“Không được, tôi phải quay lại thôn Tú Thủy lần nữa, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Họ nói đã chôn cô ấy trên núi, tôi phải lên núi xem.”
Cố Chi Yến vừa nói vừa cất ảnh đi, đứng dậy chuẩn bị xuất phát.
Trình Hựu thấy anh thực sự muốn lao ngay đi đào mộ, giật mình kéo anh lại: “Trung đoàn trưởng, bình tĩnh lại đi! Đây là vùng nhỏ, rất kiêng kỵ chuyện này.”
Anh ta kéo Cố Chi Yến lại: “Ban đêm họ tuyệt đối không để chúng ta ra nghĩa trang đâu. Hơn nữa, người đã khuất nên yên nghỉ, thủ trưởng Thẩm chưa chắc muốn chúng ta đào xác con gái ông ấy lên. Anh vẫn nên báo điện trước đi. Dù có muốn đưa thi thể về Bắc Kinh thì cũng không phải chuyện chúng ta quyết định được.”
Cố Chi Yến hiểu lời Trình Hựu nói là đúng nhưng nhớ đến danh sách thanh niên trí thức ở thôn Tú Thủy, cái tên bị ai đó dùng bút đỏ gạch đi, anh vẫn không thể chấp nhận nổi.
Cô gái nhỏ mới mười sáu tuổi thôi mà!
Cố Chi Yến nặng nề đáp: “Ừm, điện báo không nói rõ được, tôi đi gọi điện cho chú Thẩm.”
...
Thẩm Kiều Ninh không biết có người trong nhà khách vì cô mà phiền lòng đến ăn không vô. Cô nhàn nhã ăn hết sạch cơm trong công viên nhỏ, xoa cái bụng no nê, thỏa mãn vô cùng.
Cô cảm thấy mình lại có tinh thần rồi.
Dù sao lời cũng đã nói ra, không thể đổi ý được nữa, lần này cô nhất định phải giành được vai độc diễn.
Thẩm Kiều Ninh thu dọn hộp cơm, bèn quay lại phòng tập, luyện mười lượt mỗi động tác cơ bản. Cuối cùng thấy ổn rồi, cô mới lau mồ hôi, tắt đèn trở về ký túc xá.
Khi cô bước ra ngoài, trời đã hoàn toàn tối. Cô phát hiện ra bầu trời ở đây đầy sao, lấp lánh rực rỡ, tựa như những mảnh kim cương rải rác trên tấm nhung xanh đậm.
Cái nóng ban ngày dần tan đi, làn gió đêm thổi qua mang theo sự mát mẻ, trong lành. Trước cửa một số nhà, vài cụ già đang ngồi trên ghế nhỏ, phe phẩy quạt nan, ung dung hưởng thụ bầu không khí về đêm. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Trong đầu cô chợt lóe lên một ý tưởng, bất giác nghĩ đến việc biên đạo một điệu múa mới. Càng nghĩ càng thấy khả thi, cô không kìm được bước chân mình nhanh hơn, muốn mau chóng trở về ký túc xá để ghi lại suy nghĩ này.
Ký túc xá yên lặng đến đáng sợ. Ngay khi bước vào, cô đã cảm nhận được bầu không khí căng thẳng.
Tông Tiểu Cầm ngồi trên giường khóc, cứ như cố tình để cô nhìn thấy. Đàm Tiểu Thu chẳng thèm để ý, chỉ yên lặng đọc sách.
Thẩm Kiều Ninh đang vội ghi lại ý tưởng, không định bận tâm đến Tông Tiểu Cầm nhưng rồi lại thấy Đàm Tiểu Thu nháy mắt ra hiệu cho mình.
Cô vừa bước vào cửa đã nhận được ánh mắt đó, cô lập tức dừng lại, suy nghĩ một chút rồi gật đầu lặng lẽ lui ra ngoài.
Đàm Tiểu Thu đặt bản nhạc xuống, kéo Thẩm Kiều Ninh ra ban công nhỏ ở cuối tầng ký túc, hỏi thẳng: “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Tông Tiểu Cầm khóc cả buổi tối rồi.”
“Không có gì, chỉ là chọn người múa độc diễn, có khả năng thầy sẽ chọn tôi.” Thẩm Kiều Ninh thản nhiên nói, lướt qua chuyện xích mích giữa cô và Tông Tiểu Cầm.
