Ta trút hơi thở cuối cùng vào ngày con gái chào đời.
Đêm giao thừa, ta hạ sinh đứa con đầu lòng của ta và Thẩm Hoài.
Một bé gái đáng yêu và ngoan ngoãn.
Vừa ra đời, con bé đã mở mắt nhìn ta, mỉm cười ngọt ngào.
Bà đỡ thấy đứa nhỏ không khóc, liền vỗ một cái vào lòng bàn chân của nó.
Lúc này con bé mới mím môi đầy tủi thân, phát ra tiếng khóc nho nhỏ.
—— Không ồn ào, giống hệt như một chú mèo con.
Trái tim ta như tan chảy, nhìn đứa con bé bỏng của mình mãi không thôi.
Mãi đến khi bà đỡ nhắc nhở, ta mới nhớ ra phải gọi Thẩm Hoài vào xem con.
Theo quy củ, nam tử không được vào phòng sinh.
Nhưng bên ngoài gió tuyết lớn như vậy, làm sao ta nỡ để họ bế con ra ngoài chỉ để cho cha nó nhìn một cái?
Ta mỉm cười hỏi: "A Hoài, chàng đã nghĩ ra tên cho con gái chưa?"
Thẩm Hoài nhận lấy đứa bé, đột nhiên nở một nụ cười khiến ta lạnh sống lưng: "Sinh ra đã đáng chết, đặt tên chẳng phải lãng phí sao?"
Hắn hung hăng ném đứa bé xuống đất.
Từ nhỏ ta đã được dạy dỗ nghiêm khắc về lễ nghi, cử chỉ luôn ôn nhu điềm đạm.
Ta chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có một ngày, mình lại phát ra tiếng gào thét sắc nhọn và tuyệt vọng như dã thú như vậy.
Ta dùng hết sức lực lao về phía đứa con gái đang rơi xuống.
—— Không kịp rồi.
Đứa bé rơi xuống đất.
Tã lót thấm đẫm máu.
Ta biết, đứa trẻ vừa chào đời này sẽ không bao giờ cười với ta nữa…
Về sau, càng không thể mở miệng gọi ta một tiếng nương.
Đầu óc trống rỗng, bên tai ta vang lên tiếng ù ù dữ dội.
Miệng Thẩm Hoài mấp máy mãi.
Phải một lúc lâu sau, ta mới nhận ra hắn đang nói chuyện.
Hắn nói:
“Trần Sương, năm đó là A Uyển cứu ta, ngươi lại vì muốn cướp công lao của nàng mà độc chết nàng.”
“Trước linh hồn của A Uyển, ta đã thề rằng nhất định sẽ báo thù cho nàng. Nhưng ngươi quá biết cách lấy lòng, ta không nỡ giết ngươi.”
“Vừa hay, để đứa bé này dùng mạng thay ngươi đền tội.”
“Ngươi nhớ phải đến trước linh vị của A Uyển, quỳ xuống tạ tội. Tất cả những chuyện này, đều là nghiệp báo do chính ngươi tạo ra.”
A Uyển, Trần Uyển?
Trái tim ta lạnh ngắt.
Trần Uyển là muội muội của ta, cũng là một tiểu cô nương được cả Kinh thành công nhận là có phúc khí.
Từ nhỏ đến lớn, nó luôn có thể cướp đi tất cả mọi thứ của ta, mà không tốn chút công sức nào.
Cho đến bốn năm trước, nó chết một cách đột ngột, ta mới hoàn toàn thoát khỏi cái bóng của nó.
Nhưng ta không ngờ rằng, Thẩm Hoài lại đem cái chết của vị muội muội này đổ lên trên đầu ta.
Thậm chí, không tiếc ẩn nhẫn nhiều năm ở bên cạnh, chỉ để trả thù ta.
—— Ta từng nghĩ, hắn khác với những người khác, sẽ luôn kiên định chọn ta.
Ta ôm lấy thi thể của con gái.
Con bé nho nhỏ như vậy, vừa đến với thế gian này, còn chưa kịp nhìn thấy ánh sáng mặt trời của buổi sớm…
…Đã chết dưới tay cha ruột của mình.
Thẩm Hoài nhíu mày tiến đến, muốn giật lấy đứa bé.
Hắn "nhân từ" nói: "Sau này chúng ta sẽ có đứa con khác."
Không!
Sẽ không có đứa con nào khác nữa!
Ta từ nhỏ đã mất cả cha lẫn mẹ, thân là trưởng tỷ, cho nên phải gánh vác trách nhiệm của gia đình.
Chăm sóc muội muội, cả đời vẫn luôn chỉ thấy mệt mỏi.
Cho nên, ta luôn muốn có một đứa con gái.
Ta sẽ yêu thương, bảo hộ con bé, cho con bé được trưởng thành thật vui vẻ và vô tư.
Giống như yêu trân quý chính bản thân mình của lúc nhỏ vậy.
Thẩm Hoài biết rõ, đây là tâm nguyện của ta.
Cho nên hắn đã chọn thời điểm con gái của ta vừa chào đời, để trả thù ta.
Nhưng ta chưa từng có lỗi với Trần Uyển!
Cũng sẽ không thể tha thứ cho kẻ đã giết chết trân bảo của ta!
"Thẩm Hoài, ngươi qua đây." Ta không chút do dự xoay chiếc vòng vàng trên cổ tay.
Đây là đồ vật của một cố nhân, người ấy đã tặng ta trước khi chết.
Người ấy nói rằng, Trần đại tiểu thư, nếu như có một ngày nàng gặp nguy hiểm, vật này có thể giúp nàng tự vệ.
Ta hướng mũi kim trên vòng vàng vào Thẩm Hoài.
Chết đi!
Xuống địa ngục chuộc tội với con gái ta!
Cây ngân châm mảnh tẩm kịch độc không lệch một ly, đâm vào cổ của Thẩm Hoài.
Hắn trợn trắng mắt, sửng sốt nhìn ta.
Ta nở nụ cười lạnh lẽo: “Thẩm Hoài, năm đó ta không nên cứu ngươi!”
"Ngươi căn bản không xứng làm cha của con gái ta!"
Tiếng la hét của người hầu và tiếng gọi thái y vang lên khắp nơi.
Ta không hề dao động một chút nào, nhìn chăm chú Thẩm Hoài tắt thở từng chút một, rồi mới ôm con gái đi về phía sân vườn cách không xa.
Không ai dám lại gần chúng ta.
Đây là vườn nhỏ ta chuẩn bị cho con gái.
Ta đóng cho con bé một chiếc xích đu, trồng những khóm hoa, còn dựng một khu thả diều riêng cho con bé.
Thê tử giết phu, là tội chết.
Ta ôm con gái nằm xuống, đặt con bé lên bụng mình.
Bụng vừa mới sinh còn chưa kịp hồi phục, vẫn còn độ cong như khi con bé còn ở bên trong đó.
Con bé nằm trên bụng ta, như thể chúng ta vẫn còn ở bên nhau vậy.
Ta hướng chiếc vòng vàng vào chính mình.
Trước khi ý thức mất đi, dầu đèn đổ xuống bùng cháy, cuốn đến chỗ hai mẹ con ta.
Nhưng thật không ngờ, khi ta mở mắt, lại nhìn thấy Thẩm Hoài.