Thẩm Kiều Ninh đợi cô ta đi rồi mới thở phào một hơi, đi rửa mặt bằng nước lạnh để bình tĩnh lại.
Lúc quay về phòng, không chỉ Tông Tiểu Cầm đã trở lại mà Chân Tuyết cũng đến, nghênh ngang bước đi trên sàn ký túc xá chật hẹp đầy đồ đạc như thể hoàng đế rời Tử Cấm Thành thị sát.
Chân Tuyết thấy Thẩm Kiều Ninh về liền đắc ý chặn cô lại: “Hai cậu hợp tác bắt nạt Tiểu Cầm đúng không? Được thôi, tôi cũng chuyển vào đây, mọi người đều hai người một phe, công bằng.”
Nói rồi, cô ta và Tông Tiểu Cầm cùng nhau chuyển lại từng món đồ mà Đàm Tiểu Thu vừa đặt lại chỗ cũ, nhìn thái độ của bọn họ, không trực tiếp ném đồ đi đã là may.
Thẩm Kiều Ninh liếc nhìn Đàm Tiểu Thu đứng bên cạnh, có lẽ vì vừa động vào đồ của Tông Tiểu Cầm, cô ấy cũng chẳng còn khí thế nữa, ủ rũ im lặng.
Cô nhớ lại lúc mới đến đây, tuy có sự phân chia phòng nhưng ai ở đâu đều do tự chọn. Nếu vậy thì cô cũng không nhiều lời, bước qua đống đồ lộn xộn trên sàn, trèo lên giường mình, kéo rèm lại, không nhìn là xong.
Cô không để ý đến động tĩnh trong phòng nữa, chỉ nghe thấy Đàm Tiểu Thu cứng nhắc nói một câu: “Giờ các cậu cũng động vào đồ của tôi rồi, chúng ta coi như hòa nhau.”
Thẩm Kiều Ninh nằm trong rèm giường màu xanh thẫm, ánh sáng lờ mờ từ chiếc đèn nhỏ trên trần ký túc xá lọt qua khe hở, cô cảm thấy như mình đang chìm vào biển sâu lúc hoàng hôn, mọi ồn ào trong ngày theo thủy triều rút đi, tâm trạng bình yên vô cùng.
Cô với tay lấy cuốn sổ nhỏ dưới gối, nằm nghiêng đọc. Mặc dù ánh sáng yếu đến mức khó thấy gì nhưng cô vẫn nhớ rõ từng chữ mình đã viết, những cảnh múa lại hiện lên trong đầu.
Cô nghĩ, nếu chỉ nhảy một đoạn thì nhảy “Ngôi Sao” nhưng cũng có thể biên thành một vở ba lê hoàn chỉnh, ứng dụng hình ảnh “Hoàng hôn - Thủy triều” vào.
Càng nghĩ càng không dừng lại được.
Những ngày này, cô nhận ra mình không phải không đối phó được những mưu mô nhỏ nhặt, nhưng khi nhảy và biên đạo vẫn là lúc cô vui nhất. Cô vui vẻ sắp xếp từng động tác trong đầu rồi tự nhiên chìm vào giấc ngủ, hoàn toàn không biết Chân Tuyết và Tông Tiểu Cầm cố tình làm ầm lên đến tận khuya để chọc tức cô.
Hôm sau luyện tập, thần thái Thẩm Kiều Ninh sảng khoái, lộn vòng trước, dù không phải động tác ba lê nhưng cô vẫn lộn một hơi từ đầu phòng tập đến cuối mà không dừng lại. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Ánh mắt cô Trương rõ ràng đầy vẻ hài lòng, còn Chân Tuyết và Tông Tiểu Cầm thì mắt thâm quầng, uể oải rã rời. Đặc biệt là Chân Tuyết, vốn nền tảng của cô ta đã không tốt, vừa lộn vòng đã ngã nhào xuống đất lại gượng dậy tiếp tục lộn, cuối cùng vừa tới nơi đã bĩu môi, khó chịu nói: “Trước đây tôi toàn hát chính, bọn tôi không lộn vòng, chỉ cần tao nhã, đoan trang.”
Trương Ái Anh thấy vậy thì thở dài, không nhịn được mà lắc đầu một cái. Không phải bà thiên vị Thẩm Kiều Ninh mà là những người khác không thể so với cô.
