Yến Thần tỉnh lại trong một chiếc xe ngựa, một đại hán to lớn đang ngồi xổm trước mặt hắn, bất chợt kéo hắn dậy.

- Ngươi chính là mỹ nhân mà thằng ranh con kia kim ốc tàng kiều?

Ý thức Yến Thần còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, mỹ nhân gì? Ai kim ốc tàng kiều? Đại ca, ngươi là ai vậy? Suy nghĩ dần quay về, lúc này hắn mới nhận ra người mình đang bị trói, chỉ có thể cố sức cử động.

- Đừng nhúc nhích, hôm nay sống chết của ngươi đều nằm trong tay thằng ranh con kia, ta thấy hắn coi ngươi như bảo bối, không biết có vì ngươi mà thỏa hiệp hay không.

Sau đó đại hán kia lại mắng: - Vương Hằng ông đây tung hoành một đời, không ngờ lại lật thuyền trong cống rãnh của thằng ranh con Thẩm Ly này.

Vương Hằng, đôi mắt Yến Thần khẽ cử động, hắn từng nghe qua người này, là gian thần nổi tiếng của hoàng triều này, cả gan làm loạn, thậm chí ngay cả hoàng thượng cũng phải nhường gã ba phần, hiện giờ gã có ý gì? Muốn lấy hắn để uy hiếp Thẩm Ly?

- Ngươi trừng ta làm gì, nếu không phải tại thằng ranh Thẩm Ly này chèn ép ta quá, ta cũng không đến nỗi dùng chiêu này, chỉ cần tối nay hắn thả ta ra khỏi thành, lão tử sẽ có thể Đông Sơn tái khởi, nhất định phải kéo tên hôn quân kia xuống ngựa.

Yến Thần không nói gì, chỉ nghĩ thầm trong lòng, đại ca, chí hướng của ngươi cũng lớn thật, chỉ là trong kinh thành này có ai chưa từng nghe đến tiếng ác của ngươi, hơn nữa, cái ngươi nói gọi là mưu phản, mưu phản đó biết không.

Yến Thần quyết định tự cứu mình, hắn cẩn thận mở miệng: - Chưa nói tới chuyện ta có quan trọng với Thẩm Ly hay không, việc mở cổng thành cũng không phải một mình Thẩm Ly có thể quyết định, ngươi bắt ta thì có ích lợi gì chứ?

- Vớ vẩn! Chuyện này là do thằng ranh con đó quyết định, hoàng đế muốn giết ta, hắn bèn đưa dao, chọc giận ta, mọi người đừng ai sống yên ổn.

Lúc này Yến Thần mới cảm thấy sợ hãi, đây là một kẻ điên, một kẻ điên bị dồn vào đường cùng.

Xe ngựa bỗng dừng lại, Yến Thần nhìn Vương Hằng túm cổ áo mình rồi kéo mình ra ngoài, lúc này hắn đứng trên mặt đất, nhìn thoáng qua đã thấy Thẩm Ly đứng trên tường thành, y như hòa làm một với tuyết, toát ra vẻ lạnh lẽo thấu xương, hắn dường như nhìn thấy Thẩm Quy Ly đứng trên đó, vị tiên nhân áo trắng kiếm lạnh kia.

- Thằng ranh con, ngươi nhìn xem đây là ai, nếu hôm nay ngươi không thả ta ra khỏi thành, ta sẽ để ngươi nhìn thấy người ngươi yêu chết trước mặt ngươi.

Yến Thần đương nhiên sợ rồi, hắn chưa từng gặp tình huống này bao giờ, sợ tới sợ lui, không biết có phải đã chết lặng rồi hay không, ngược lại hắn không quá sợ nữa.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Hắn không nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Ly, nhưng có thể cảm nhận được xung quanh y là cơn giận ngút trời.

