Ba năm thoáng chốc trôi qua, bọn họ vẫn sống trong thôn trang ở vùng ngoại thành, có điều hai năm trước Thẩm gia đã không còn phái người đưa tiền tới nữa, như thể chưa từng có đứa con trai này, đám nha hoàn và bọn hạ nhân cũng lần lượt bỏ đi, đến nay trong thôn trang này chỉ còn lại hắn và Thẩm Ly.
Yến Thần đặt bút xuống, Thẩm gia không còn gửi tiền nữa, Yến Thần đã dành dụm số bạc tích cóp được từ việc dạy học hai năm trước, tuy vẫn còn có dư, nhưng cũng không còn nhiều lắm, vì vậy hắn bắt đầu thử kiếm tiền, nhưng bản thân lại chẳng có kỹ năng gì, làm việc gì cũng thất bại, vì thế hắn bắt đầu viết sách, gom hết kinh nghiệm đọc sách bao năm để viết mấy quyển thoại bản BL hết sức máu chó hết, không ngờ thị trường lại khá tốt, hắn cũng trở thành một tác giả có chút tiếng tăm.
Yến Thần nhìn trời, đã hoàng hôn rồi, sao Thẩm Ly vẫn chưa về? Bình thường giờ này đã về nhà từ lâu rồi.
Tiếng cửa bỗng nhiên bị đẩy ra thu hút sự chú ý của Yến Thần, người vừa tới mặc một bộ y phục ngắn, khuôn mặt ngày càng tuấn tú, thấp thoáng bóng dáng của Quy Ly Tiên Nhân.
- Tiên sinh, A Ly về rồi đây.
Thẩm Ly hớn hở chạy đến ngồi bên cạnh Yến Thần.
Yến Thần xoa đầu nó: - Hôm nay thế nào?
Từ khi Yến Thần dư dả được ít tiền, hắn đã đưa Thẩm Ly đến võ quán, hy vọng nó có thể dựa vào võ thuật để nhớ ra mình là một tiên nhân, nhưng hiệu quả chẳng đáng kể, dần dà, Yến Thần cũng không quá cưỡng cầu nữa, hắn cảm thấy chỉ cần có thể ở bên Thẩm Ly mãi thế này cũng không tệ rồi.
- Hôm nay học thêm được hai chiêu, sư phụ còn khen ta nữa.
Ánh mắt Thẩm Ly đầy chờ mong được khen.
Yến Thần chiều theo nó: - Giỏi quá, ngày mai mua đồ chơi làm bằng đường cho con.
Thẩm Ly đã 16 tuổi, nhưng tâm trí vẫn như một đứa trẻ, dù vậy Yến Thần đã mừng lắm rồi, so với hồi còn nhỏ, như vậy đã tốt hơn rất nhiều.
- A Ly, ngày mai chừng nào con đi học?
Thẩm Ly cong mắt cười nói: - Sư phụ nói mai nghỉ.
Giọng nói không giấu được niềm vui.
- Rồi, vậy ngày mai A Ly muốn chơi gì, tiên sinh đi cùng con.
- Không cần đâu tiên sinh, ngày mai A Ly có việc của mình.
Yến Thần lấy làm lạ, hắn và Thẩm Ly gần như chưa từng xa nhau, trước nay Thẩm Ly cũng chưa bao giờ nói kiểu như có việc của mình, hiện giờ đứa nhỏ nhà mình có bí mật rồi sao? Nhưng Yến Thần chỉ cười nói một tiếng “Ừm”.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Buổi tối đi ngủ, Yến Thần cứ mãi suy nghĩ chuyện này, A Ly có việc của mình, là việc gì chứ?
Tâm trí của nó chỉ như trẻ con, trước nay chưa từng giấu giếm hắn điều gì, hắn trằn trọc, vốn định hỏi thử, nhưng Thẩm Ly nằm bên cạnh đã ngủ mất rồi, kể từ khi bọn họ rời khỏi Thẩm gia vào ba năm trước, vì để an ủi Thẩm Ly nên Yến Thần luôn ngủ với nó, trước đây phải kể chuyện mới chịu ngủ, vậy mà hôm nay lại ngủ luôn rồi.
