Trò chuyện nghiêm túc với Từ Trì một lúc lâu.
Gương mặt nghiêm nghị của vị biểu huynh này cuối cùng cũng dịu lại, trong mắt thoáng qua vẻ tinh nghịch:
“Muội muội, chuyến này không phải chỉ có mình huynh đến. Còn có một vị công tử, muốn đến thăm muội."
“Lần này nếu không nhờ hắn tìm được con đường khác lên núi, chúng ta cũng không thể đến nhanh như thế.”
Tay ta run lên, tâm tình phức tạp.
Ta biết người đến là ai.
Vị hôn phu của ta, Du Lâm.
Kiếp trước khi ở trong hang động, Thẩm Hoài đột nhiên biến mất.
Đường lên núi vẫn trong tình trạng sạt lở, ta không có cách nào thoát ra.
Không biết đã bị mắc kẹt bao lâu, khi ta chìm vào tuyệt vọng, chính Du Lâm đã tìm thấy ta, cõng ta leo lên vách đá.
Leo lên bờ bên kia của sự sống.
Khi ấy, ta đối với Thẩm Hoài vẫn chưa có tình cảm nam nữ.
Là ta cứu hắn còn bị hắn liên lụy, không trách hắn khắc ta là do ta lương thiện, ta tự nhiên không thể vì hắn mà hủy bỏ hôn ước mà cha mẹ đã định.
Ta và Du Lâm đã trải qua đủ ba lần mai mối, chỉ còn một lễ rước dâu cuối cùng là có thể kết tóc se duyên, chính thức trở thành phu thê.
Nhưng ngay trước đêm diễn ra hôn lễ, Trần Uyển đã chết trong phòng tân hôn của chúng ta.
Người ở cùng Trần Uyển lúc ấy, chỉ có Du Lâm.
Hắn không biện giải, mặc nhận mình là hung thủ.
Hỷ sự biến thành tang sự, hai gia đình hoàn toàn tan vỡ.
Hôn sự của chúng ta cũng không còn nữa.
Sau đó, Du Lâm tự giam mình trong từ đường, ta cũng rời khỏi Hội Kê, trở về Kinh thành.
Chờ đến khi nghe tin hắn mất, ta đã không còn tư cách đến viếng.
Khi ấy, ta đã là vợ của kẻ khác, giữa chúng ta là khúc mắc.