Thẩm Kiều Ninh thật sự không muốn phí thời gian với bọn họ, có thời gian thì làm gì chẳng tốt hơn nhưng lời của Chân Tuyết thực sự quá khó nghe, cô không thể bỏ qua được.
“Năm đó đoàn kịch có cho họ ăn cơm nhưng họ cũng không phải ăn không. Họ dựa vào sức lao động của mình mà ăn cơm chứ không phải ăn chùa.” Hai năm làm giảng viên của Thẩm Kiều Ninh không phải để trưng, cô khí thế bức người: “Hơn nữa, xin cô nhận thức rõ, bây giờ không còn là cái thời đó nữa. Cô không có tư cách coi họ là vật sở hữu của mình, cũng không có quyền can thiệp vào việc họ kết bạn với ai.”
Nói xong, cô không buồn để ý đến Chân Tuyết đang sững sờ, quay sang Đổng Kiều và Đàm Tiểu Thu: “Chúng ta đổi chỗ khác đi.”
Đàm Tiểu Thu dẫn họ đến phòng tập hát, nơi này không có ai, tuy nhỏ hơn phòng tập múa một chút nhưng yên tĩnh hơn nhiều.
Sau trận đối đầu vừa rồi, Đàm Tiểu Thu có chút bất an: “Tiểu Ninh, thật ra Chân Tuyết không có ác ý đâu, chỉ là bị Tống Tiểu Cầm lợi dụng, tư tưởng lại chưa thay đổi được, chúng ta nói cô ấy như vậy có quá đáng không?”
“Các cậu đâu có nói gì, toàn là tôi nói mà.” Thẩm Kiều Ninh thản nhiên: “Tôi biết các cậu có tình cảm đặc biệt với cô ta nhưng cứ để cô ta nghĩ rằng mọi chuyện vẫn như xưa thì có ích lợi gì? Thật lòng muốn giúp cô ta thì nên để cô ta nhận ra thực tế sớm hơn, cô ta không còn là chủ nhân của đoàn kịch nữa rồi.”
Thẩm Kiều Ninh thầm nghĩ, nếu bây giờ còn không thay đổi, vài năm nữa đoàn văn công giải tán hết, mọi người rủ nhau ra ngoài làm ăn, lúc đó chẳng phải Chân Tuyết sẽ phát điên à?
Đàm Tiểu Thu lẩm bẩm: “Cậu nói cũng có lý. Thật ra chúng tôi cũng chưa hoàn toàn thay đổi suy nghĩ, cứ cảm thấy cô ấy vẫn là người đặc biệt.” Dù sao từ nhỏ họ đã quen như vậy rồi.
“Địa chủ bị lật đổ bao nhiêu năm rồi, chẳng phải anh trai cô ta cũng làm trong Ủy ban Cách mạng đấy sao? Cô ta còn cổ hủ hơn ai hết.” Thẩm Kiều Ninh không nhịn được mà lầm bầm một câu.
“Được rồi, đừng giận nữa. Tiểu Thẩm, lại đây nói cho tôi biết đôi giày đó trông như thế nào. Tiểu Thu, cậu tự luyện hát đi.” Đổng Kiều lấy thước, phấn và một số dụng cụ khác từ hộp đồ nghề, sau đó đóng hộp lại rồi gọi bọn họ. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Ở đây không có bàn ghế nhưng có một sân khấu nhỏ cao khoảng một mét so với mặt đất. Đổng Kiều xem sân khấu như bàn làm việc, ngồi lên hộp đồ nghề.
Thẩm Kiều Ninh đứng bên cạnh, kể lại hình dáng đôi giày mũi cứng trong trí nhớ của cô: mũ giày có hình dạng ra sao, cần bao nhiêu lớp lụa, bên trong có thêm lớp lót bông thế nào...
“Tiểu Thẩm, cậu biết nhiều thật đấy, vậy thì cơ bản có thể làm được rồi.” Anh ấy cúi đầu, dùng phấn vẽ phác thảo hình dáng phần mũ giày lên tấm lụa hồng nhạt. “Cậu biết những điều này từ đâu vậy? Đừng nói là cậu từng tháo giày ra nghiên cứu đấy nhé?”
Cô vén tóc, cười nói: “Lúc nhỏ tôi có nghe thầy cô giảng qua.” Thực ra, cô từng đến tham quan một xưởng sản xuất giày múa ba lê ở châu Âu. Ở đó, một nghệ nhân đã giải thích cặn kẽ quy trình sản xuất giày cho cô, tận mắt chứng kiến quá trình tạo ra một đôi giày múa ba lê nên cô mới nhớ được cách làm cơ bản.
“Lúc nhỏ cậu đã học ba lê à?”
Thẩm Kiều Ninh nói dối không chớp mắt: “Đúng vậy.”
Nguyên chủ thì không nhưng cô thì có, nếu không nói vậy, sau này khó mà giải thích việc cô bỗng nhiên hiểu biết sâu sắc về ba lê.
