Edit Ngọc Trúc

“Bất động sản đứng tên tôi, căn hộ là tôi mua trước hôn nhân, dù có kiện lên tòa thì nhà này vẫn là của tôi.”

Người đàn ông mặc sơ mi quần tây, giày da bóng loáng, khoác áo vest trên tay, vẻ ngoài lịch lãm nhưng lời nói lại đầy cay nghiệt.

“Biết điều thì dọn dẹp sạch sẽ rồi cút khỏi đây ngay!”

“Còn dám nói tôi ngoại tình? Tốt nhất tự soi gương mà xem bản thân thế nào! Như cô thế này, đàn ông nào chịu nổi? So với…”

Hắn gào thét không ngừng, hận không thể giẫm nát người vợ đã chung sống 20 năm xuống bùn.

Người phụ nữ mặt không cảm xúc, do vất vả nhiều năm, hơn 40 tuổi mà tóc đã bạc hoa râm, khóe mắt đầy nếp nhăn.

Thấy cô cúi đầu, mắt đờ đẫn, không phản bác nửa câu, người đàn ông càng lấn tới. Hắn vươn tay đẩy cô, thô bạo túm cô từ ghế sofa đứng dậy, giơ tay định tát thẳng vào mặt.

“Nhìn cô mà thấy xui xẻo, cút ngay cho tôi!”

Một cô gái trẻ đứng sau hắn, chứng kiến cảnh tượng này thì mặt lộ rõ vẻ đắc ý. Cô ta sơn móng tay đỏ tươi, giả vờ che miệng khuyên can nhưng ngược lại càng khiến hắn thêm giận dữ. Hắn hất mạnh người phụ nữ xuống đất, giơ chân định đá.

“Mẹ!”

Cửa phòng đột ngột bật mở, một thiếu niên chừng 16, 17 tuổi lao vào, mạnh mẽ đẩy hắn ra, chắn trước mặt mẹ mình.

“Mẹ, mẹ không sao chứ?”

Thấy con trai xuất hiện, sắc mặt người đàn ông thoáng chần chừ, động tác cũng khựng lại. Cô gái trẻ cắn môi, trong mắt ánh lên vẻ không cam tâm.

“Tiểu Võ, bố…” Người đàn ông định giải thích nhưng bị thiếu niên cắt ngang.

“Cút đi, dẫn cả nhân tình của ông ra khỏi nhà chúng tôi!”

“Mày nói cái gì?” Hắn tức giận đến mức mặt đỏ gay, lập tức quay sang trút giận lên vợ. “Có phải cô dạy nó chống đối bố nó không?”

“Đừng có vu khống! Chuyện ông làm ai mà không biết!”

Thiếu niên đứng thẳng dậy, tuy thân hình gầy gò nhưng lại cao hơn hắn nửa cái đầu.

“Hết năm này qua năm khác không về nhà, suốt ngày lêu lổng với cô ta, về đến nơi lại đánh mẹ. Hôm nay còn định làm gì?”

Hắn giận dữ, định xông đến nhưng bị cô gái trẻ giữ lại. Hắn hít sâu một hơi, cuối cùng nói ra mục đích của mình.

“Ly hôn.”

Không chỉ vậy, hắn còn muốn lấy lại căn nhà, toàn bộ tiền tiết kiệm và mọi tài sản trong nhà.

“Trước khi kết hôn, căn nhà này đã là của tôi, thuộc tài sản trước hôn nhân. Khoản vay mua nhà sau đó cũng do tôi trả, cô không bỏ ra xu nào.”

Hắn càng nói càng quá đáng, cố tình hạ thấp người phụ nữ xuống tận đáy. Hắn còn chỉ trích cô không có công việc chính thức, chỉ biết làm mấy việc lặt vặt, sống nhờ vào tiền của hắn, không có tư cách chia tài sản.

“Nếu không phải vì Tiểu Võ, tôi đã ly hôn từ lâu!”

Hắn kiêu ngạo, cô gái trẻ đắc ý ra mặt.

Trong mắt hắn, bao năm nay vợ hy sinh cho gia đình chẳng đáng một xu. Hắn quên mất những ngày cả hai cùng vun vén cuộc sống, quên rằng tiền lương hắn chỉ đủ trả tiền nhà, còn sinh hoạt phí phần lớn do vợ lo liệu. Cũng quên luôn rằng ngoài công việc, hắn chưa từng động tay vào việc nhà, con trai từ nhỏ đến lớn đều do vợ một tay chăm sóc.

