Đổng Kiều và Đàm Tiểu Thu vốn rất thân quen, chỉ là sau này một người học múa, một người học hát, thời gian gặp nhau ít đi. Lần này Thẩm Kiều Ninh rủ cả hai cùng ra ngoài, họ đều rất vui vẻ.
“Tiểu Ninh, hôm nay cậu đến bách hóa định mua gì vậy? Tôi nghe nói có một lô váy liền áo mới về từ Thượng Hải. À đúng rồi, cậu có mang phiếu vải không?” Đàm Tiểu Thu hỏi.
“Mang rồi, nhưng hôm nay tôi không mua quần áo, tôi đi mua giày múa mũi cứng.” Cô tính toán số tiền hiện có, cố gắng dành ra một khoản để mua giày. Nếu giá đắt hơn dự kiến, cô sẽ mượn tạm, đợi tháng sau có lương thì trả.
“Giày múa mũi cứng à? Là gì thế?”
Mặc dù đều là người trong đoàn văn công nhưng ở vùng nhỏ này không ai học múa ba lê, đương nhiên cũng không biết đến loại giày chuyên dụng.
Thẩm Kiều Ninh không giấu giếm: “Là một loại giày múa chuyên dùng cho ba lê.”
“Ba lê á?” Đàm Tiểu Thu ngạc nhiên: “Là loại như trong vở ‘Cô gái tóc trắng’ sao? Các cậu cũng học cái đó à? Nếu múa giỏi thì có thể được đóng phim không?”
‘Cô gái tóc trắng’ là một vở ba lê vừa mới được chuyển thể thành phim và được xếp vào hàng vào loại các vở múa hình mẫu. Đàm Tiểu Thu từng xem qua vài cảnh khi phim được chiếu ngoài trời.
Còn chưa đợi Thẩm Kiều Ninh trả lời, Đổng Kiều đã nói: “Chúng tôi không học cái đó. Tiểu Thẩm, cậu mua giày múa mũi cứng để làm gì?”
“Để múa chứ sao, tôi định chuyển sang học ba lê.” Giọng điệu cô vô cùng tự nhiên.
Đàm Tiểu Thu và Đổng Kiều đồng loạt câm nín, chuyển thể loại múa có dễ vậy không, họ từng phải trả giá rất nhiều khi đổi từ hát tuồng sang múa, huống hồ khi đó họ còn nhỏ hơn Thẩm Kiều Ninh bây giờ.
Ba lê này, chỉ nghe thôi cũng biết không phải bộ môn dễ học. Đàm Tiểu Thu từng thấy các nữ diễn viên trong phim, họ chỉ đứng trên mấy ngón chân của một bàn chân, xoay vòng không ngừng, trông còn khó hơn cả những động tác xoay trong kinh kịch. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
“Tiểu Thẩm, chuyện này cậu đã nói với cô Trương chưa?” Đổng Kiều không nói nhiều mà chỉ nhắc thẳng vào vấn đề mấu chốt: “Cô Trương đã phải đấu tranh rất nhiều mới đưa cậu vào đoàn nhờ tài năng múa cổ điển của cậu, trước đây đoàn văn công chưa từng tuyển thanh niên trí thức.”
“Chưa, nhưng tôi sẽ tìm cách thuyết phục cô Trương.”
Đàm Tiểu Thu và Đổng Kiều liếc nhau, thấy cô có vẻ rất tự tin, họ cũng không nói thêm gì, chỉ bảo: “Vậy cứ đi xem trước đã nhưng giày múa mũi cứng mà cậu nói, chưa chắc thị trấn mình đã có.”
“Ừm, cứ đi xem đã.”
Đến bách hóa, họ không vội xem chỗ khác mà lên thẳng tầng hai, nơi có cửa hàng bán đồ thể thao, đoàn văn công vẫn nhập trang phục tập luyện và giày múa từ đây, nếu thị trấn có bán giày múa mũi cứng thì chắc chỉ có thể là ở đây.
Vừa bước vào, Đổng Kiều đã thuần thục đọc một câu trong sách hồng, nhân viên bán hàng kiêu kỳ ngẩng cao đầu liếc nhìn họ một lượt rồi cũng lạnh nhạt đọc lại một câu.
“Đồng chí, ở đây có giày múa mũi cứng không?”
“Giày gì? Không có.”
Thẩm Kiều Ninh nghe vậy cũng không nản lòng, cô lập tức giải thích: “Là một loại giày múa, dùng để múa ba lê.”
Nhân viên bán hàng nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ: “Thứ này vừa đắt vừa hiếm, thị trấn này chẳng ai mua cả nên chúng tôi chưa từng nhập về. Ở đây chỉ có giày múa thường, còn một đôi cuối, muốn thì lấy đi.”
