Edit Ngọc Trúc

Bên trong khách sạn tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt, làn khói trắng từ lư hương chậm rãi bốc lên, cuộn thành từng làn mỏng trong khay đồng, rồi uốn lượn như những sợi dây ánh sáng men theo giá đồng, chảy xuống như một dòng thác nhỏ. Một lát sau, khói tụ lại thành những đám mây mỏng, lơ lửng trong không khí, nhẹ nhàng lay động rồi dần tan biến.

Người sống sẽ không bao giờ ngửi thấy hương này, nhưng với những linh hồn đã khuất, đó là một sự cám dỗ không thể kháng cự.

Cậu bé bước vào khách sạn, lập tức bị làn hương thu hút, vô thức hít sâu một hơi. Một lúc sau lấy lại tinh thần, cậu lộ vẻ lúng túng, có phần không tự nhiên.

Nhan đưa tay đậy nắp lư hương, rồi cúi xuống quầy, lấy ra một chiếc hộp gỗ sơn mài. Khi nắp hộp mở ra, bên trong là hai viên kẹo mạch nha được buộc bằng sợi chỉ nhỏ. Chúng có màu hổ phách trong suốt, bên trong là một viên kẹo trắng, nổi bật trên lớp lót đỏ thẫm. Thứ này không giống kẹo, mà trông như một món đồ thủ công mỹ nghệ tinh xảo.

"Ngồi đi."

Nhan đặt hộp kẹo lên bàn, ra hiệu cho cậu bé ngồi xuống.

"Nếm thử đi."

Ngón tay thon dài cầm lấy một đôi đũa gỗ, gắp một viên kẹo đặt vào đĩa nhỏ trước mặt cậu bé.

Viên kẹo đã nhiễm hương trầm, thứ mà quỷ hồn không thể nào kháng cự.

Đã rất lâu rồi cậu bé không còn cảm nhận được cảm giác "đói", nhưng ngay khoảnh khắc này, dạ dày cậu như đang sôi trào, nước bọt trong miệng tràn ra, đôi mắt không rời khỏi viên kẹo trước mặt.

"Ăn đi."

Nhan đặt đũa xuống, ánh đèn bàn hắt lên cổ tay y, nơi chiếc vòng mã não đen ánh lên một tia sáng u ám, như một đôi mắt dã thú ẩn hiện.

Cuối cùng, cậu bé không cưỡng lại được, cẩn thận cầm lấy viên kẹo bỏ vào miệng.

Dù không cảm nhận được mùi vị, nhưng cậu lại có thể cảm nhận được dòng ngọt thanh chảy khắp cơ thể. Nuốt viên kẹo xuống, ánh mắt cậu bé lập tức hướng về hộp kẹo, tràn đầy khát vọng. Theo cử động của cậu, mái tóc rẽ sang hai bên, lộ ra đôi mày rậm và đôi mắt đỏ rực.

Nhan chống cằm bằng một tay, đẩy cả hộp kẹo về phía cậu bé, giọng điềm đạm: "Một oán quỷ mới sinh, không có ai thờ cúng, đã đói bụng bao lâu rồi?"

Cậu bé ngẩng đầu, đôi mắt đỏ đối diện với Nhan.

"Oán quỷ?"

Nhan mỉm cười gật đầu, đôi mắt đen sâu thẳm, trong đồng tử phản chiếu một vệt ánh vàng. Y cất giọng chậm rãi: "Ngươi đã là vong hồn, không vào luân hồi mà lại tìm mọi cách lẩn trốn phán quan và quỷ sai. Hẳn là có điều mong cầu?"

"Ta muốn báo thù!"

Cậu bé siết chặt mép bàn, hắc khí trào ra từ cơ thể, như một con ác thú lộ nanh vuốt. Những đường vân đỏ đen bò lên khuôn mặt cậu, đáy mắt đỏ rực càng sâu thẳm, gương mặt vốn thanh tú trở nên dữ tợn đáng sợ.

"Báo thù? Muốn báo thù ai?"

Nhan càng thêm hứng thú, thân thể hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt khóa chặt cậu bé: "Nói ta nghe xem, có lẽ ta có thể giúp ngươi."

"Giúp ta?"

"Đúng vậy."

Giọng nói ôn hòa vang vọng trong căn phòng. Sau quầy, những hoa văn chạm khắc trên gỗ bỗng như dòng nước lay động, phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt. Chỉ trong chớp mắt, tất cả lại trở về như cũ, không còn dấu vết biến đổi.

