỡng hiếp người ta? Trong chớp mắt, hắn thấy cảnh tượng này thật quen thuộc.

“Yến Thần nhìn vị tiên nhân áo trắng trên giường, vị tiên tôn ngày thường lạnh lùng giờ đây lại nằm đó, hoàn toàn không có sức phản kháng, mặc hắn muốn làm gì thì làm, hắn nuốt khan, chậm rãi cúi xuống đến gần người mà mình đã khao khát bấy lâu, bàn tay nhẹ nhàng gạt thắt lưng của y ra, giống như hắn đã từng làm trong vô số giấc mộng, hắn nhỏ giọng khẽ gọi: - Sư tôn, cuối cùng người cũng thuộc về ta rồi.”

Yến Thần hơi khựng người, không phải trùng hợp như vậy chứ, trước khi ngủ hắn đã đọc một quyển tiểu thuyết, trong tiểu thuyết có một nhân vật phản diện trùng tên trùng họ với hắn, Yến Thần trong tiểu thuyết vốn là người đứng đầu đại lục Thương Hải, đệ tử dưới trướng Quy Ly Phong - Quy Ly Tiên Nhân, vốn dĩ tiền đồ vô lượng, nhưng hắn lại yêu mến sư tôn nhà mình, vì để có được sư tôn mà giữa chừng nhập ma, muốn nhốt Thẩm Quy Ly bên cạnh mình, cuối cùng bị nam chính kết liễu bằng một kiếm.

Lúc đọc truyện, Yến Thần cảm thấy là lạ, theo như kịch bản mà nói, kiểu tình tiết hắc hóa giam cầm này đáng ra phải là đặc quyền của nam chính chứ, nhưng trong tiểu thuyết, Yến Thần lại là phản diện thực thụ, còn nam chính lại là một đồ đệ khác của Quy Ly Tiên Nhân – Lâm Phong Kỳ, cuối cùng cũng là người nọ ôm được mỹ nhân về nhà.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Kể ra cũng lạ, dù sao cũng phải ở bên cạnh đồ đệ, vậy tại sao không thể ở bên cạnh Yến Thần, tác giả này, lúc đọc truyện đã bị hắn móc mỉa một phen, hiện giờ nghĩ lại vẫn thấy khó chịu, còn viết cuộc sống sau khi kết hôn của Lâm Phong Kỳ và Thẩm Quy Ly, toàn là hai người dây dưa ra sao, Yến Thần bực bội khép tiểu thuyết lại, kết quả ngủ một giấc thức dậy, hắn đã biến thành Yến Thần trong tiểu thuyết.

Nhìn mỹ nhân bạch y trên giường, Yến Thần nghĩ thầm.

Nhân vật chính - Quy Ly Tiên Nhân (có)

Đạo cụ - lụa trắng (có)

Nhưng không thể không nói, nguyên chủ vẫn rất thông minh, biết trước bỏ thuốc Thẩm Quy Ly, khiến y thần trí không rõ, sau đó bịt mắt y, đề phòng y tỉnh lại giữa chừng nhìn thấy mặt mình, đây đúng là, tính toán cẩn thận mọi chuyện.

Yến Thần đoán nguyên chủ hẳn đã quá thèm khát thân thể sư tôn, lúc này mới không kìm được ăn đỡ thèm trước, vẫn chưa muốn bại lộ sớm như thế, nếu để Thẩm Quy Ly phát hiện tâm tư của hắn, chắc chắn sẽ trục xuất hắn ra khỏi sư môn, trong tiểu thuyết nguyên chủ đã bị Thẩm Quy Ly phát hiện tâm tư, sau đó trục xuất ra khỏi sư môn, vì vậy mới nhập ma giữa chừng, khoan đã? Vì sao lại bị phát hiện? Yến Thần gõ mạnh vào đầu, chậc, chẳng phải là do hắn định làm chuyện xấu với Thẩm Quy Ly, rồi bị nam chính Lâm Phong Kỳ bắt gặp hay sao, lúc này mới bị vạch trần tâm tư, chẳng phải ngay hôm nay à?

Như để kiểm chứng suy nghĩ của hắn, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ dồn dập.