Dù Đàm Tiểu Thu đã giúp cô nhưng cô không muốn nói nhiều, tránh rắc rối không cần thiết.
Đàm Tiểu Thu bật cười thoải mái, như thể đã tin: “À, cuộc tuyển chọn đó à? Tôi thì thi độc xướng, nghe nói là chọn diễn cho một buổi dạ hội có thể còn có lãnh đạo đoàn văn công thành phố đến xem.”
Đoàn văn công thành phố ư… Thẩm Kiều Ninh khẽ trầm ngâm, xem ra ý nghĩa của cuộc tuyển chọn này không lớn như cô nghĩ nhưng nếu có cơ hội được vào đoàn văn công thành phố, dù sao cũng xem như một bước tiến.
Đúng như cô dự đoán, Đàm Tiểu Thu tiếp tục nói: “Nghe giáo viên của bọn tôi bảo, nếu biểu diễn tốt, được lãnh đạo chú ý, có thể chúng ta sẽ được đặc cách vào thành phố. Chứ nếu chỉ dựa vào số suất ít ỏi mỗi năm, chờ đến khi già cũng chưa chắc đã vào được.”
Thẩm Kiều Ninh gật đầu: “Ừm, đúng là một cơ hội. Cảm ơn cậu đã nói với tôi.”
“Không có gì, tôi hát, cậu múa, chẳng liên quan gì nhau.” Đàm Tiểu Thu nói thẳng: “Hơn nữa, nếu cậu và Tông Tiểu Cầm có mâu thuẫn, tôi nhất định sẽ tin cậu.”
“Hửm?” Thẩm Kiều Ninh nhớ rõ Đàm Tiểu Thu và Tông Tiểu Cầm lớn lên cùng nhau ở đây: “Tôi cứ tưởng dù hai người không thân như chị em thì quan hệ cũng phải tốt hơn tôi chứ?”
Đàm Tiểu Thu nhàn nhạt nói: “Trước đây đúng là vậy nhưng sau này có chuyện xảy ra.”
Cô ấy không đợi Thẩm Kiều Ninh hỏi, tự kể tiếp: “Lúc đó nơi này chưa thành đoàn văn công, ông chủ cũ vẫn còn, ngày nào chúng tôi cũng phải dậy sớm luyện công, luyện giọng, học hát kinh kịch.”
“Hát kinh kịch có bốn yếu tố quan trọng: hát, nói, diễn và đánh. Tôi hát tốt, cô ta diễn giỏi. Khi ấy, hát tốt quan trọng hơn động tác tiêu chuẩn, dù sao thì diễn viên múa chỉ cần múa ống tay áo, nhìn qua đều giống nhau, thế nên khi lần đầu có cơ hội đóng vai chính, lão ban chủ quyết định chọn tôi.”
“Khi đó, cái sân lớn của đoàn văn công bây giờ vẫn còn để mấy chục cái chum nước. Từ nhỏ chúng tôi đã phải đứng trên đó luyện tập. Nhưng ngay trước ngày lên sân khấu, tôi bị người ta đẩy xuống chum nước…”
Thẩm Kiều Ninh nhận ra, đến tận bây giờ khi nhắc lại chuyện này, trong mắt Đàm Tiểu Thu vẫn còn sự căm hận. Nhưng cô có thể hiểu, bởi vì cô quá rõ cảm giác khi thành công sắp đến trong tầm tay lại bị cướp mất ngay trước mắt mà bản thân thì bất lực không làm gì được.
Đàm Tiểu Thu ấn nhẹ vào khóe mắt: “Hôm đó tôi bị sốt cao, vai diễn phải thay người khác. Cả đoàn bận rộn cả đêm, ai cũng trách tôi bất cẩn… Ngày hôm sau, người lên sân khấu là Tông Tiểu Cầm.”
“Cậu nghi ngờ cô ta đẩy cậu à?”
“Không phải nghi ngờ, tôi chắc chắn.” Đàm Tiểu Thu quay lại nhìn cô: “Nhưng tôi không nói với ông chủ cũ, chỉ lặng lẽ tránh xa cô ta.”
“Thế lúc đó tại sao cậu không nói?” Thẩm Kiều Ninh hỏi.
“Hồi đó là thời buổi khó khăn, chúng tôi sống nhờ đoàn hát, nếu bị đuổi đi, các đoàn khác cũng không nhận. Nhưng nếu cô ta vẫn tiếp tục làm vậy với người khác… Tôi nghĩ, ai cũng phải trả giá cho những gì mình đã làm.”