Thôi, mai hỏi sau vậy, dù sao mai nó nghỉ nên cũng không cần dậy sớm. Nhưng sáng hôm sau, khi nhìn thấy tờ giấy trên bàn, Yến Thần càng rối rắm, trên giấy viết "Tiên sinh, con ra ngoài”
Rốt cuộc Thẩm Ly đi đâu mà lại không nói với hắn, lạ lùng thật, hết sức lạ lùng, hắn có ảo giác như một người cha già bị con trai bỏ rơi vậy.
Cả ngày hôm nay hắn cứ thất thần, luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra, ngoài trời bỗng dưng tối sầm, tiếp theo bắt đầu đổ mưa, mưa rền gió dữ.
Mưa lớn quá, mà Thẩm Ly vẫn chưa về. Yến Thần không khỏi lo lắng, hắn khoác áo che mưa chuẩn bị ra ngoài tìm, mới bước ra cửa bèn nghe người ta nói.
- Trận mưa này lớn quá, trên núi bị sạt lở rồi.
- Ừ, chỗ chúng ta cứ mưa là thế, không có gì lạ.
- Nhưng hôm nay hình như ta thấy thằng nhóc Thẩm gia lên núi thì phải.
Trong đầu Yến Thần trống rỗng, hắn chỉ nghe thấy mấy chữ thằng nhóc Thẩm gia lên núi, ngoài ra không nghe được gì khác, hắn xoay người lao nhanh lên núi, chỉ mong có thể nhanh hơn, nhanh hơn nữa, hắn liên tục kêu Thẩm Ly, xung quanh chỉ có tiếng gió, tiếng mưa, nhưng không có tiếng ai đáp lại, hắn điên cuồng hét lên, cuối cùng cũng nghe thấy một tiếng yếu ớt.
- Tiên sinh?
Là Thẩm Ly, Yến Thần xoay người thì thấy Thẩm Ly mình mẩy ướt sũng đứng dưới một cái cây bị sét đánh gãy làm đôi, hắn không thể nói rõ cảm xúc trong lòng mình lúc này, lo lắng, đau lòng, vui mừng, Yến Thần lao đến ôm chặt Thẩm Ly.
- Con sao vậy, không biết nhìn trời hả? Tại sao lại chạy lên núi, tại sao trời mưa mà không về nhà, con làm ta sợ muốn chết con biết không?
Yến Thần nói, mới nhận ra giọng mình đang run, nước mưa táp vào miệng, hắn nhận ra vị mằn mặn, lúc này mới ngạc nhiên phát hiện vậy mà mình lại khóc.
Sau một lúc lâu, hắn mới cảm nhận được một đôi tay vòng qua eo mình, tay siết ngày càng chặt, Thẩm Ly nhẹ giọng xin lỗi: - Xin lỗi, tiên sinh.
Yến Thần cảm thấy giọng điệu này khác hẳn ngày thường nói chuyện với hắn, nhưng cũng không nghĩ nhiều, hắn cởi áo che mưa trên người mình, khoác lên người Thẩm Ly, vừa dẫn nó đi vừa dạy dỗ: - Lần sau đi đâu phải nói ta biết, không được tự ý lên núi một mình, cũng không cho đi lung tung, biết chưa?
- Nghe theo tiên sinh hết.
Lúc này, Yến Thần mới quay đầu nhìn nó một cái, bình thường Thẩm Ly vốn đã ngoan ngoãn, nhưng sao hôm nay lại có vẻ trầm ổn hơn nhỉ? Nói gì thì nói, về nhà trước vẫn quan trọng nhất.
Về đến nhà, mưa cũng ngừng rơi, như thể trận mưa này chỉ để xối họ thôi vậy.
Yến Thần cởi áo che mưa trên người Thẩm Ly xuống, vừa cởi vừa càm ràm: - Cơn mưa này như chỉ để xối chúng ta thôi vậy.