Sau khi luyện cơ bản xong, cả nhóm bắt đầu chia ra tập luyện.
Cô Trương gọi riêng Thẩm Kiều Ninh và Tông Tiểu Cầm ra, bảo họ tự tập trước, còn bà đi hướng dẫn nhóm múa phụ.
Thẩm Kiều Ninh và Tông Tiểu Cầm nhìn nhau, nghe thấy tiếng sắp xếp đội hình bên kia, trong lòng đều hiểu rõ, nếu lần này không được chọn múa đơn, e rằng ngay cả cơ hội lên sân khấu tham gia múa tập thể cũng không còn. Bởi vì đội hình của những người khác đã được sắp xếp xong, bọn họ vốn không thể chen vào nữa, trừ khi có ai đó chấp nhận điều chỉnh lại vì họ.
Khả năng này quá cao.
Cả hai không ai nói gì, chỉ cúi đầu tập trung luyện tập.
Thẩm Kiều Ninh vẫn chưa nói với giáo viên về việc muốn chuyển sang học ba lê. Dưới ánh mắt của bao người, cô chỉ có thể tiếp tục tập luyện các nội dung của vũ đạo cổ điển. May mà những động tác cơ bản có phần tương đồng nên cũng không phải là luyện tập vô ích hoàn toàn.
Cô hy vọng có thể sớm xác định được suất tham gia, để còn đi nói rõ tình hình với giáo viên.
Sau khi sắp xếp xong bên kia, cô Trương đi qua chỗ họ.
“Bây giờ vẫn chưa quyết định ai sẽ diễn độc vũ, các em cứ tập trước đi. Lần trước Thẩm Kiều Ninh múa Phi Thiên rất tốt, vừa hay đoàn chúng ta có đạo cụ tỳ bà, em xem có thể thêm động tác ‘Phản đạn tỳ bà’ vào không…”
Thẩm Kiều Ninh còn chưa kịp phản ứng gì, một giọng nữ chói tai đã ngắt lời cô giáo Trương: “Tỳ bà nhà chúng tôi, không cho cô ta dùng!”
Nghe thấy giọng nói này, Thẩm Kiều Ninh chỉ cảm thấy phiền vô cùng, phiền như khi nhìn thấy một con ruồi, nó không hút máu như muỗi nhưng cứ vo ve trước mặt khiến người ta muốn đập chết nó.
Cô Trương vẫn đang mắng cô ta: “... Toàn bộ đồ đạc của gánh hát cũ đều đã được tiếp nhận vào đoàn văn công, mọi người không có tài sản riêng, tư tưởng của em rất nguy hiểm!”
Thẩm Kiều Ninh vừa nghe cô Trương dạy bảo Chân Tuyết vừa lén cử động ngón chân, trong ba phút ấy, cô dùng ngón chân múa một vở vũ kịch đơn giản, tâm trạng bực bội cũng vơi đi nhiều.
Đợi đến khi cô Trương dạy dỗ xong, quay lại hỏi cô có múa ‘Phản đạn tỳ bà’ được không, cô lập tức gật đầu đồng ý.
Bây giờ cô vẫn chưa có lý do để từ chối, vậy cứ tập trước đã. Chân Tuyết đã làm phiền cô bao nhiêu lần, vậy thì cô dùng cây tỳ bà được kế thừa từ gánh hát cũng coi như là một cách đáp lại.
Không làm bạn được thì cứ khiến nhau khó chịu đi, chẳng lẽ chỉ có mình cô phải chịu thiệt sao?
Tống Tiểu Cầm múa một tiết mục độc vũ khác, cô Trương lần lượt hướng dẫn cả hai người.
Đến trưa tan học, Thẩm Kiều Ninh định hỏi Đổng Kiều xem đôi giày múa mũi cứng của cô thế nào rồi nhưng anh ấy chạy nhanh hơn cả thỏ, thoắt cái đã không thấy bóng dáng.
... Thôi vậy, nếu anh ấy có việc gấp thì bỏ qua.
Thẩm Kiều Ninh tự đi ăn trưa ở nhà ăn, ăn xong lại quay về phòng tập.
