Tuyết lớn phủ kín con đường núi.

Ta cầm dây cương, điều khiển xe ngựa.

Thẩm Hoài toàn thân đẫm máu, nằm ở bên vệ đường.

Ta đã sống lại, trở về thời điểm lần đầu tiên gặp được Thẩm Hoài.

Ở kiếp trước, ta phát hiện có người bị thương, không chút ngần ngại nhảy xuống xe cứu người.

Thế nhưng ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, đã dùng hết sức để cố gắng, một hồi lâu mà vẫn không thể kéo được Thẩm Hoài lên xe ngựa.

Ngược lại, ta còn gặp nạn trong trận sạt lở núi cùng với hắn.

Đất đá lăn xuống và tuyết rơi dày đã chặn kín con đường núi.

Ta đã phải tìm một hang động, kéo theo Thẩm Hoài cùng vào trong. Hai chúng ta lánh nạn trong hang động tới nửa tháng trời.

May mắn trên xe ngựa vốn có sẵn vật tư mà ta thu thập được, cho nên hai chúng ta mới sống sót qua được khoảng thời gian đó.

Thế nhưng ở kiếp này…

Ta nhìn vào Thẩm Hoài đang ngước mắt nhìn ta, bàn tay đầy máu duỗi ra cầu cứu.

Hai mắt hắn rõ ràng đang mở ra được.

Tại sao lại giống như một kẻ mù lòa, không nhận ra ai là mới là người đã cứu giúp mình!

Thế cho nên, ta cũng học theo kẻ mù lòa này.

Mắt ta không nhìn thấy gì hết, điều khiển xe ngựa, đi qua người hắn.

Dưới bánh xe truyền tới âm thanh khác lạ, dường như một bộ phận nào đó của người kia đã bị lăn qua?

Ha ha.

Đáng thương thật, gặp phải một người mù lái xe.

Ta vừa đi qua không bao lâu, đúng như dự đoán, phía sau truyền động tĩnh núi sạt lở.

Ta nghĩ, lần này chắc hắn chết hẳn rồi.

Ta ngâm nga vài câu hát, điều khiển xe ngựa đến một thôn nhỏ.

Chúng ta vốn muốn đi đến nhà ngoại tổ mẫu ở quận Hội Kê để tránh đông. Không ngờ trên đường lại gặp phải sơn tặc, nhờ có gia nhân liều chết bảo vệ chủ tử, ta và muội muội mới tốt số thoát nạn.

Ta sắp xếp cho muội muội Trần Uyển ở tạm nhà dân, còn mình thì tự lái xe ngựa ra ngoài gửi thư cầu cứu, thuận tiện cũng phải tìm đến một trấn nhỏ để mua thêm lương thực và y phục.

Lúc này, Trần Uyển vẫn còn sống an nhàn dưới sự che chở của ta.

Nhìn thấy ta trở về chỉ có một mình, nụ cười trên môi Trần Uyển bất chợt cứng đờ.

Còn chưa đợi ta kịp nói gì, nàng ta đã nhảy lên xe ngựa, quét mắt nhìn quanh.

“Tỷ tỷ, tỷ trở về một mình thôi sao?”

Ta mặt không đổi sắc, đáp: “Thế ta phải trở về cùng ai?”

Hai mắt Trần Uyển lóe lên: “Nghe dân làng nói, trên đường hình như có người bị thương."

"Muội còn đang nghĩ tỷ tỷ vốn là người nhân từ, khẳng định sẽ cứu người trở về.”

Nàng lôi kéo tay ta lắc lắc, nói giọng nũng nịu: “Tỷ tỷ, tỷ đi cứu người nhé.”

Ta hất tay nàng ra.

“Muốn thì tự mình đi. Còn nữa, không được mang người về đây.”

Sắc mặt Trần Uyển đỏ lên: “Tỷ tỷ biết mà, xưa giờ muội vốn tính tình lười nhác. Ngoài trời còn đang lạnh lẽo, sao tỷ có thể bảo muội ra ngoài!"

"Huống chi còn phải cứu một nam nhân xa lạ, nguy hiểm biết bao!”

Hiển nhiên, Trần Uyển biết người cần được giúp đỡ là Thẩm Hoài.

Đột nhiên, ta nghe thấy một thanh âm quái dị.

“Hệ thống Hảo Vận Liên Liên xin nhắc nhở ký chủ!"

"Nhiệm vụ nhặt được Thẩm Hoài sắp thất bại, xin ngài gấp rút hoàn thành nhiệm vụ đúng thời hạn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play