Hắn dẫn Thẩm Ly ngồi xuống trước bàn, đang định hỏi một phen thì phát hiện mình mẩy nó đen thui, bèn nghĩ đến cái cây bị sét đánh lúc nãy, trong lòng Yến Thần dâng lên nỗi sợ hãi, hắn run giọng lên tiếng: - A Ly, trên, trên người con sao đen thế này, có, có phải con, bị, bị…
Yến Thần cảm thấy không thể nào, nhưng cơ thể đen sì một cách bất thường trước mắt lại khiến hắn không thể không nghĩ đến khả năng đó.
- Ừm, tiên sinh, vô tình bị sét đánh trúng.
Yến Thần nghĩ mà sợ, hắn chợt đứng dậy, túm Thẩm Ly định đi ra ngoài: - Chúng ta đi gặp đại phu, A Ly đừng sợ.
Thẩm Ly nắm bàn tay đang kéo mình, ánh mắt trầm lắng nhìn người trước mặt đang luống cuống đến mức không biết phương hướng: - Tiên sinh, A Ly không sợ, A Ly không sao.
Lúc này Yến Thần mới quay người lại, hôm nay lúc xuống núi, hắn đã cảm thấy Thẩm Ly có gì đó là lạ, cách nói chuyện dường như trầm ổn hơn rất nhiều, bây giờ nó lại mở miệng, Yến Thần gần như có thể khẳng định, đây tuyệt đối không phải giọng điệu thường ngày của A Ly, trước giờ A Ly luôn vui vẻ, mỗi ngày tràn đầy sức sống, còn giọng điệu này lại chững chạc, thấy sao cũng không giống A Ly ngày thường, hắn có một suy đoán khó tin.
- A Ly? Con? Con khỏi rồi?
- Ừm, cảm thấy đầu óc sáng suốt hơn nhiều.
Yến Thần cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, lập tức bảo Thẩm Ly viết một án văn ngay tại chỗ, thấy hắn không còn nhõng nhẽo làm nũng nhưng trước đây, lúc này mới tin Thẩm Ly đã khỏi thật rồi, nhưng Yến Thần vẫn chưa yên tâm, nằng nặc kéo nó đi gặp đại phu, cho đến khi đại phu cũng nói không sao, hắn mới hoàn toàn yên tâm.
Thực ra Yến Thần có hơi không biết nên sống chung với Thẩm Ly như vậy thế nào, không cần mua kẹo dỗ nó nữa, cũng không cần kể chuyện trước khi ngủ, trái lại hắn có hơi thất vọng, hầy, đây có phải là khi con cái trưởng thành rồi không.
Nhưng đáng mừng là, Thẩm Ly khỏi rồi, vậy có phải bây giờ mình có thể nói nó biết chuyện về ảo cảnh chăng? Cảm thấy xác suất thành công đã tăng lên rất nhiều, cứ quyết định như vậy đi, nhưng qua mấy ngày nữa hẵng nói, chuyện quan trọng trước mắt là, trước nay hắn luôn ngủ cùng Thẩm Ly, trước kia có thể xem Thẩm Ly như một đứa nhỏ, đương nhiên là không sao rồi, nhưng bây giờ, Thẩm Ly đã là đứa nhỏ 16 tuổi bình thường, mình nên để cho nó có không gian trưởng thành mới đúng, vì thế Yến Thần ôm chăn định sang phòng khác, nhưng hắn chợt nhớ ra, mấy phòng khác lâu rồi hắn chưa dọn dẹp, thôi thì hôm nay vẫn ngủ ở đây đi.
Yến Thần nằm ngửa trên giường, hắn muốn nói chuyện với Thẩm Ly, nhưng không biết mở lời thế nào, nó đã không còn là tiểu Thẩm Ly cần hắn dỗ dành nữa rồi, nhất thời hắn không kịp thích ứng, cũng không biết phải nói sao, hắn rối rắm nửa ngày, cuối cùng lại là Thẩm Ly lên tiếng trước: - Tiên sinh có chuyện muốn nói với ta à?
- Chuyện này, có thì có đó, A Ly này, thì là, con chợt khỏi bệnh, ta vẫn chưa quen lắm, chuyện này…
Trong bóng tối, đôi mắt Thẩm Ly sáng rực, nhìn bóng hình của người bên cạnh: - Tiên sinh, ta vẫn là A Ly của người đó thôi, người vẫn là người quan trọng nhất đối với ta, đừng cảm thấy A Ly xa lạ, A Ly trước giờ vẫn là A Ly.