Khi có người, cô không thể tập ba lê được, chỉ có thể nhân lúc không ai ở đây mà tranh thủ tập lén.
Cô không thích những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống, ghét những công việc lặp đi lặp lại mỗi ngày nhưng chẳng có tác dụng gì. Thế nhưng khi múa, cô chưa bao giờ cảm thấy phiền, đối với từng chi tiết đều yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, cô có thể luyện tập một động tác vô số lần. Từ năm ba tuổi, khi được giáo viên đội tuyển quốc gia đưa vào đội, cô đã như vậy.
Sư phụ cô từng nói, có những người sinh ra là để múa, không quan trọng trước khi họ múa, cuộc sống của họ ra sao, gia cảnh thế nào, số phận luôn sẽ dẫn dắt họ bước lên con đường vũ đạo và trong suốt quãng đời còn lại, họ sẽ để vũ đạo chiếm trọn tâm hồn. Những người như vậy có một điểm chung, đó chính là họ sở hữu một linh hồn khiêu vũ bất diệt.
Sư phụ nói, cô chính là một đứa trẻ có linh hồn khiêu vũ, sinh ra đã định sẵn là để múa.
Thẩm Kiều Ninh chìm đắm vào thế giới vũ đạo của mình gần như đến mức mê say. Sư phụ chỉ nói cô sinh ra để múa nhưng cô thì biết rõ, số mệnh này có thể thu hẹp phạm vi lại, giới hạn trong ba lê.
Sự phấn khích, run rẩy khi cô múa ba lê, không một thể loại vũ đạo nào khác có thể mang lại được, bao gồm cả điệu múa Đôn Hoàng vừa rồi.
Luyện tập xong tất cả các bài tập cơ bản của ba lê mà cô có thể luyện lúc này, cô duỗi người thả lỏng cơ bắp, thầm nghĩ, chỉ riêng việc có thể múa trở lại, dù có chuyện gì cô cũng chịu được! ( app truyện T Y T )
Vừa nghĩ vậy, một cô gái trong đoàn văn công mồ hôi nhễ nhại chạy vào tìm cô: “Trời ơi, sao cậu lại ở đây, mình tìm cậu lâu lắm rồi!”
“Có chuyện gì thế?” Cô có biết người này nhưng không thân.
“Chủ tịch Liêu và mọi người đang ở ký túc xá của cậu đấy, tôi được cử đi gọi cậu về, mau đi theo tôi!”
Thẩm Kiều Ninh không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng thay quần áo và giày rồi đi theo cô ấy về ký túc xá.
Trông có vẻ không phải chuyện nhỏ, cô thử dò hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Là cậu…” Cô gái nọ ấp úng: “Về rồi cậu sẽ biết.”
Lòng Thẩm Kiều Ninh trầm xuống, gần đây chuyện nghiêm trọng nhất có lẽ là “có quan hệ không đứng đắn với Triệu Gia Thạch”. Nhưng lý ra chuyện này không thể điều tra ra được gì, dù bọn họ có tìm đến tận thôn Tú Thủy gặp Triệu Gia Thạch cũng vậy.
Theo cô, chuyện này vốn chỉ là nguyên chủ đơn phương rung động. Cho đến khi cô xuyên đến đây, Triệu Gia Thạch chỉ mới tiêu xài tiền phiếu lương thực của nguyên chủ mà thôi, còn chuyện thích hay không, có thể hắn đã từng ám chỉ nhưng cũng chỉ để giữ cô ấy tiếp tục cung cấp tiền cho hắn.
Dựa theo hướng phát triển của cốt truyện, đó là một kẻ mà ngay cả khi nguyên chủ vì bảo vệ hắn mà bị tàn phế, hắn vẫn có thể nhẫn tâm không cưu mang.
Nếu không phải chuyện này thì cũng có thể là lại có rắc rối xảy ra trong ký túc xá. Chân Tuyết mới chuyển đến, hôm qua Tống Tiểu Cầm còn vu oan họ làm mất một hộp kem tuyết hoa, khả năng do ký túc xá có chuyện cũng không nhỏ…
Cô suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng cũng về đến nơi.
Trước cửa ký túc xá có một đám người vây quanh hóng chuyện, có những gương mặt cô quen, có những người thậm chí cô chưa từng thấy, có lẽ là người bên nhóm ca hát hoặc diễn tấu nhạc.