Đổng Kiều không hỏi thêm nữa, chỉ tập trung vào việc cắt may, mỗi lớp của phần mũ giày đều cần được khâu lại với nhau, đế giày phải được phết hồ theo từng lớp. Những công đoạn không cần sự giám sát của Thẩm Kiều Ninh, anh đều bảo cô sang bên kia luyện tập vũ đạo.
“Hay là để tôi quét hồ lên đế giày giúp cậu nhé?” Thẩm Kiều Ninh cảm thấy ngại.
“Không cần, cậu là người mới, quét không đều, đến lúc mang giày sẽ không phẳng.” Đổng Kiều xua tay. “Cậu cứ luyện múa đi, cậu nhìn tôi làm tôi còn thấy áp lực hơn đấy.”
“Được rồi, có gì cần thì cứ gọi tôi.”
Một buổi chiều trôi qua rất nhanh, Đổng Kiều đã khâu xong phần mũ giày của đôi thứ nhất, dán xong đế giày, giờ chỉ cần đợi hồ khô sau đó đóng phần mũ giày lên rồi làm phần mũi cứng.
Anh ấy tạm thời để những đôi giày đang làm dở và một tấm lụa đỏ chưa dùng đến vào hộp dụng cụ. Lúc này, Thẩm Kiều Ninh mới nhìn thấy những thứ bên trong. Cô thấy bên trong có đủ loại ốc vít, lò xo, kìm... Những thứ cô không thể tưởng tượng ra cũng có mặt trong đó, không trách được anh ấy tự tin nhận làm giày, đúng là thợ thủ công thực thụ!
…
Hôm nay ai cũng đã mệt cả ngày, không ai nán lại lâu, ăn xong bữa tối liền về ký túc xá nghỉ ngơi.
Thẩm Kiều Ninh rửa mặt xong, leo thẳng lên giường. Đàm Tiểu Thu thấy vậy, ngạc nhiên nói: “Nhìn tinh thần cậu hai ngày nay, tôi còn tưởng cậu về đây sẽ tiếp tục ép dẻo một lúc nữa cơ.”
“Ép chứ, trên giường cũng ép được mà.” Cô nói xong lập tức kéo rèm giường ra, thực hiện một cú xoạc chân ngay trên giường gỗ, còn là kiểu lớn hơn 180 độ.
Đàm Tiểu Thu há hốc mồm: “May mà giờ tôi chỉ cần hát chứ không thì chịu thua cậu thật đấy. Cơ thể cậu là làm bằng gì thế, sao lại mềm dẻo đến vậy?”
Thẩm Kiều Ninh suy nghĩ một chút, nghiêm túc đáp: “Thật ra nếu tập từ nhỏ thì cũng không quá khó, quan trọng là không được bỏ dở giữa chừng, kiên trì luyện tập thì có thể giữ được lâu dài.”
Đàm Tiểu Thu nghe mà thấy rùng mình, cô ấy cũng từng có nền tảng diễn tuồng nhưng vẫn không thể chịu nổi việc luyện tập thân thể ngày qua ngày, vừa khô khan lại vừa đau đớn, ít ra hát còn có thể nghe được tiếng của mình.
“Tiểu Ninh, hay là tôi chuyển lên giường trên nhé? Như vậy chúng ta nói chuyện cũng gần hơn.”
Ký túc xá của họ có hai giường tầng nhưng chỉ có ba người ở. Đàm Tiểu Thu vốn ngủ giường dưới, giờ quan hệ với Thẩm Kiều Ninh tốt hơn nên cô ấy muốn chuyển lên trên.
“Được thôi, chỉ là đồ đạc để trên đó phải dọn xuống hết. Để tôi giúp cậu chuyển nhé.” Ban đầu trên đó chất đầy hành lý, giờ phải chuyển hết xuống giường dưới. ( app TYT - tytnovel )
“Cũng được, tôi đứng trên này đưa đồ xuống, cậu giúp tôi nhận lấy nhé.”
Thẩm Kiều Ninh đành xuống giường, đứng bên cạnh giúp cô ấy nhận từng món đồ một cách cẩn thận.
“Tiểu Ninh, thực ra trước đây tôi luôn nghĩ cậu khó gần, không dám bắt chuyện với cậu, không ngờ cậu lại tốt tính như vậy.”
“Cũng bình thường thôi.” Thẩm Kiều Ninh sờ mũi, cười nói: “Có lẽ là trước kia chưa quen nhau lắm chăng?”
Đàm Tiểu Thu đưa xuống một túi đồ lớn. Thẩm Kiều Ninh vừa mới đưa tay ra đón lấy thì cửa phòng ký túc mở ra, Tông Tiểu Cầm bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền lớn tiếng quát: “Các cậu đang làm gì vậy? Ai cho phép động vào đồ của tôi?”
Đàm Tiểu Thu sững người, cúi đầu nhìn, phát hiện túi này đúng là của Tông Tiểu Cầm. Mọi người đều có để đồ trên đó, cô ấy và Tông Tiểu Cầm đều có, chỉ có Thẩm Kiều Ninh là đến muộn, lại xuất thân từ vùng quê, hành lý mang theo chẳng đáng bao nhiêu nên không để gì trên đó cả.