- Sư huynh, sư huynh ngươi đâu rồi? Không thấy sư tôn đâu cả! 

Một giọng nói đầy lo lắng truyền vào tai.

Yến Thần chỉ kịp chỉnh trang lại y phục của mình, còn chưa kịp mở miệng thì cửa phòng đã bị đẩy ra.

- Sư huynh, hôm nay sư tôn bảo đệ buổi tối đến tìm người tu luyện, nhưng đệ tìm mãi mà không thấy người đâu.

Giọng nói của Lâm Phong Kỳ bỗng nhiên im bặt, bởi vì hắn nhìn thấy Thẩm Quy Ly trong bộ dạng y phục không ngay ngắn.

- Sư huynh, chuyện này, chuyện này, sư tôn sao lại ở chỗ huynh, chuyện này, huynh, huynh.

Khuôn mặt Yến Thần bình tĩnh, thật ra trong lòng đã rối nùi, đại ca ơi, ngươi đừng có la làng nữa, ngươi cho ta chút thời gian để bịa chuyện đi. Hắn sốt ruột đến mức túa mồ hôi lạnh, nhưng vẫn còn rảnh mà nghĩ, đêm hôm khuya khoắt còn tu luyện với nhau, quả nhiên không phải quan hệ thầy trò đứng đắn.

- Nhanh lên, Phong Kỳ, mau giúp ta xem tình trạng của sư tôn.

Yến Thần quyết định ném vấn đề ngược lại cho kẻ địch: - Ta phát hiện sư tôn nằm bất tỉnh dưới đất ở sau núi, ta sốt ruột quá, đang định đi tìm đệ thì đệ đã tới đây, mau xem giúp ta, rốt cuộc sư tôn sao vậy, vừa rồi ta gọi người mãi mà người vẫn không tỉnh, đừng xảy ra chuyện gì nha.

Lâm Phong Kỳ biết y thuật, hơn nữa luôn đi theo Thánh Thủ Tuyết Bất Y học tập, hiện giờ đã có chút thành tựu.

Quả nhiên Lâm Phong Kỳ bị thu hút sự chú ý, lo lắng bắt mạch cho Thẩm Quy Ly, Yến Thần thầm thở phào nhẹ nhõm, giống hệt trong tiểu thuyết, lúc này nam chính vẫn còn là người đơn thuần, rất dễ lừa, chỉ cần vài câu nói tùy tiện là đã qua mặt được hắn.

Lâm Phong Kỳ chau mày: - Sư tôn trúng phải Nhuyễn Tiên Tán, loại thuốc này vô cùng quý hiếm, ngay cả tiên nhân đã phi thăng cũng phải gục ngã, hơn nữa không hề có cách phòng bị, xem ra có kẻ muốn nhắm vào sư tôn. ( truyện trên app t.y.t )

Yến Thần thấy hắn tỏ vẻ nghiêm túc, cũng ra vẻ trịnh trọng gật đầu: - Đúng vậy, chắc chắn là có kẻ tâm tư hiểm độc muốn hại sư tôn.

Kẻ đại nghịch bất đạo muốn hại sư tôn đang ở ngay đây này, Yến Thần thầm nghĩ, tất cả ma chướng trong nguyên tác đều bắt nguồn từ việc nguyên chủ mến mộ Thẩm Quy Ly mà ra, nhưng mình lại không thích Thẩm Quy Ly, đương nhiên phải phủi sạch mọi chuyện, không dễ gì mới được tu tiên một lần, hắn phải chuyên tâm tu luyện, để ánh sáng chính đạo chiếu rọi khắp từng ngọn cỏ, tảng đá ở Quy Ly Phong.

- Loại thuốc này không gây tổn thương gì khác, nhưng sẽ khiến người ta rơi vào trạng thái mê man, ý thức không rõ ràng, hoàn toàn không có sức phản kháng, ta cũng chỉ từng may mắn nhìn thấy nó một lần ở chỗ thánh thủ.

Lâm Phong Kỳ càng cau mày chặt hơn, bất an hỏi: - Sư huynh, huynh nói xem rốt cuộc kẻ nào muốn hại sư tôn?