Thẩm Ly nhìn Yến Thần bị trói dưới tường thành, trong chớp mắt, nỗi sợ hãi mất đi người này lan ra khắp cơ thể, hắn dường như mất đi khả năng suy nghĩ, chỉ biết dựa vào bản năng mà gào lên: - Cho đi! Cho đi! Tất cả lui ra! Vương Hằng, ngươi không được làm hắn bị thương.

Mấy người xung quanh dường như không hài lòng với kết quả này, vẫn luôn khuyên Thẩm Ly rút mệnh lệnh lại, nhưng Thẩm Ly chỉ tập trung nhìn bóng dáng kia, sợ hắn bị thương dù chỉ một chút.

Vương Hằng cười ngạo mạn bên tai vài tiếng: - Ta biết ngay là ngươi coi trọng hắn cỡ nào.

Yến Thần nhìn Vương Hằng bên cạnh, rất muốn cho gã một đấm, dù thả gã ra khỏi cửa thành, chưa chắc Vương Hằng đã tha cho hắn, A Ly ngốc, không biết chết trong ảo cảnh sẽ có hậu quả gì, liệu có tiêu tán luôn hay không, Yến Thần hơi do dự, đúng lúc này, trên tường thành chợt truyền đến một tiếng thét lớn: - Đóng cửa thành, giết!

Thẩm Ly đột nhiên nhìn sang bên cạnh: - Hám phó tướng làm vậy là sao? Không nghe ta bảo mở cửa thành à!

Hám phó tướng hơi chột dạ cúi đầu: - Đều là vì đại kế của hoàng thượng, thả hổ về rừng, hậu hoạn vô cùng.

Thẩm Ly tức giận đến đỏ cả mắt, y tìm kiếm bóng dáng của Yến Thần trong đám người, nhưng lại không thấy, không thấy đâu cả, y quay người định xuống lầu thành, Hám phó tướng vội giữ y lại: - Nguy hiểm, đại nhân.

Thẩm Ly quay đầu lại, gằn từng chữ một: - Buông, ra.

Hám phó tướng bị y dọa sợ ngây người, Thẩm Ly đi thẳng xuống lầu, Hám phó tướng nhớ lại ánh mắt của Thẩm Ly vừa rồi, đó là ánh mắt mà con người có thể có ư, như thể giây tiếp theo sẽ xé xác hắn ra vậy, hắn không khỏi cảm thấy sợ hãi, Thẩm Ly, quả nhiên không giống người thường.

Yến Thần thừa dịp hỗn loạn vừa rồi, nhân cơ hội đạp lên chân Vương Hằng, nhân lúc gã ốc còn không mang nổi mình ốc vội vàng chạy về phía tường thành, trong lúc chạy sẵn tiện cởi dây thừng trói trên người, hiện giờ hắn chỉ có một suy nghĩ, tìm thấy Thẩm Ly.

Xung quanh toàn là tiếng đao kiếm, mọi người giết chóc như phát cuồng, Yến Thần cố nén nỗi sợ trong lòng, hắn phải nhanh chóng tìm thấy Thẩm Ly, trên tường thành đã không còn bóng dáng của Thẩm Ly, hắn cứ mù quáng tìm kiếm xung quanh, bỗng bị kéo vào một vòng tay, hắn nhận ra hơi ấm này, là Thẩm Ly.

- Tiên sinh, là ta không tốt, là ta không tốt.

Giọng nói của Thẩm Ly run rẩy, Yến Thần vừa định an ủi y vài câu, lại bị lưỡi đao sau lưng y làm chói mắt, chỉ kịp kêu một tiếng cẩn thận, sau đó dùng hết sức lực của mình đẩy Thẩm Ly ra.

Có lẽ vì lạnh quá nên hắn mới có thể cảm nhận được máu của mình nóng như vậy, vừa rồi hắn còn nghĩ liệu chết trong ảo cảnh có xảy ra chuyện gì không, nhưng đến khi sự việc xảy ra hắn lại không hề suy nghĩ, vô thức đẩy Thẩm Ly ra, hắn nhìn máu của mình nhuộm đỏ cả bạch y của Thẩm Ly, nhìn thấy sự tan vỡ trong mắt y, Yến Thần rất muốn sờ mặt y, nói một câu như mọi khi: - Tiên sinh không sao, A Ly đừng lo. 