"Ngươi có mối hận gì, muốn tìm ai báo thù?"

Nhan đứng dậy, đi đến bên cậu bé, một tay giữ lấy gáy cậu, cúi người xuống, giọng nói trầm thấp hơn thường ngày, như dòng mật ngọt rót bên tai.

"Ngươi thật sự có thể giúp ta?"

"Ta có thể."

Giọng nói của Nhan thấp dần, mang theo một sức mạnh trấn an linh hồn.

Bị sức mạnh ấy dẫn dắt, lại bị oán khí thúc giục, cuối cùng cậu bé cũng kể lại câu chuyện của mình.

"Từ khi ta có ký ức, ta và mẹ luôn sống cùng nhau. Đối với ta mà nói, cha chỉ là một cái tên xa lạ..."

Giọng cậu bé khàn khàn. Theo từng câu chuyện, hắc khí quanh người càng dày đặc, nhưng không mang theo sát khí, mà giống như một bộ áo giáp, một lớp vòng bảo hộ bao bọc lấy cậu.

"Hồi tiểu học còn ổn, nhưng từ khi vào cấp hai, số lần ta gặp cha càng ít. Nhưng ta không nhớ hắn, cũng không muốn gặp hắn. Mỗi lần hắn trở về, mẹ ta đều bị thương.

Năm lớp tám, ta tận mắt thấy hắn... Hắn không xứng đáng để ta gọi là cha!

Gã đã đánh mẹ ta đến mức không thể gượng dậy nổi."

"Ta định báo cảnh sát, nhưng mẹ không cho. Nàng thậm chí còn không dám đến bệnh viện..."

"Đến khi ta lên cấp ba, hắn lại đánh mẹ ta đến hôn mê. Lần này cảnh sát tới, nhưng kết quả cuối cùng chỉ là một lời cảnh cáo cho hắn. Gia đình cãi vã, người bị đánh đến hôn mê, xương sườn gãy ba chiếc, vậy mà kết luận vẫn chỉ là mâu thuẫn gia đình!"

"Hàng xóm nhận lợi lộc, không ai chịu ra mặt làm chứng."

"Lúc ấy bà ngoại ta vẫn còn sống, nhưng bà mặc kệ con gái mình, thậm chí còn đứng về phía gã đàn ông kia!"

Cậu bé càng nói càng phẫn nộ, gương mặt méo mó, oán khí dâng trào, từng sợi hắc khí quấn lấy nhau như một tấm lưới lớn.

Nhan liếc nhìn một cái, chỉ nhẹ nhàng gõ gõ ngón tay, trong khách sạn liền dâng lên một lớp chắn trong suốt, giam hắc khí quanh thân cậu bé, không để nó tràn ra ngoài.

"Năm này qua năm khác, lần này đến lần khác, ta khuyên mẹ ly hôn. Ta nói với mẹ, cuộc sống có khó khăn cũng không sao, ta không cần thi đại học, đợi đến khi mười tám tuổi sẽ đi làm kiếm tiền. Ta trưởng thành rồi, ta có thể lo cho mẹ, có thể hiếu thuận mẹ. Chúng ta hãy rời xa gã đàn ông đó, càng xa càng tốt..."

Cậu bé cúi đầu, hai tay siết chặt, răng cắn chặt lại. Những đường vân đen đỏ lan khắp mặt, kéo dài xuống tận cổ.

"Mẹ ta bị ta thuyết phục, cuối cùng cũng hạ quyết tâm. Chúng ta chuẩn bị rời đi, nhưng hắn lại trở về, còn mang theo người đàn bà đó, nhục mạ mẹ ta, diễu võ dương oai!"

"Ta đã giết hắn, từng nhát từng nhát dao, như đang xé rách một tấm vải rách nát!"

"Ta không sợ hãi, không hối hận, chỉ thấy thoải mái, thoải mái vô cùng!"

"Người đàn bà đó đáng lẽ cũng không thoát được, nhưng có người nghe thấy động tĩnh, báo cảnh sát, bọn họ đã tới..."

"Mẹ ta nói là mẹ làm, bảo ta mau chạy..." Giọng cậu bé nghẹn lại, ánh mắt đỏ ngầu, run rẩy nói tiếp. "Người đàn bà đó không chết, còn sinh ra đứa con của hắn... Toàn bộ mọi thứ của nhà ta, đều bị ả ta cướp mất..."