Thẩm Kiều Ninh lập tức quyết định: “Lấy. Đồng chí, lần sau nhập hàng, có thể giúp tôi lấy một đôi giày múa mũi cứng không?”
Cô hiểu rõ thói quen khinh người của nhân viên ở đây, để họ cảm thấy cô có tiền, cô dứt khoát mua đôi giày múa thường này mà không chớp mắt nhưng trong lòng thì đau xót, như vậy chắc chắn phải vay tiền rồi. Nhưng có tốn cũng phải mua, cô nhỏ giọng nói: “Tôi còn có phiếu công nghiệp, đến lúc đó sẽ đưa cho cô.”
Phiếu công nghiệp rất quý giá, mua đồng hồ, xe đạp đều cần đến, nhân viên bán hàng rõ ràng có chút do dự.
Thẩm Kiều Ninh thấy có hy vọng nhưng ngay khi đối phương sắp mở miệng, Đổng Kiều bỗng kéo cô sang một bên, đợi không ai nghe thấy mới nói: “Tiểu Thẩm, giày múa mũi cứng có thể tự làm không?”
“Hả?”
“Cậu bỏ tiền mua giày thường lại còn đưa cả phiếu công nghiệp, không đáng chút nào. Nếu có thể tự làm thì mình mua vải về tự làm một đôi.”
Thẩm Kiều Ninh sững người, còn có cách này sao?
Khi nhân viên nói không có hàng, cô đã nghĩ đến hai phương án, một là nhờ nhân viên nhập hàng giúp, hai là tự đi Thượng Hải mua. So với việc tốn tiền đi xa, cách đầu tiên tiết kiệm hơn nên cô mới lập tức thực hiện.
Nhưng bây giờ Đổng Kiều nhắc nhở… Thực ra đúng là cô biết cách làm.
“Tôi biết quy trình nhưng tự làm thì không được. Cậu có quen ai có tay nghề không?”
“Cậu cứ nói mẫu mã và cách làm, để tôi thử xem.” Đổng Kiều vẫn điềm đạm như mọi khi.
Thẩm Kiều Ninh không ngờ người có tay nghề lại ở ngay bên cạnh: “Làm cũng hơi phức tạp đấy...”
“Thử trước đã, nếu không được thì mới quay lại nhờ nhân viên bán hàng.”
Cô suy nghĩ một chút, rồi gật đầu: “Được.”
Sau một hồi bàn bạc, họ quay lại nói với nhân viên bán hàng là không lấy giày nữa. Không bất ngờ khi nhận được một ánh mắt khinh bỉ.
Thẩm Kiều Ninh nghĩ, nếu không làm được thì cô sẽ đổi người, nhân viên này chắc chắn sẽ không thèm để ý đến họ nữa...
Sau đó họ đi đến cửa hàng quần áo ở tầng một, nơi có cả quần áo may sẵn và vải vóc.
Đàm Tiểu Thu đã sớm tính sẵn là sẽ mua một chiếc váy liền áo. Hiện tại trời nóng, mặc váy rất hợp nên cô ấy dứt khoát mua một chiếc màu xanh.
Thẩm Kiều Ninh thì mua vải để làm giày, lấy một mét vải sa tanh màu hồng phấn, một mét sa tanh đỏ tươi và một mét vải cotton.
Người bán hàng chưa từng thấy ai mua vải mà chỉ lấy có từng ấy. Tuy rằng vải sa tanh đúng là đắt thật nhưng cộng cả ba tấm vải này lại cũng chỉ đủ để may một bộ quần áo, khiến cô ta âm thầm đảo mắt khinh thường. Nếu không phải trước đó Đàm Tiểu Thu đã mua một chiếc váy liền, có thể miễn cưỡng xem như khách hàng tiềm năng thì cô ta đã không nén giận mà cắt vải cho rồi.
Sau khi mua xong, số tiền Thẩm Kiều Ninh tiêu tốn ít hơn dự tính gần một phần ba.
“Còn ngoài sa tanh và vải cotton, chắc còn cần cả đinh đóng đế giày, bìa cứng, keo dán nữa nhỉ... Ồ, còn cần vải bố để lót mũi giày, tôi quên mua rồi, giờ đi mua đây.”
“Không cần đâu, mấy thứ đó tôi đều có, chắc là đủ dùng.” Đổng Kiều cân nhắc rồi nói: “Cậu còn tiền không đấy?”
“Có chứ, tôi mang đủ rồi mà. Cậu muốn mua gì à?”
Đổng Kiều “hây” một tiếng: “Tôi hỏi cậu, cậu thực sự nghĩ kỹ rồi à, muốn học ba lê à?”