Nhưng tay hắn nặng trịch, không tài nào nhấc lên được, tầm nhìn ngày càng mơ hồ, tất cả âm thanh đều chìm vào tĩnh lặng, hắn, chết rồi ư?

Mọi cảm giác như thủy triều dâng trào, một lần nữa tràn vào cơ thể, Yến Thần ngơ ngác nhìn căn nhà trúc trước mắt, đây là phòng của Thẩm Quy Ly. Hắn đã trở về rồi sao? Theo phản xạ có điều kiện, hắn nhìn Thẩm Quy Ly như đang nhập định trước mặt, thì ra chết rồi sẽ được trở về à? Vậy Thẩm Quy Ly thì sao? Cũng sẽ trở về ư?

Hắn vừa định đứng dậy xem tình hình của Thẩm Quy Ly, Thẩm Quy Ly lại đột nhiên mở bừng mắt ngay trong khoảnh khắc đó, Yến Thần ngơ ngẩn nhìn vào mắt y, trong mắt Thẩm Quy Ly dường như có hồ sâu vạn trượng, cuồn cuộn lao về phía hắn, nhưng chớp mắt đã quay về tĩnh lặng, nhanh đến mức như là ảo giác, chỉ thoáng nhìn một cái, y lại là Quy Ly Tiên Nhân cao không thể với tới, trong mắt chứa cả mùa đông giá rét, Yến Thần lập tức hoàn hồn lại, đây không phải là A Ly của hắn, đây là Thẩm Quy Ly.

Vì thế hắn tiến lên hành lễ, khó khăn cất tiếng: - Sư tôn.

Thẩm Quy Ly đứng dậy từ dưới đất, giọng không gợn sóng mà ừ một tiếng, Yến Thần xem như đã hoàn toàn nhận ra, A Ly của hắn không về được nữa, trên đời này sẽ không bao giờ có A Ly của hắn, cũng không còn ai gọi hắn một tiếng tiên sinh nữa, thậm chí hắn còn chưa kịp nói lời từ biệt với A Ly, hắn rất muốn hỏi Thẩm Quy Ly, cuối cùng A Ly ra sao, y đã ra ngoài như thế nào, nhưng khi Thẩm Quy Ly nhìn thoáng qua một cái, bên trong không có gì cả, hắn đã hiểu, hắn không nên hỏi, như thể thiếu niên kia chưa từng tồn tại.

Thẩm Quy Ly đứng dậy, trực tiếp gọi thanh kiếm bản mệnh ra, một luồng ánh sáng phát ra từ thanh kiếm lóe lên, khiến cái chuông bao phủ nhà trúc vỡ thành từng mảnh nhỏ, đây là lần đầu tiên Yến Thần thấy Thẩm Quy Ly rút kiếm, đã nhiều năm rồi Quy Ly Tiên Nhân không dùng đến kiếm bản mệnh.

Bên ngoài nhà trúc vang lên tiếng kiêu ngạo kia: - Nè nè! Thẩm Quy Ly, sao lần này lại ra tay thật vậy, sao còn triệu hồi cả kiếm Quy Ly ra nữa, cái, cái này không ổn đâu.

- Hả? Hả? Thẩm Quy Ly, ta chỉ đùa chút thôi mà, cho dù ngươi không ra được, ta cũng sẽ thả ngươi ra, ngươi biết mà, sao lại ra tay nặng như thế? Ngươi giết người đó. ( app TYT - tytnovel )

- Thanh Lê cứu mạng, sư đệ ngươi giết người rồi!

Một lúc lâu sau, tiếng ồn ào bên ngoài mới dừng lại, chỉ nghe chưởng môn Vân Nhai Tông - Thanh Lê Tiên Nhân quan tâm hỏi: - Vẫn ổn chứ? Lần này lại gặp phải chuyện gì trong ảo cảnh rồi?