Cậu bắt đầu lặp đi lặp lại một câu: "Ta phải giết ả, nhất định phải giết ả!"

"Ngươi còn nhớ mình chết như thế nào không?" Nhan cắt ngang.

"Chết... Phải rồi, ta đã chết." Cậu bé siết chặt tóc, móng tay đen dài sắc nhọn. "Ta lẻn về nhà vào ban đêm, bị đẩy xuống từ tầng hai. Sau đó, bọn chúng dùng dao xẻ ta ra từng mảnh." Cậu kéo khóa áo, để lộ trước ngực đầy những vết cắt ngang dọc.

"Bọn chúng?"

"Người đàn bà đó, còn có em gái ả!" Cậu khép áo lại, nắm chặt cổ áo, nở một nụ cười méo mó. "Hôm nay ta đã bám theo ả đến đây. Nếu không phải..." Cậu ngừng lại, ánh mắt lóe lên sát ý.

Nhan nhớ đến cô gái tên Na Na ban sáng, nghĩ đến làn hắc khí nhàn nhạt quanh người cô ta, khẽ cười: "Ngươi có biết, quỷ mà để ác niệm dẫn dắt giết người, lập tức sẽ bị phán quan phát hiện. Khi đó, ngươi còn chưa kịp báo thù, đã bị trói hồn, đánh đến hồn phi phách tán rồi."

Cậu bé không nói gì, chỉ càng thêm oán hận, ánh mắt đỏ sậm.

"Đừng vội." Nhan búng tay, ánh sáng mờ nhạt lóe lên từ bức tượng đá trước quán trọ, đèn lồng ngoài cửa lập tức tắt ngấm, cắt đứt mọi lối vào. Kể cả Diêm La và phán quan, trước khi Nhan chủ động thả lệnh, cũng không thể bước vào khách sạn Hoàng Lương dù chỉ nửa bước.

"Ta đã nói, nếu muốn báo thù, ta có thể giúp ngươi. Khiến kẻ ngươi hận phải rơi vào vực sâu tuyệt vọng, phát điên, chết đi tất cả chỉ trong một suy nghĩ."

"Làm thế nào?"

"Đừng vội." Nhan cười nhạt. "Mọi chuyện đều có cái giá của nó. Ngươi hiểu chứ?"

"Ta phải trả giá gì? Ta còn gì để mất?"

"Một hồn một phách." Ngón tay Nhan khẽ gõ xuống bàn, hai tấm mộc giản đen hiện ra trước mặt cậu bé.

Bên ngoài khách điếm, phán quan cầm ngọn đèn dẫn hồn, ánh lửa xanh nhảy lên rồi đột ngột tắt, luồng khói trắng giữa không trung lập tức đứt đoạn, mất phương hướng, trôi dạt vô định.

Tại một nhà trọ, cô gái tên Na Na vừa tắm xong, đang đứng trước gương lau tóc. Khi lau sạch lớp sương mờ trên kính, vừa vặn vặn nắp chai dưỡng da, một luồng khói đen bỗng phả lên mặt kính.

"Hoa mắt sao?"

Cô gái nhíu mày, đưa tay chạm thử vào mặt gương, chỉ thấy trơn nhẵn.

"Chắc là mệt quá nên hoa mắt."

Đúng lúc đó, đèn trong phòng tắm nhấp nháy liên tục, cửa sổ khép chặt bỗng vang lên tiếng rung lạch cạch, mặt kính rạn nứt như có thứ gì đó đập mạnh vào. Sương đen lại ngưng tụ trên gương, cuối cùng hóa thành một khuôn mặt quỷ méo mó, chảy xuống từng giọt máu đỏ.

"A—!"

Na Na thét lên, lùi lại rồi vấp phải vật gì đó, ngã nhào xuống đất.

Tiếng động khiến những cô gái khác chú ý, họ chạy tới gõ cửa. "Na Na, cậu không sao chứ? Mở cửa ra đi!"

Nhân viên nhà trọ nghe thấy tiếng hét, vội vã mang theo chìa khóa dự phòng đến mở cửa.

Khi bước vào, họ thấy cửa sổ mở hé, kính vỡ vụn rơi khắp sàn. Trên bồn rửa tay, chai dưỡng da lăn nghiêng, khăn tắm bị vứt sang một bên.

Na Na nằm trên sàn, đầu ngửa ra sau, tóc xõa rối bời, gáy có một vết đập mạnh. Cô đã hoàn toàn bất tỉnh.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play