Chủ tịch Liêu và một vị lãnh đạo phụ trách nhân sự - hành chính đều có mặt, sắc mặt hai người trông rất khó coi. Trong tay chủ tịch Liêu còn cầm một quyển sổ nhỏ.
Trong lúc suy nghĩ, chủ tịch Liêu đã tức giận giơ quyển sổ ra trước mặt cô: “Đây là thứ gì! Em giải thích cho tôi rõ ràng!”
Thẩm Kiều Ninh nhìn kỹ, phát hiện ra đó chính là cuốn sổ nhỏ mà cô dùng để ghi chép ý tưởng vũ đạo!
Tối hôm đó tắt đèn rồi, cô chỉ có thể mượn ánh sao viết vài dòng sơ sài. Đến tận bây giờ, cô mới thấy rõ nét chữ của mình.
Đó là một cuốn sổ mỏng có kẻ ô vuông, vài chữ bút chì xiên xiên nằm trên trang giấy, chữ viết mạnh mẽ đẹp đẽ, dù không song song với dòng kẻ ngang cũng không hề bị ảnh hưởng, trái lại còn khiến người ta cảm thấy nét chữ rất đẹp, nếu dùng bút máy viết thì càng hoàn hảo hơn.
“Là em viết, có vấn đề gì sao?”
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt chủ tịch Liêu càng đen thêm mấy phần.
Đàm Tiểu Thu ở bên cạnh sốt ruột đến mức giậm chân. Sao Tiểu Ninh lại không nhìn sắc mặt thầy mà cứ thế thừa nhận, chẳng phải là tự chặn đường lui của mình sao?
Chân Tuyết và Tống Tiểu Cầm thì thầm đắc ý, hôm nay chắc chắn là do Thẩm Kiều Ninh bị bất ngờ quá mà lú lẫn, dám thừa nhận ngay tại chỗ, xem cô còn định biện bạch kiểu gì đây!
Chủ tịch Liêu tức đến mức không nói nổi, vị lãnh đạo bên cạnh thay ông lên tiếng: “Em có quan hệ nam nữ không đứng đắn với con trai địa chủ, giờ đã có vật chứng, thêm vào việc có người từng thấy hai người ở bên nhau, coi như nhân chứng vật chứng đầy đủ. Đoàn văn công không nhận kẻ có tác phong đạo đức có vấn đề.”
“Em sẽ bị khai trừ khỏi đoàn văn công.”
Trong đầu Thẩm Kiều Ninh hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng, cô viết một điệu múa, thế nào mà lại dính dáng đến tác phong chứ?
Cô nhìn quanh một lượt, dường như ai cũng đang nghĩ như vậy. Cô suýt nữa muốn tháo đầu những người này ra xem thử, rốt cuộc họ có loại tư duy gì trong đó!
“Chủ tịch Liêu, thầy vừa bảo em giải thích đúng không? Em còn chưa bắt đầu mà, giờ vẫn có thể nói chứ?”
“Em nói đi.”
“Giải thích thì cũng đơn giản thôi, chính là em rất yêu thích múa. Không phải công tác văn nghệ cần ‘trăm hoa đua nở, trăm nhà tranh tiếng’ sao? Em cảm thấy múa cũng nên có sự biên đạo riêng. Thầy xem, các trường múa ở Bắc Kinh và Thượng Hải đều đã dàn dựng vở kịch sân khấu lấy múa làm hình thức thể hiện chính, thậm chí còn quay thành phim, ai cũng biết đến như Hồng sắc nương tử quân và...”
“Em đừng đánh trống lảng! Hiện tại đang nói đến bức thư tình này của em!” Một vị lãnh đạo ngắt lời cô.
Nghe thấy từ “thư tình”, Thẩm Kiều Ninh suýt cười thành tiếng, hèn gì lại nói đây là vật chứng.
Nhưng cô đã dẫn dắt xong, chẳng muốn vòng vo nữa, cô lập tức dứt khoát nói thẳng: “Vậy nên, thứ em viết trên này chính là điệu múa mới mà em muốn biên đạo! Đêm hè, một vì sao—đây là tên bài múa, đáng lẽ phải đặt trong dấu ngoặc kép!”