Yến Thần nghe hắn nhắc tới ảo cảnh, không tự chủ được mà dựng thẳng tai lên, hồi lâu, chỉ nghe giọng nói không chút gợn sóng của Thẩm Quy Ly vang lên: - Ta không nhớ rõ.

Quy Ly tiên nhân không nói dối, y nói không nhớ rõ, đúng là không nhớ rõ thật, Yến Thần thất thần, trong lòng bắt đầu khó chịu, một thiếu niên sinh động như vậy, trên đời này lại chỉ có mỗi mình còn nhớ đến y. Không sao đâu A Ly, nhất định tiên sinh sẽ nhớ con, nhớ con thật rõ, không biết sau khi hắn chết, A Ly đã về đây bằng cách nào, nhưng có lẽ hắn cũng không có cơ hội để biết nữa.

Yến Thần loạng choạng bò dậy từ dưới đất, chuẩn bị về phòng mình để bình tĩnh lại, vừa rồi từ trong lời nói của Thanh Lê Tiên Nhân biết được, hắn ở trong ảo cảnh 10 năm, nhưng nơi này chỉ mới trôi qua vài canh giờ mà thôi, hắn cần phải từ từ bình tĩnh lại, mới có thể thoát khỏi loại cảm xúc này.

Hắn còn chưa đi tới cửa, Thẩm Quy Ly đã đẩy cửa vào, Yến Thần hành lễ, định đi ra ngoài, nhưng Thẩm Quy Ly lại không nhường đường, trầm giọng hỏi: - Sách của ngươi còn chưa chép xong.

Sách? Yến Thần mê mang một lúc, mới nhớ ra trước khi vào ảo cảnh mình đang chép sách, hắn trải qua 10 năm trong ảo cảnh, đương nhiên không thể hoàn hồn lại nhanh như thế, hắn hơi tức giận ngẩng đầu, tưởng ai cũng giống ngươi chắc, 10 năm trời có thể quên trong thoáng chốc được?

- Dùng phân thân chép sách, mỗi quyển thêm 100 lần. 

Giọng nói vô tình của Thẩm Quy Ly truyền đến, Yến Thần run rẩy, suýt nữa hắn đã quên mình dùng phân thân chép sách, hắn cũng không dám phản bác, chỉ vâng dạ, chuẩn bị về phòng chép, có điều còn chưa bước ra khỏi cửa, giọng của Thẩm Quy Ly lại dửng dưng vang lên: - Chép ở đây đi.

Chép, chép ở đây? Yến Thần lén lút liếc Thẩm Quy Ly một cái, phát hiện y đang cầm một quyển sách tựa vào giường xem, hắn cảm thấy dưới sự đóng băng của tảng băng ngàn năm, tỷ lệ sống sót của mình là bằng không, tuy nhiên, hắn vẫn miễn cưỡng bước tới cái bàn trong phòng rồi ngồi xuống, cầm bút, nghiêm túc chép từng chữ một. Hắn lại nhớ tới A Ly, thiếu niên từng nói, nếu là ta, sẽ không bắt người chép nhiều sách như vậy, quả nhiên Thẩm Quy Ly chỉ là Thẩm Quy Ly.

Không biết đã chép bao nhiêu lần, ý thức của Yến Thần lại bắt đầu chìm nổi, không được, đang ở ngay dưới mí mắt của Thẩm Quy Ly, phải cố gắng, nhưng mà hắn vẫn ngủ gật, một giây trước khi úp mặt xuống bàn, một luồng linh lực ôn hòa đỡ lấy hắn, nhẹ nhàng thả mặt hắn nằm trên bàn.

Thẩm Quy Ly khép một trang sách chưa xem, ánh mắt trầm tĩnh nhìn người nằm trên bàn, gương mặt khi ngủ vẫn như trong ảo cảnh, khiến y không nhịn được mà, rung động.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play