Nguồn phát ra âm thanh là từ trên người Trần Uyển.
Bọn họ tựa hồ rất tự tin rằng sẽ không một ai có thể nghe thấy cuộc đối thoại của họ, cho nên cứ thản nhiên trò chuyện ngay trước mặt ta.
Trần Uyển tỏ ra rất không nhẫn nại: “Trần Sương không cứu hắn về, ta nhặt được hắn bằng cách nào?"
"Bên ngoài gió tuyết lớn như vậy, ta làm sao có thể tự mình đi ra ngoài?”
Hệ thống nói: “Ta là hệ thống Hảo Vận Liên Liên, ký chủ, ngài không cần phải hao tốn chút công sức nào hết.”
Thanh âm của thứ kia mang theo một luồng khí dụ hoặc quỷ dị.
“Ký chủ kính yêu, ngài có thể như thường lệ, chọn mua về một cơ hội gian lận. Và tất nhiên, giá cả sẽ đắt hơn một chút.”
Trần Uyển ngay lập tức đồng ý.
Đáy lòng ta bất chợt nổi lên một dự cảm không lành.
Quả nhiên vào lúc chạng vạng, thợ săn của thôn từ bên ngoài cứu về một nam nhân, toàn thân thương tích.
Trong thôn thiếu thốn dược thuốc, người thợ săn dìu theo nam tử thương tật, gõ đến cửa tiểu viện của chúng ta.
Hắn là một nam nhân thật thà, mặt mặt đỏ bừng, ngượng ngùng thăm hỏi.
“Quý nhân, xin hỏi ngài có thuốc thừa không, nếu có thể thì hãy cho vị tiểu ca này một ít.”
Không đợi ta trả lời, Trần Uyển đã vội vàng cướp lời, đáp bằng giọng nhu thuận: “Có, có mà!”
Không biết từ lúc nào, nàng ta đã thay vào y phục mới và trang điểm, áo choàng lông cáo trắng muốt làm nổi bật gương mặt như hoa phù dung.
Đẹp như tiên nữ hạ phàm.
Nghe thấy giọng nói của nàng ta, Thẩm Hoài vẫn luôn dựa vào thợ săn chợt khó khăn ngẩng đầu.
Hắn không hề kiêng dè, ánh mắt dán chặt vào Trần Uyển.
Trần Uyển bị hắn gắt gao nhìn, mặt mày đỏ bừng.
Nàng ta quay đầu, cất giọng ngọt ngào như mật: “Tỷ tỷ, chúng ta cứu hắn nhé."
"Hắn quá đáng thương.”
Thẩm Hoài lúc này mới nhìn đến ta.
Ánh mắt vui mừng không còn nữa, chỉ còn lại sự ghê tởm.
Đáy lòng ta giật nảy, không lẽ…
Thẩm Hoài suy yếu nói: “Ta là thứ tử của Thẩm quốc công, nếu hai vị tiểu thư nguyện ý cứu giúp, ngày sau nhất định sẽ báo đáp.”
Hắn bật ra một tiếng cười khẽ:
“Và còn, vị tiểu thư này cùng tên tặc nhân đã cán gãy tay ta, trông thật giống."
“Hôm nay không biết tiểu thư có đi xe ngựa ra ngoài hay không?"
Trần Uyển vừa nghe được lời này, ý cười trên môi càng thêm rạng rỡ.
Nàng ta không ngần ngại trách móc: “A tỷ! Giờ thì tỷ không thể không chăm sóc Thẩm công tử!”
Ta lạnh lùng nhìn Thẩm Hoài.
Lần sau giết người, vẫn phải nhìn chằm chằm đối phương, đến khi tận mắt thấy hắn tắt thở mới được.
Chẳng qua, muốn dựa vào vài câu nói để áp chế ta, e rằng quá coi thường ta rồi.
Ta điềm nhiên nói: “Hôm nay ta xác thực có lái xe ra ngoài, thế nhưng không nhìn thấy công tử."
"Công tử thật tài giỏi, chỉ vài câu nói mà đã có thể đã đổ oan cho người khác. Ngôi miếu nhỏ này của ta không chứa nổi vị đại Phật như công tử!”
Hừ, nói ta đụng ngươi, ai nhìn thấy?
Ai có thể làm chứng?
Ta chuyển dời ánh nhìn về phía Trần Uyển, ngữ khí lạnh băng:
“Còn ngươi nữa!"
“Từ sau khi cha mẹ mất, là ta nuôi ngươi khôn lớn. Giờ đây người ngoài mới nói có vài câu, ngươi đã vội vàng thay ta nhận tội.”
"Là ngươi ngu xuẩn hay có mưu đồ gì khác?”
Trần Uyển còn chưa bao giờ bị ta mắng thẳng mặt như thế này.
Hai mắt nàng ta tràn ngập nước mắt, lẩm bẩm vài câu tỷ tỷ, nhưng vì uy nghiêm của ta mà không dám cãi lời.
Sau cùng, vẫn là Thẩm Hoài gắng gượng chống đỡ, đứng ra che chắn trước mặt nàng ta.
Thẩm Hoài nói: “Ta không quấy rầy hai vị, chỉ cầu một ít thuốc.”
Ta dửng dưng từ chối.
Thẩm Hoài không để ý đến ta, hắn quay sang nhìn Trần Uyển: “Làm phiền tiểu thư giúp lấy."
"Ngày sau nhất định báo đáp nàng, ta thề.”
Trần Uyển giống như được đại xá, gấp gáp không chờ nổi chạy đi lục tìm dược thuốc.
Nhưng nàng lục tìm một hồi lâu, ngượng ngùng dừng lại động tác.
Suốt bao nhiêu năm qua, Trần Uyển đau bệnh đều là ta đích thân chăm sóc. Thứ duy nhất nàng ta làm được là hưởng thụ, sao có thể hiểu biết về y lý.
Trần Uyển cầu cứu nhìn về phía ta: “A tỷ, tỷ xem dùng loại thuốc gì.”
Thẩm Hoài nghe vậy thì chấn động, run rẩy nhìn nàng ta với vẻ không thể tin nổi.
Giọng nói của hắn như lạc đi: “Nàng làm sao lại không hiểu chút gì về dược thuốc?”
Khóe môi ta khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười âm trầm.
Đã trúng bẫy ta sắp đặt rồi, Thẩm Hoài!
Sống lại một kiếp, không chỉ có mình ta.
Từ lúc bắt gặp ánh mắt đầu tiên của Thẩm Hoài dành cho Trần Uyển, ta đã nghi ngờ.
Ánh mắt hắn nhìn nàng ta, ôn nhu và nhung nhớ, không hề giống như nhìn một người xa lạ.
Gặp đúng dịp Thẩm Hoài vạch trần chuyện ta đụng hắn, ta liền lợi dụng, trước ép hắn phải cầu xin dược thuốc, sau ép hắn phải cầu Trần Uyển giúp lấy thuốc.
Kiếp trước ta và Thẩm Hoài mắc kẹt trong hang núi, là ta đã dùng thuốc trong xe ngựa để chữa khỏi cho hắn.
Thẩm Hoài dù có nhận sai người, cũng sẽ không quên người cứu hắn thông thạo y lý.
Quả nhiên, hồ ly đã lộ đuôi.