Nghe những lời lạnh lùng như dao cắt, khuôn mặt người phụ nữ cuối cùng cũng có biểu cảm không phải đau khổ, không phải bi thương, mà là phẫn nộ.

“Ông không phải là người! Ông là đồ cầm thú!”

Cô đột nhiên bật dậy, dồn hết sức lao vào hắn.

Cô gái trẻ lập tức che bụng lùi lại, giả vờ hét lên hoảng sợ, âm thầm kích động hắn đánh vợ.

Hắn bị cào rách cổ, nhìn máu trên tay liền giận dữ, túm tóc cô, đập mạnh vào tường. Thiếu niên hoảng loạn lao tới bảo vệ mẹ nhưng sức không bằng hắn. Trong lúc nguy cấp, cậu rút từ túi ra một con dao rọc giấy, dùng hết sức đâm xuống.

“A!”

Máu bắn tung tóe, thiếu niên như con sư tử nổi giận, đè chặt hắn xuống, lưỡi dao cứa sâu vào da thịt.

“Giết người rồi!”

Cô gái trẻ mặt cắt không còn giọt máu, vừa hét lên vừa lao ra cửa. Nhưng chưa kịp chạy ra đường, tóc đã bị giật ngược lại. Khi quay đầu, cô ta đối diện với khuôn mặt căm phẫn của người phụ nữ…

Phố đồ cổ

Mưa dai dẳng suốt ba tháng cuối cùng cũng dừng.

Mặt trời rọi xuống con phố cổ vắng lặng bấy lâu, trả lại sự nhộn nhịp vốn có.

Dòng người tấp nập qua lại, phần lớn là khách du lịch. Có người cầm sổ tay du lịch, có người đi theo hướng dẫn viên, dừng chân trước từng căn nhà cổ, liên tục chụp ảnh. Nghe thấy tiếng rao mời của các tiểu nhị trước cửa hàng, họ còn thích thú quay video, đăng lên mạng xã hội.

Do lượng du khách đột ngột tăng cao, các nhà khách trên phố gần như kín phòng. Điều này khiến những du khách muốn trải nghiệm không gian xưa cũ cảm thấy tiếc nuối.

“Chẳng phải còn một nhà khách kia sao?”

Có người phát hiện Trường Nhai trên mái cong của một tòa kiến trúc, lập tức mắt sáng lên, kéo theo bạn bè nhanh chóng đi tới. Nhưng khi đến gần, họ phát hiện cửa chính của quán trọ đã đóng chặt, gõ thế nào cũng không mở.

“ Khách sạn Hoàng Lương?”

Một cô gái đeo balo trên vai, mang giày thể thao, mặc đồ thể dục đứng trước cửa quán trọ. Thấy cửa chính đóng chặt nhưng cửa sổ chạm khắc hoa văn bên cạnh lại hé mở một chút, cô lập tức bước đến, ghé vào cửa sổ nhìn vào bên trong.

“Có người!”

Phát hiện có người nằm trên ghế bập bênh, cô gái không giấu được vui mừng, cất giọng gọi: “Ông chủ, là ông chủ sao?”

Ghế bập bênh lập tức dừng lại, người nằm trên đó ngồi dậy, quay đầu nhìn ra.

Cô gái sững sờ, phản ứng đầu tiên không phải hỏi thuê phòng mà là theo bản năng rút lui khỏi cửa sổ.

“Na Na, cậu làm sao vậy?” Nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của cô, bạn cô tò mò hỏi.

“Tớ…”

Cô còn chưa kịp nói gì thì cánh cửa quán trọ bất ngờ mở ra từ bên trong. Người đứng sau cửa là một chàng trai mặc áo sơ mi rộng, quần dài màu nâu sợi đay. Tay áo dài hơi cuốn lên, trên cổ tay có một chuỗi hạt mã não đen, càng làm nổi bật làn da trắng trong suốt.

“Các cô có việc gì không?”

“A!”