Yến Thần nghĩ, cảm thấy nó nói rất đúng, chuyện này chẳng khác nào con cái đột nhiên trưởng thành, nhưng vẫn là con của mình thôi, vì vậy Yến Thần vỗ vai nó: - Con nói đúng, A Ly vẫn là A Ly, ngày mai vẫn đến võ quán như mọi khi chứ?
Thẩm Ly ừm một tiếng: - Phải đi chứ, chúng ta đã đóng tiền rồi.
Không biết sao câu này lại khiến Yến Thần thấy buồn cười, hắn cười không thở nổi, hơn nửa ngày mới nói: - Đúng vậy, chúng ta đóng tiền rồi.
Thoáng chốc, lại hai năm trôi qua, lúc Thẩm Ly còn ngốc nghếch, Yến Thần đã nhận ra trí nhớ của y rất tốt, nhưng không ngờ y lại thông minh như thế, từ khi Thẩm Ly nói muốn thi khoa cử, Yến Thần đã bỏ ra một số tiền lớn mời một vị đại nho dạy cho y, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi, vị đại nho ấy nói đã không còn gì để dạy y nữa, bảo rằng Thẩm Ly có thiên phú và tài hoa độc nhất vô nhị, nghe câu này, Yến Thần vô cùng thoải mái, đứa nhỏ nhà mình đúng là có tiền đồ.
Hắn đặt bút xuống, dọn dẹp sách vở trên bàn, Thẩm Ly sắp về rồi, hai người nên chuẩn bị ăn cơm chiều thôi, hắn vừa dọn dẹp xong thì đã bị ai đó ôm chầm từ phía sau, hắn bất đắc dĩ giơ tay gõ nhẹ lên đầu người phía sau: - A Ly, con đã bao lớn rồi, đừng có hở ra là ôm người khác như vậy, cứ như trẻ con ấy.
Lúc này Thẩm Ly mới chịu buông tay: - Lúc nào tiên sinh cũng nói ta là trẻ con.
Yến Thần thấy giọng điệu ấm ức này buồn cười quá: - Con không phải trẻ con à.
Thẩm Ly như thể chấp nhận số phận: - Tiên sinh, ta có mua gà nướng lá sen cho người này.
Lúc này Yến Thần mới nhận ra mùi thơm của gà nướng lá sen, mấy năm trước vì tiết kiệm, mấy món đồ mặn này hắn còn không dám nghĩ tới, nhưng từ khi Thẩm Ly khỏi hẳn, cuộc sống của hai người không còn khó khăn như trước nữa, thỉnh thoảng Thẩm Ly ra ngoài là sẽ mua gà nướng lá sen về, Yến Thần thích nhất là ăn gà nướng lá sen: - Chúng ta ăn cơm thôi.
Hai người chia nhau món gà nướng lá sen, rồi ăn cùng với vài món khác trong bếp, vậy là xong bữa cơm chiều. Tính ra, ngày mai chính là sinh thần 18 tuổi của Thẩm Ly, Yến Thần quyết định ngày mai sẽ nói y biết chuyện ảo cảnh, cũng đã đến lúc rồi.
Buổi tối Thẩm Ly lại bưng thau nước đến định giúp Yến Thần rửa chân, Yến Thần lập tức từ chối, đứa nhỏ này không hiểu sao, từ khi khỏi bệnh, mọi việc lớn nhỏ trong nhà, chỉ cần làm được là muốn đích thân làm hết, ngày nào cũng múc nước cho hắn rửa chân, Yến Thần từ chối không biết bao nhiêu lần, nhưng chẳng có tác dụng gì.
Mãi đến khi chân bị ép ngâm vào trong nước, Yến Thần mới thả lỏng lại, hắn bất đắc dĩ nói: - A Ly, con không cần ngày nào cũng rửa chân cho ta đâu, con sắp 18 tuổi rồi, còn ra thể thống gì nữa?
Thẩm Ly cúi đầu, cẩn thận múc nước đổ lên chân hắn, lúc này mới mở miệng: - Rửa chân cho tiên sinh là chuyện hiển nhiên.