Lời vừa thốt ra, sắc mặt mọi người lập tức trở nên đặc sắc.
Hóa ra đây không phải một bức thư tình mang phong cách Liên Xô mà chỉ là một điệu múa ư?
===
Tên truyện: SỐNG LẠI TRƯỚC NGÀY PHU QUÂN QUỶ YÊU CHẾT TRẬN VÌ TA
Tác giả: Tùng Đình
Editor: TN Team
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Tiên hiệp , Tu chân , Trọng sinh , Song khiết 🕊️ , Gương vỡ lại lành , Cường cường , Cưới trước yêu sau , Kiếp trước kiếp này , Bạch nguyệt quang
- Giới thiệu -
Âm Sơn Lưu Ngọc ch·ết trong một đêm đông tại năm Chiếu Dạ thứ 280.
Trên thân kiếm kẻ thù tẩm máu nàng, thanh mai trúc mã của nàng sắp thành hôn cùng muội muội nàng, Âm Sơn Lưu Ngọc nhìn bóng dáng tiên đô Ngọc kinh dưới chân núi Vụ Ảnh, trước khi nhắm mắt lại, nơi nàng nghĩ đến lại là thành quỷ yêu Cửu U mà trước nay nàng luôn không thích.
Nàng là viên minh châu lóa mắt nhất tiên đô Ngọc kinh, đại tiểu thư tôn quý nhất của Âm Sơn thị.
Nàng thích tiên đô Ngọc kinh hoa đăng rực rỡ, không thích Cửu U tiên du quỷ diễn.
Nàng thích thiếu niên tiên tư tuấn dật ôn nhuận, không thích quỷ yêu tâm tư khó dò lại trọng dục.
Cho nên, khi bị một tờ giấy hôn ước liên hôn trói buộc với quỷ yêu, Âm Sơn Lưu Ngọc vẫn luôn cho rằng đến ch·ết mình cũng sẽ không hoài niệm Cửu U cùng với người đạo lữ 131 năm của nàng, Mặc Lân.
Nhưng mà đến tận ngày nàng ch·ết.
Linh hồn nàng phiêu đãng, nhìn vị phu quân trước nay lãnh đạm ít lời, không có nửa phần cảm tình dư thừa với nàng xông vào tiên đô Ngọc kinh, chém đầu kẻ thù địch của nàng, tiêu tán toàn bộ tu vi thay nàng giải hận ——
Âm Sơn Lưu Ngọc lại mở mắt ra, phát hiện mình quay trở về sáng sớm ngày thứ hai cùng hắn thành hôn.
Đêm trước, nàng thẳng thắn bày tỏ với hắn mình đã có người khác trong lòng, việc đồng ý liên hôn với hắn chẳng qua là hai tộc liên hôn.
“…… Nhìn cái gì.” Phu quân quỷ yêu của nàng trầm mặt nói với nàng, “Một tháng một lần, thường ngày ngủ riêng, không quản tộc vụ nhưng tiền nàng quản, những thứ này ta đều nhớ kỹ, đại tiểu thư còn có gì cần sai bảo sao.”
Âm Sơn Lưu Ngọc nhìn ánh mắt lãnh đạm của hắn, nâng má cong cong đuôi mắt.
Ngày nàng ch·ết, nàng nhìn thấy hắn đứng giữa máu chảy thành sông, nâng một sợi dây cột tóc, huyết lệ như châu.
Sau này Âm Sơn Lưu Ngọc mới biết được, hóa ra khi người này còn là một nô lệ không tiếng tăm ở tiên đô đã sớm yêu thầm nàng rất nhiều năm.
[Đại tiểu thư thế tộc vĩnh viễn không khom lưng X Chủ quỷ yêu ngoài mặt lãnh đạm thực tế yêu đương cuồng nhiệt]
Tag: Gương vỡ lại lành, tiên hiệp, tu chân, trọng sinh, ánh trăng sáng, cưới trước yêu sau
Vai chính: Âm Sơn Lưu Ngọc, Mặc Lân
Một câu tóm tắt: Những năm tháng chủ nhân quỷ yêu yêu thầm ta
Lập ý: Mỗi người sinh ra đều bình đẳng