“Được rồi, tôi hiểu ý cậu. Nhưng chuyện này thế nào vẫn phải xem quyết định của các thầy. Họ nói hôm nay sẽ điều tra kỹ.”
Thẩm Kiều Ninh chắc chắn, cô chưa từng có hành vi quá giới hạn với Triệu Gia Thạch, còn về việc Tông Tiểu Cầm có thích Triệu Gia Thạch hay không, đó là chuyện cá nhân của cô ta, người khác không thể đọc được suy nghĩ của cô ta. Vì vậy, cô chẳng có gì phải sợ điều tra cả.
Đàm Tiểu Thu thấy cô hoàn toàn không chột dạ, trái ngược với ánh mắt trốn tránh của Tông Tiểu Cầm thì lại càng tin tưởng cô hơn: “Cậu yên tâm, nếu có người hỏi, tôi sẽ làm chứng giúp cậu.”
“Được.”
*
Sau khi trò chuyện xong, hai người quay về ký túc xá. Tông Tiểu Cầm đã tắt đèn, kéo rèm giường kín mít, không rõ là ngủ hay chưa.
Thẩm Kiều Ninh vẫn chưa ghi lại ý tưởng của mình. Cô hồi tưởng lại, lấy một cuốn sổ và cây bút từ tủ, ngồi xuống bàn cạnh cửa sổ, mượn chút ánh sáng mờ của những vì sao để viết mấy chữ:
‘Mùa hè, một ngôi sao.’
Trong đầu cô đã hình dung ra điệu múa, nhân vật chính là một thiếu nữ hoạt bát. Cô muốn dùng vài động tác xoay tròn của ba lê để biểu đạt, thêm vào vài bước nhảy. Trang phục cũng cần thiết kế…
Cô nghĩ rất nhiều nhưng không biết bắt đầu từ đâu, cũng hơi sợ rằng nếu viết không đủ chính xác sẽ trói buộc những hình ảnh trong đầu. Cuối cùng, cô chỉ viết mấy chữ ấy. Nhưng cô tin rằng, chỉ cần nhìn thấy những chữ này, cô sẽ nhớ lại tất cả, sau đó từ từ hoàn thiện.
Để không làm mất cuốn sổ, cô đặt nó dưới gối. Đồng thời, cô quyết định từ nay mỗi đêm trước khi ngủ, sẽ dành thời gian suy nghĩ, cho đến khi biên đạo hoàn chỉnh một điệu múa.
…
Hôm sau, có lẽ vì cứ nghĩ mãi về món bánh gạo xào sợi củ cải mà chú Lý đã nói, Thẩm Kiều Ninh dậy rất sớm, sau khi chỉnh trang một chút, cô phấn chấn bước ra ngoài.
Khi đi ngang qua tòa nhà chính quyền, cô lại nhìn thấy vị trung đoàn trưởng kia, bên cạnh vẫn là cậu chiến sĩ trẻ từng gặp lần trước, chỉ là hôm nay, cả hai người đều có vẻ mặt nghiêm trọng, trông như có chuyện lớn xảy ra.
Cô suy nghĩ một chút, bây giờ là năm 1972, hẳn là không có cuộc chiến tranh quy mô lớn nào. Còn về những xung đột nhỏ lẻ thì chắc chắn là có nhưng cô cũng không rõ.
Một quân nhân có địa vị không thấp lại ở trong thị trấn nhỏ này mấy ngày nay, Thẩm Kiều Ninh có phần nghi ngờ liệu có phải thị trấn đã xảy ra chuyện gì không. Nhưng cô chỉ là một diễn viên múa nhỏ bé, điều duy nhất có thể làm chính là thận trọng bảo vệ bản thân.
Ngày mai là ngày nghỉ, ban đầu cô định đi bách hóa một mình để mua giày múa mũi cứng nhưng bây giờ lại thấy nên rủ thêm người đi cùng, có người đi chung sẽ có cảm giác an toàn hơn.
Trong đoàn văn công, người mà cô có thể trò chuyện được cũng chỉ có Đổng Kiều và Đàm Tiểu Thu, thế là cô gọi cả hai người cùng đi bách hóa. Cô còn hứa với Đổng Kiều rằng sau khi mua sắm xong sẽ dạy anh ấy một số kỹ thuật múa.