Yến Thần làm bộ cụp mắt suy tư, sau đó lên tiếng: - Hẳn là có người ganh ghét sư tôn tu vi cao thâm, nên mới muốn hại người.

Đúng vậy, chứ không phải có người thèm cơ thể y đâu.

Lâm Phong Kỳ vỗ ngực đầy sợ hãi: - May mà có sư huynh, nếu không đã để kẻ xấu đạt được mục đích rồi!

Yến Thần bị hắn nhìn bằng ánh mắt sùng bái mà chột dạ, không phải chứ nam chính, cho dù bây giờ ngươi gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, nhưng cũng quá dễ tin người rồi đấy, ngươi không thấy áo của sư tôn đã bị người ta xé phanh ra rồi sao? Nhưng mà như vậy cũng tốt, đỡ cho hắn bao nhiêu phiền phức.

Sau khi giúp Lâm Phong Kỳ đỡ Thẩm Quy Ly về phòng, đêm nay dù có kinh sợ nhưng vẫn không gặp nguy hiểm mà trôi qua, Yến Thần tưởng rằng tối nay mình sẽ mất ngủ, không ngờ lại ngủ ngon đến bất ngờ, vì thế khi Lâm Phong Kỳ tới truyền lời rằng sư tôn cho gọi hắn, hắn vẫn còn mơ mơ màng màng, chưa hoàn toàn tỉnh táo.

- Chắc là sư tôn muốn hỏi chuyện tối qua, sư huynh, chúng ta có nên kể suy đoán của mình cho sư tôn nghe không?

Lâm Phong Kỳ nghiêm túc suy nghĩ, nghĩ kiểu gì cũng nên nói cho sư tôn biết có kẻ muốn hại người, vậy thì sư tôn mới dễ đề phòng.

- Ừm ừm, được.

Yến Thần cũng không tỉnh táo lắm, hắn vốn không quen dậy sớm, lúc này chỉ thấy như có một con muỗi vo ve bên tai, phiền chết đi được.

- Sư huynh, sao hôm nay huynh không luyện tập buổi sáng vậy, bình thường huynh dậy sớm hơn cả ta nữa mà.

Nghe tiếng sư huynh cả quãng đường, cuối cùng bọn họ cũng đến nơi, Yến Thần nhìn ngôi nhà trúc trước mặt, lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn là ai, hắn đang ở đâu?

Nhưng không đợi hắn suy nghĩ nhiều hơn, Lâm Phong Kỳ đã bước tới gõ cửa, cung kính nói: - Sư tôn, chúng con đến rồi.

Bên trong phòng yên lặng một lúc, rồi mới vang lên một tiếng "Ừm", giọng nói lạnh lẽo như chính con người kia, Yến Thần rùng mình một cái, bỗng dưng cảm thấy hơi căng thẳng.

Nhưng hắn tự động viên bản thân, nguyên tác chỉ là một quyển tiểu thuyết tình cảm, mấy người nhìn chỉ số thông minh của thằng nhóc Lâm Phong Kỳ kìa, e rằng Thẩm Quy Ly cũng chẳng thông minh hơn là bao, không cần phải sợ.

Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Quy Ly, Yến Thần cảm thấy hai chân mình hơi run rẩy, chuyện này, chuyện này không đúng lắm nhỉ, Thẩm Quy Ly là thụ mà sao lại có khí thế mạnh đến vậy?

Trang phục gần như giống hệt hôm qua, chỉ là dải lụa trắng che mắt đã được tháo xuống, Yến Thần cũng từng tưởng tượng đôi mắt đó khi mở ra sẽ trông như thế nào, nhưng không ngờ được rằng, lại là cảnh tượng như hiện giờ.

Đôi mắt ấy lạnh lẽo, không một gợn sóng, bình tĩnh đến nỗi khiến Yến Thần run sợ, một ánh mắt quét qua thôi, đã khiến hắn có cảm giác như bản thân bị nhìn thấu, nhưng ánh mắt đó lại nhanh chóng chuyển hướng, nhìn sang Lâm Phong Kỳ đang nói chuyện.

- Sư tôn, người không biết đâu, hôm qua thật sự nguy hiểm lắm đấy.

Lâm Phong Kỳ nói, rồi ngồi xổm xuống bên cạnh Thẩm Quy Ly, đôi mắt trong trẻo sáng ngời.