Thẩm Kiều Ninh vẫn cẩn thận giữ chặt túi đồ, chuẩn bị đặt xuống giường dưới nhưng Tông Tiểu Cầm đột nhiên giật mạnh túi lại làm cô loạng choạng hai bước mới đứng vững.
Đàm Tiểu Thu giải thích: “Tôi định chuyển lên trên ngủ nên mới dọn đồ xuống. Cậu yên tâm, tụi tôi không hề đụng vào đồ của cậu.”
“Thế này mà gọi là không đụng sao? Nếu vậy thì thế nào mới tính là đụng?”
Tông Tiểu Cầm cuối cùng cũng không giả bộ hiền lành nữa, ôm lấy túi đồ của mình rồi leo lên giường trên, tự mình chuyển hết đồ xuống. Có một chiếc túi nằm sau lưng Đàm Tiểu Thu, cô ta cũng không nói gì mà trực tiếp đẩy mạnh Đàm Tiểu Thu sang một bên, suýt chút nữa làm cô ấy ngã từ trên giường xuống.
Thẩm Kiều Ninh nhìn mà thót tim, may mà Đàm Tiểu Thu kịp thời nắm lấy thanh chắn trên giường, nếu không hậu quả thực sự khó mà tưởng tượng được!
“Tôi sẽ kiểm tra đồ ngay bây giờ, nếu thiếu thứ gì, ngày mai tôi sẽ báo cáo với trung đoàn trưởng.” Tông Tiểu Cầm vừa nói vừa mở túi, kiểm tra từng món một.
Thẩm Kiều Ninh đau đầu nhắm mắt lại, là cô sơ suất, vừa rồi không ngờ trong đó cũng có đồ của Tông Tiểu Cầm.
Đàm Tiểu Thu cầu cứu nhìn Thẩm Kiều Ninh, có chút luống cuống.
“Cứ giúp cậu mang chăn đệm lên đi đã, đồ trên đó giờ đều là của cậu rồi, có thể dọn được.” Thẩm Kiều Ninh vẫn giữ bình tĩnh.
Đàm Tiểu Thu nhất thời không nói gì.
Thẩm Kiều Ninh đã hiểu ý cô ấy: “Nếu cậu không muốn chuyển nữa thì đặt đồ về chỗ cũ.” Nếu là cô, đã đến mức này rồi thì thà cứ dọn lên còn hơn, bằng không chẳng khác gì tự chuốc bực vào người. Nhưng cô không phải Đàm Tiểu Thu, chuyển hay không vẫn phải do cô ấy tự quyết định.
“Vậy... tôi không chuyển nữa.” Đàm Tiểu Thu nói.
“Được, vậy để tôi đưa đồ cho cậu.”
“Không cần, không cần, cậu nghỉ đi, tôi tự làm được.” Đàm Tiểu Thu cũng ngượng ngùng: “Hôm nay đều tại tôi bốc đồng, làm phiền cậu rồi.”
Thẩm Kiều Ninh gật đầu, không ép buộc.
Cô đứng ở cửa nhìn Tông Tiểu Cầm tức giận kiểm tra đồ đạc, thầm tự kiểm điểm. Dù chỉ là di chuyển đồ lên xuống nhưng nếu có người động vào đồ của cô, chắc chắn cô cũng sẽ tức giận. Sao lúc nãy cô lại không nghĩ đến chuyện có nhiều đồ như vậy, không thể nào chỉ của riêng Đàm Tiểu Thu được nhỉ?
Tông Tiểu Cầm kiểm tra xong, ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Thiếu một hộp kem tuyết hoa, tháng trước mẹ tôi vừa gửi cho, còn chưa bóc tem.”
Đàm Tiểu Thu vẫn đang bận rộn dọn dẹp, nghe vậy trợn to mắt: “Bọn tôi không động vào đồ của cậu! Hơn nữa cậu lấy đâu ra kem tuyết hoa, nhà cậu có bao giờ liên lạc với cậu đâu.”
“Bây giờ liên lạc rồi, cậu nói không có là không có à? Cậu biết hết tôi có những gì sao?”
Thẩm Kiều Ninh sớm đã lo cô ta sẽ giở trò này: “Vậy cậu cứ lục soát đi, xem trong ký túc xá bọn tôi có thừa ra một hộp kem tuyết hoa nào không.”
“Tiểu Ninh...” Đàm Tiểu Thu gọi cô một tiếng.
Thẩm Kiều Ninh không dao động: “Động vào đồ của cậu, là tôi suy nghĩ không chu toàn, tôi xin lỗi nhưng nếu cậu muốn nói bọn tôi tay chân không sạch sẽ, vậy cậu tốt nhất nên lục soát ngay đi, để khỏi ngày mai lại nói bọn tôi phi tang chứng cứ. Nếu bây giờ cậu không dám lục, vậy thì chính là vu khống.”
Tông Tiểu Cầm lạnh lùng trừng cô ba giây: “Hừ, Thẩm Kiều Ninh, cậu được lắm.”
Nói xong, cô ta quay người bỏ đi, để lại một đống đồ đạc lộn xộn, vương vãi khắp sàn ký túc xá.