Hiển nhiên chỗ nào chứ, Yến Thần hơi tuyệt vọng: - Con còn như vậy, tiên sinh sắp biến thành người không thể tự sống một mình được luôn rồi.
Thẩm Ly nghe vậy, động tác trên tay khựng lại, sau đó lên tiếng: - Ta có thể chăm sóc tiên sinh cả đời như vậy.
Câu này nghe hay thật đấy, nếu để Thẩm Quy Ly biết, vậy mà y lại rửa chân cho mình, có khi mình không sống được mấy ngày mất, nghĩ đến Thẩm Quy Ly, lại nhớ đến chuyện mình đã quyết định, nhân lúc Thẩm Ly đang lau chân cho hắn thì bèn nói: - Ngày mai là sinh thần của con, ta có một chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với con.
Lúc này, Thẩm Ly mới ngẩng đầu lên, nhìn hắn bằng ánh mắt nặng nề: - Chuyện vô cùng quan trọng?
Yến Thần gật đầu, chuyện quan trọng liên quan đến việc có thể thoát ra khỏi ảo cảnh hay không.
Thẩm Ly lại nhìn hắn một cái, sau đó cụp mắt xuống: - Vâng, ta chờ tiên sinh.
Sáng hôm sau, Yến Thần dậy sớm tất bật chuẩn bị, vào ngày sinh thần mỗi năm, Yến Thần làm một bàn tiệc cho Thẩm Ly, hắn cẩn thận gói món quà sinh nhật đã chuẩn bị từ mấy hôm trước, chuẩn bị đón Thẩm Ly về.
Quả nhiên Thẩm Ly về nhà đúng giờ, hôm nay vẫn mặc bạch y, mấy năm nay, Thẩm Ly càng lúc càng giống Thẩm Quy Ly, ngay cả khí thế cũng sắc bén hơn trước, Yến Thần đứng nhìn từ xa, trong lòng bỗng có hơi cảm khái.
- Tiên sinh.
Thẩm Ly vừa ngồi xuống đã nhìn chằm chằm Yến Thần, Yến Thần tháo chiếc túi bên hông ném qua cho y.
- Đây.
Lớn tướng rồi mà lần nào nhận quà cũng hớn hở thấy rõ.
Thẩm Ly mở chiếc túi ra, bên trong là một bức điêu khắc gỗ tinh xảo. Miếng gỗ được chạm khắc thành hình bùa bình an, trên đó khắc hai chữ Thẩm Ly, y vuốt ve hai chữ Thẩm Ly, hồi lâu vẫn không buông tay, ngẩng đầu nhìn sang đối diện, có thể là người tặng quà hơi ngượng ngùng nên cứ nhìn trái nhìn phải mà lại không nhìn y, ánh mắt y chợt quá đáng hơn.
Đây là tiên sinh của y, người chiếm giữ tình cảm sâu nhất, cũng là người y không dám chạm vào nhất trong lòng mình, trước nay y chưa từng biết sợ, nhưng đối với Yến Thần, nếu chưa nắm chắc mười phần, y không dám đánh cược. Nếu có một ngày y đủ khả năng khiến tiên sinh không thể rời khỏi mình, đến lúc đó, dù thế nào đi nữa, y cũng sẽ phá vỡ gông xiềng trong lòng mình.
Y nhắm mắt lại, đè nén những suy nghĩ xấu xí trong lòng, nếu tiên sinh biết y nghĩ gì, liệu có cho rằng y vong ân bội nghĩa không, nhưng y nguyện làm kẻ xấu.
- Chẳng phải tiên sinh có chuyện quan trọng muốn nói với ta sao?
Động tác thu dọn đồ đạc của Yến Thần khựng lại, kéo Thẩm Ly ngồi xuống ghế, nghiêm túc nói: - Những điều sắp nói có thể sẽ khiến con thấy khó tin, nhưng đó đều là sự thật.
Thẩm Ly thấy hắn nghiêm túc như vậy, cũng vô thức trở nên nghiêm túc theo.
- Thực ra, nơi này là ảo cảnh.