Lúc này Yến Thần mới kìm được không để chân run rẩy, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Lâm Phong Kỳ không hổ là vai chính, dưới khí thế như này mà hắn vẫn có thể tự nhiên bước tới làm nũng, quả nhiên không phải người thường, nhưng hắn còn chưa kịp thở phào xong, tim lại nhảy dựng lên lần nữa.

- May mà có sư huynh, nếu không sư tôn đã gặp nguy hiểm rồi.

Thấy Thẩm Quy Ly lại lần nữa dời mắt sang đây, hai chân Yến Thần vừa mới ngừng run lại bắt đầu run rẩy lần nữa, may mà có y phục che chắn nên mới không bị nhìn ra sơ hở.

Thẩm Quy Ly nhìn hắn mà không nói một lời, nhưng Yến Thần biết đây là đang dò hỏi, vì thế hắn đè nén sự hoảng loạn trong lòng, cẩn thận chọn lựa câu chữ rồi lên tiếng: - Hôm qua ta đến sau núi thì thấy sư tôn nằm ở đó, lòng ta giật mình, vội vàng đưa sư tôn về phòng, sau đó gọi Lâm sư đệ đến giúp.

Lâm Phong Kỳ đứng bên cạnh không ngừng gật đầu, Yến Thần mới yên tâm hơn đôi chút.

- Vì sao không đưa về phòng ta?

Nói nhảm, đương nhiên là vì nguyên chủ có ý đồ bất chính với ngươi rồi.

- Đồ nhi sốt ruột quá, hoảng loạn không kịp suy nghĩ nên vô thức đưa về phòng mình.

- Dải lụa trắng trên mắt ta là ngươi che?

- Khi ta nhìn thấy sư tôn, dải lụa trắng kia đã có sẵn rồi. 

Yến Thần sợ toát mồ hôi, đừng hỏi nữa, đừng hỏi nữa, ngươi định hù chết ta à?

Không khí lại bắt đầu yên tĩnh một cách kỳ lạ, qua một lúc lâu, Thẩm Quy Ly mới chậm rãi lên tiếng: - Vậy thì lui xuống đi.

Lúc này Yến Thần mới dám thả lỏng, thật đáng sợ, thật đáng sợ, Thẩm Quy Ly thật sự quá đáng sợ.

Hắn vẫn chưa hết sợ hãi mà rời khỏi phòng, nghe Lâm Phong Kỳ ở bên cạnh hết sức sùng bái lên tiếng: - Sư tôn đúng là hiền hòa dễ gần, sư tôn tốt quá đi.

Yến Thần nhìn Lâm Phong Kỳ với ánh mắt phức tạp, cái này, chẳng lẽ là nam chính ư, quả nhiên khác với những gì phàm nhân như mình nhìn thấy, bộ lọc* của hắn tận 300 mét lận à.

(*Filter)

Lâm Phong Kỳ lại quay đầu, nhìn Yến Thần với ánh mắt tỏa sáng: - Ta thích sư tôn và sư huynh nhất.

Yến Thần: Thôi, thôi đi.

Yến Thần cảm thấy không biết nên đáp lại thế nào, vì thế bèn xoa đầu hắn, cảm giác khá đã tay, nhưng mà có phải nam chính này ngốc nghếch ngây thơ quá rồi không, dù là tiểu thuyết tình cảm đi chăng nữa, thì thiết lập nhân vật này của ngươi cũng có vấn đề đấy biết không?

Yến Thần lặng lẽ thở dài, cái này, chắc đây chính là giai đoạn trưởng thành của vai chính nhỉ, nhưng dù sao đi nữa, hắn cũng đã vượt qua cốt truyện này rồi, vậy sau này hắn chỉ cần tập trung tu luyện là được, hắn nhất định có thể trở thành một tu sĩ lẫy lừng ở đại lục Thương Hải!

Tất nhiên, mong ước này đã bị đả kích nghiêm trọng khi Lâm Phong Kỳ lôi hắn dậy tu luyện, Yến Thần không khỏi nghĩ tại sao người tu tiên lại phải dậy sớm như thế? Bọn họ không cần ngủ à?

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play