Dĩ nhiên rồi, Thẩm Kiều Ninh không hề do dự, kiên định gật đầu: “Ừm.”
“Vậy thì cậu đi mua một hộp sữa mạch nha đi, nhà cô Trương có con nhỏ, tặng cái này chắc chắn không sai đâu.”
“Cậu đúng là giỏi tính toán mà, Đổng Kiều.” Đàm Tiểu Thu nói: “Tiểu Ninh, vậy chúng ta đi mua đi?”
“Ừm, đi thôi.”
Sữa mạch nha trong trung tâm thương mại vừa bán hết, họ lại chạy tới một cửa hàng cung tiêu khác mới mua được. Cuối cùng, ba người ai cũng xách đầy đồ quay về đoàn văn công, trong lòng tràn ngập niềm vui mua sắm.
Họ về ký túc xá trước, cất đồ đạc, Đàm Tiểu Thu lập tức mặc chiếc váy liền áo mới mua vào, chiếc váy rất hợp, sau đó cả nhóm lại gặp nhau tại căng tin để ăn trưa.
Thẩm Kiều Ninh thấy mình tiết kiệm được tiền nên định mời mọi người ra nhà hàng quốc doanh ăn một bữa. Nhưng hai người kia đồng loạt lắc đầu: “Căng tin của chúng ta vẫn ngon hơn, nhà hàng quốc doanh vừa đắt vừa không ngon bằng, quan trọng là thái độ phục vụ còn tệ nữa.” Mấy bác đầu bếp trong căng-tin thì tốt bụng vô cùng.
Thế là cả nhóm quyết định ăn ở căng-tin, nhưng không ai để cô trả tiền. Đổng Kiều nói: “Còn chưa chắc có làm ra được không, làm xong rồi hãy nói.”
Thẩm Kiều Ninh nhìn chiếc hộp dụng cụ to bự mà Đổng Kiều mang theo, cười nói: “Nhìn thấy cái này là tôi đã có lòng tin vào cậu rồi.”
“Tôi cũng tin tưởng cậu ấy lắm, trước kia phục trang của bọn tôi hỏng đều nhờ cậu ấy khâu lại, tay nghề rất giỏi đấy.” Đàm Tiểu Thu nói: “Chờ lát nữa cậu nhìn thử đồ trong hộp của cậu ấy đi, chắc chắn còn có lòng tin hơn nữa.”
...
Sau khi ăn xong, cả nhóm bàn bạc một chút rồi quyết định đến phòng tập lớn. Trong góc phòng có mấy bộ bàn ghế xếp chồng, dọn ra là có thể thành một cái bàn lớn để vẽ mẫu giày. Nếu thuận lợi, hôm nay có thể ra được hình dáng cơ bản.
Thẩm Kiều Ninh ôm vải, Đổng Kiều xách hộp dụng cụ, còn Đàm Tiểu Thu hôm nay vui vẻ như chim sơn ca, ba người vừa đi vừa nói cười rôm rả tiến về phòng tập lớn.
Họ đẩy cánh cửa sắt ra, tiếng cười nói lập tức im bặt.
Cụm từ oan gia ngõ hẹp lúc này quả thực không thể nào phù hợp hơn. Tông Tiểu Cầm và Chân Tuyết cũng có mặt ở đây. Ban đầu, hai người họ còn thì thầm to nhỏ với nhau nhưng vừa nghe thấy tiếng động ở cửa thì lập tức im bặt.
Kết quả, họ lập tức nhìn thấy Đàm Tiểu Thu và Đổng Kiều đứng bên cạnh Thẩm Kiều Ninh, ai có mắt cũng đều nhận ra mối quan hệ giữa ba người này rất thân thiết.
Tống Tiểu Cầm thì thôi, cứ làm bộ tội nghiệp là được nhưng Chân Tuyết thì như thùng thuốc nổ bị châm ngòi, lập tức bùng lên: “Đổng Kiều, Đàm Tiểu Thu, hai người đúng là báo đáp lại bát cơm mà ông tôi cho ăn năm đó thật đấy! Lại nuôi ra một lũ bội bạc, chỉ biết quay lưng giúp người ngoài!”
“Các người tưởng cô ta là tiểu thư danh giá từ thành phố lớn đến chắc? Anh trai tôi bảo rồi, rất nhiều thanh niên trí thức bị đưa đi lao động thực tế là vì nhà họ phạm tội đấy! Còn mong cô ta giúp đỡ à, cẩn thận tính toán hụt hẫng rồi còn rước thêm rắc rối vào người!” Chân Tuyết trợn mắt, nói đầy ác ý.
===
TN Team: Cmt thật nhiều để cho tụi mình thêm động lực nhá!! Tụi mình chờ mọi người nghen!! (´▽`ʃ♡ƪ)