Nhìn nụ cười nhàn nhạt của chàng trai, nhóm bạn như chợt hiểu vì sao Na Na lại thất thần. Một người trong số họ huých nhẹ cô rồi lên tiếng: “Xin hỏi anh có phải là chủ quán không? Chúng tôi muốn thuê phòng.”

“Hôm nay không kinh doanh.” Chàng trai lắc đầu.

“Thật sao?” Một cô gái tóc dài tiếc nuối hỏi.

“Thật.” Chàng trai vẫn cười nhẹ.

Dù có chút thất vọng, nhưng nhóm thiếu nữ cũng không miễn cưỡng. Họ chào tạm biệt chàng trai, định nhân lúc trời còn sáng để ra ngoài Trường Nhai tìm nhà trọ khác. Dù sao, ngày mai vẫn có thể quay lại.

Na Na do dự một lúc, cuối cùng lấy hết can đảm hỏi liệu có thể chụp ảnh không.

“Tôi không thích chụp ảnh.” Chàng trai vẫn từ chối.

Cô gái cắn môi, có chút không cam lòng, định lén chụp một bức, nhưng vô tình chạm phải ánh mắt hắn. Bàn tay theo bản năng khựng lại, đến khi hoàn hồn, cửa chính của quán trọ đã khép lại, ngay cả cửa sổ chạm hoa cũng bị đóng kín.

“Thôi nào, đi thôi.”

“Đừng nhìn nữa, ông chủ này rõ ràng không phải người bình thường.”

“Nếu còn chần chừ, có khi chẳng tìm được nhà trọ nào đâu. Tớ không muốn phải thuê khách sạn giá năm sáu trăm một đêm đâu.”

Nhóm bạn vừa nói vừa rời khỏi Trường Nhai. Khi đi ngang cột mốc đường, họ vô tình lướt qua một thiếu niên cao gầy.

Cậu thiếu niên cúi đầu, mái tóc hơi dài che đi phần lớn khuôn mặt, chỉ có thể thấy được sống mũi cao thẳng và cằm hơi nhọn. Cậu mặc bộ đồ thể thao màu xanh biển, kéo khóa lên tận cổ. Ống quần vừa vặn đến mắt cá chân, đôi giày bóng rổ hơi cũ lấm chút bùn, hòa vào nền cỏ xanh đậm.

Gần chạng vạng, hai bên Trường Nhai treo đầy đèn lồng. Ánh đèn vàng mờ nhạt lần lượt sáng lên, uốn lượn theo con phố cổ, thu hút người qua đường bước vào.

Người sống và người chết lướt qua nhau, không ai dừng lại dù chỉ một bước.

Trong gió văng vẳng tiếng chuông ngân vang, trong trẻo dễ nghe, phảng phất chút thần bí.

Cậu thiếu niên rốt cuộc cũng động, men theo tiếng chuông từng bước tiến vào Trường Nhai, đi qua những phiến đá xanh, cuối cùng dừng lại trước khách sạn Hoàng Lương.

Trên phiến đá đen chạm khắc phát ra ánh sáng lân tinh. Cánh cửa quán trọ chậm rãi mở ra, chàng trai lúc nãy đứng sau cửa, buông chuông bạc trong tay, mỉm cười ôn hòa:

“Hoan nghênh.”

Bên ngoài Trường Nhai, một vị phán quan tay cầm đèn dẫn hồn, giữa mày khẽ nhíu lại.

Nhân Thận Long nhúng tay vào, giúp một lệ quỷ áo đỏ nhớ lại ký ức, khiến nó nuốt chửng linh hồn. Dù chỉ là một tờ ghi chép trong sổ quỷ, nhưng cũng đủ làm chấn động cả địa phủ. Giờ lại xuất hiện một lệ quỷ hiện thế, dấu vết truy tìm đều bị cắt đứt, tám chín phần có liên quan đến Thận Long.

Nghĩ đến việc trước tiên bị đồng liêu gài bẫy, sau đó lại bị cấp trên ép giao khu vực này, phán quan không khỏi nổi nóng.

Đám lão già đó không muốn dây dưa với hai con rồng này, chẳng lẽ hắn thì muốn chắc?

Nhưng tư lịch còn non, thủ đoạn kém xa, dù có kháng nghị cũng chẳng ai nghe, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Càng nghĩ càng bực, đầu óc như muốn nổ tung.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play