Không tới mấy ngày sau, trong thôn tấp nập rất nhiều xe ngựa.

Ngoại tổ mẫu ở bên ngoài đã nhận được thư cầu cứu của ta, người nhanh chóng sắp xếp để đón chúng ta.

Người dẫn đầu là biểu huynh Từ Trì.

Vừa đặt chân đến, huynh ấy đã quan sát thật kỹ ta và Trần Uyển một lượt: “Hai muội muội còn khỏe chứ?”

Chữ “khỏe” này, một là hỏi có bình an hay không, hai là hỏi hai tiểu cô nương lưu lạc bên ngoài có bị ảnh hưởng danh tiết hay không.

Ta gật đầu với huynh ấy: “Biểu ca yên tâm.”

Từ Trì lại hỏi thêm vài câu, quan tâm đến tình hình gần đây của chúng ta.

Con cháu của những danh gia vọng tộc, lời lẽ luôn phải quanh co và uyển chuyển.

Ta quản gia đã nhiều năm, sớm đã quen thuộc với cách hành sự.

Nhưng Trần Uyển trước tới giờ chỉ lo chơi đùa, không có cách nào hiểu được ý tứ trong lời nói của chúng ta.

Nàng ta cảm thấy rất mất kiên nhẫn, hai mắt nhìn quanh: “Hai người đừng trò chuyện vô nghĩa nữa."

"Ta đã mời Thẩm ca ca cùng chúng ta đi đến Hội Kê. Sao hắn còn không đến?”

Từ Trì cau mày: “Vị Thẩm này…”

Huynh ấy thật sự khó mà nói ra được hai chữ “ca ca” kia.

Ta sân sắc nói: “Thẩm Hoài, thứ tử của Thẩm quốc công phủ."

"Trước đây vẫn ở tiểu thành của biên cương. Chuyến này cũng không biết vì sao đột nhiên quay về Kinh thành, còn bị thương nặng.”

Ta nhấn mạnh hai từ “không biết vì sao” và “bị thương nặng.”

Từ Trì lập tức hiểu rõ ý tứ của ta.

Huynh ấy là đích trưởng tử của Từ gia, sang năm sẽ dự thi khoa cử. Tình hình ở Kinh thành rất quan trọng đối với huynh ấy.

Từ Trì còn muốn hỏi thêm chi tiết.

Trần Uyển hăng hái chen vào: “Là ta cầu xin tỷ tỷ cứu hắn. Thẩm ca ca rất cảm kích ta.”

Nàng ta nói một tràng dài về những chi tiết khi ở cùng một chỗ với Thẩm Hoài, trong lời nói đầy vẻ thẹn thùng và kiêu hãnh của một nữ nhân.

Kinh thành phong vân biến hóa, nhi nữ tình trường.

Từ Trì nhiều lần muốn chuyển chủ đề sang “Thứ tử của Thẩm quốc công trở về Kinh thành, liệu có liên quan gì đến việc tranh đoạt ngôi vị hay không.”

Mà Trần Uyển luôn cướp lời đáp: “Thẩm ca ca trở về để cầu thân với ta, hỷ sự sắp đến.”

Từ Trì nhíu chân mày mấy lần, cuối cùng không thể nhịn được nữa.

“Uyển muội muội, muội đi chơi đi. Ta và tỷ tỷ của muội còn chuyện khác cần nói.”

Trần Uyển cảm nhận được mình bị coi thường, liếc nhìn ta một cái đầy ghen ghét, giậm chân chạy mất.

Ta mím môi cười nhạt.

Ở kiếp trước, vào thời điểm này, ta và Thẩm Hoài còn đang bị mắc kẹt trong hang núi, vốn không có cơ hội trao đổi thông tin với biểu huynh này, biết rất ít về tình hình ở Hội Kê, đã chịu nhiều thiệt thòi.

Lần này, từng bước đi, đều phải nằm trong tầm kiểm soát của ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play